Chương 12: Kì quái

Quỳnh liên chính thức có chủ, dưới cái nắng đầy tanh hôi, nó được đặt vào tay của Hữu Phi Kha, thiếu niên y phục có chút xệch xoạt nghiêm túc nhìn đoá hoa trong tay, lại nhìn tiểu nhi trên khán đài, âm thầm khắc ghi hai chữ " cường đại", hắn phải thật cường đại để bảo vệ nàng.

Âu Dương Lân Phong sau khi thua trận cũng không có oán trách gì, quả là đệ tử do Bdkdn học viện bồi dưỡng, chỉ là sau lần này hắn có một quyết định mới, đó chính là đi theo Phượng Doanh, chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng quyết định vội vàng của hắn ngày hôm nay lại chính là con đường ngắn nhất đưa hắn lên vị trí cường giả, quyền uy thiên hạ.

Tư Đồ Ngọc cảm thấy mình thật dư thừa nên viện cớ về trước, đám người cũng nhanh chóng tan ra, Phượng Doanh nhanh chóng quay về Khanh điện nghỉ ngơi, yến hội chúc mừng Miêu quốc ngày mai sẽ tổ chức, và đương nhiên, nàng sẽ vắng mặt.

Tối đến, Khanh điện.

Phượng Doanh uể oải nằm la liệt ở giường của Hi Khanh, mắt nhỏ chăm chăm nhìn trần nhà, bao nhiêu lời dặn dò của Hi Khanh bên cạnh nàng đều bỏ ngoài tai, cuối cùng chính là nàng thốt lên một câu

" Mẫu thân, tiểu nhi đói". Lúc này Hi Khanh mới sực nhớ ra nồi canh nàng đang hầm ở ngự thiện, rất nhanh chóng, phụ nhân khuynh thành biến mất khỏi Khanh điện, Phượng Doanh nhìn một màn từ chối cho ý kiến, chỉ là, gương mặt hầm băng có chút tươi cười.

Hứa Nhậm thương thế hồi phục cũng khá nhanh, ngay lập tức xin lệnh xuất chinh, Phượng Tường bảo rằng hắn là người của Phượng Doanh nên nên tự đi hỏi ý kiến của nàng, Hứa Nhậm nhớ đến tiểu nhân nhi còn bị thương thì càng thêm quyết tâm, đợi đến khi nàng hồi phục hẳn sẽ đi xin lệnh, lần này hắn đi, khi quay về nhất định sẽ bảo vệ được nàng! Tin Hứa Nhậm muốn xuất chinh nhanh chóng tới tai Phượng Doanh, tiểu nhi đang ăn cháo có chút ngừng lại, nàng vươn tay nhận lấy chén trà Lí Nhu dâng lên, môi nhỏ thổi nhẹ một cái, khói trắng bốc lên mang theo hương hoa hoà vào không khí, dung nhan như hoạ có chút huyền ảo, người đến truyền lời có hơi ngây ngốc.

" Để hắn đi" Phượng Doanh không nhanh không chậm phun ra hai chữ, trà hôm nay Yến Nhã pha có hơi đắng.

.....

Yến hội chúc mừng nhanh chóng diễn ra cũng nhanh chóng kết thúc, Phượng Doanh lấy cớ cơ thể không khoẻ trốn thoát một màn ta ta ngài ngài, bỏ lại ánh mắt có chút ngóng trông của biết bao nhiêu người.

Hữu Phi Kha quay trở về dịch quán, nhớ tới những lời mình nói hôm trước thì có hơi ảo não, không biết có làm nàng sợ hãi hay không, ngày mai hắn sẽ lên đường trở về Miêu quốc, nếu ngày hôm nay còn không gặp được nàng thì e là phải rất lâu sau mới có cơ hội gặp lại. Hữu Phi Kha chán ngắt nhìn về phía cánh cửa lớn, tiếng lá xào xạc như đang trêu ghẹo bản thân hắn, Hữu Phi Kha thẫn thờ một lúc lâu, sau đó âm thầm đưa ra một quyết định.

Tối trời.

Khanh điện

Phượng Tường sợ Phượng Doanh ở một mình sẽ không chịu ngoan ngoãn dùng thuốc nên vẫn không cho nàng về lại Cư điện. Trong Khanh điện, một mình Phượng Doanh ngồi bên thư án nghiên cứu một chút kí hiệu của tình báo, những dòng lên xuống nghệch ngoạc khiến người ta có chút nhứt đầu, nhưng tiểu nhân nhi lại hứng thú một cách lạ kì, áo bào đang mặc bị nàng quấy phá nên nhìn có chút xộc xệch, đến khuy áo cũng muốn bung ra, tóc ngắn không một chút chải chuốt cứ vậy mà thả, mắt cứ đăm đăm nhìn vào quyển sách trước mặt. Lại nói, tất cả các cung nhân đều bị nàng đuổi ra, nếu không nhìn thấy cảnh này bọn họ nhất định khóc ròng một dòng sông.

Cơn gió xẹt qua, ám vệ của nàng da đều căng lên, Phượng Doanh cũng âm thầm tăng cường linh lực, nàng thầm nghĩ lại là ai muốn viếng thăm nàng, môi hồng khẽ nhếch làm cho ám vệ nhớ lại một màn mưa tanh lúc trước, bọn họ âm thầm rùng mình.

Người đó càng đến gần, Phượng Doanh càng cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc, đầu nhỏ xoay chuyển vài vòng, người đến hẳn là tên " muốn tự sát".

Quả nhiên, Hữu Phi Kha một thân áo đen đường đường chính chính bước vào Khanh điện, tất nhiên, thị vệ bên ngoài đã biết, nhưng không có lệnh của Phượng Doanh, bọn họ cũng không ngăn cản, bằng không với thực lực cấp 10 của hắn, khó mà không bị băm thay.

Hữu Phi Kha một đường đi vào cũng lấy làm thắc mắc, âm thầm dặn mình phải điều thêm thị vệ đến cho nàng.. rồi hănn lại nghĩ, vẫn là tự hắn bảo vệ nàng thì tốt hơn,.. Hữu Phi Kha si ngốc với suy nghĩ giản đơn của mình, chẳng biết cái gì đã làm hắn quên mất thân phận cao quý của Phượng Doanh.

Cửa nhẹ mở, bóng dáng ngày đêm nhớ nhung xuất hiện, Phượng Doanh cũng không nâng mắt, trên môi nở một nụ cười nhạt, Hữu Phi Kha cũng không nói không rằng, thẳng thừng quan sát nàng, mai cho đến khi hắn nhìn thấy đôi chân trần thoải mái trên đất, mi mắt âm thầm nhíu lại. Hữu Phi Kha đột nhiên tiến lại gần Phượng Doanh, tay lớn nhẹ nhàng nâng chân nhỏ lên, lại lấy chiếc vớ lăn lốc bên cạnh mang vào cho nàng. Bọn ám vệ ngây ngốc, Phượng Doanh càng ngốc hơn, đầu nhỏ trì trệ, mắt đẹp có chút không biết thế nào là thế nào. Quan trọng hơn là, Hữu Phi Kha làm một cách suôn sẻ, vừa làm hắn còn vừa lẩm bẩm " sao lại không cẩn thận như vậy", gì chứ??Chiến thần của Miêu quốc giờ như một bảo mẫu già, tuy bàn tay thô cứng, nhưng cử chỉ lại hết mực dịu dàng. Cái miệng khô cứng của Phượng Doanh nãy giờ mới cứng ngắc nói ra hai chữ.

" Bệnh sao?"

Câu nói này làm Hữu Phi Kha đang hứng thú bỗng khựng lại, nhìn tư thế tạm coi là mờ ám của hai người, hắn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, nhưng chính là, hai tay trái phải còn không chịu buông chân nàng ra, cứ như vậy, thế trận dằn co có hơi ảo não.

Phượng Doanh bắt đầu cảm thấy khó chịu, tên này muốn chết thiệt sao, nàng âm lãnh đến cực độ, hàn khí càng lúc càng khiến người khác rét run, chỉ duy có Hữu Phi Kha rõ biết nhưng vẫn cứ liều, bàn tay quyến luyến không buông. Ám vệ trên cao càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, bọn họ mặc kệ cái huyết lệnh gì gì đó, người nào cũng tức giận mà phi xuống, hai ba cao thủ nhanh chạy tới vồ lấy Hữu Phi Kha mà kéo ra.

Hữu Phi Kha có chút lớ ngớ, chợt tỉnh mộng, hai bên sát khí chèn hắn đến không thở nổi, lại nhìn tiểu nhân nhi trước mặt, lạnh như một tảng băng. Hứu Phi Kha lo lắng không thôi, nhưng phải làm sao, bàn chân nhỏ nhỏ, mềm mềm, thật là muốn cắn một ngụm, cũng may lúc đó hắn sợ sẽ làm nàng bị thương nên mới ngăn được cơn điên của hắn.

Phượng Doanh đưa mât nhìn Hữu Phi Kha trước mắt, rồi lại nhìn hai chân đang mang giày của nàng, trong đầu chợt có con quạ bay qua. Nàng có gắng lấy lại vẻ trấn tĩnh bao nhiêu năm, tay trái có chút cứng ngắt cầm tách trà trên bàn.

Hữu Phi Kha thấy nàng uống trà thì lập tức nói, trong giọng nói còn mang theo quở trách.

" Đêm đã khuya, uống trà sẽ làm khó ngủ, nàng như vậy chính là không ngoan"

Sặc! Bao nhiêu năm nhỉ, tóm lại là lâu lắm Phượng Doanh mới biết được cảm giác sặc nước trà, áo bào hình rồng bị trà làm cho ướt nhẹp. Hữu Phi Kha lập tức tiến về phía nàng, hắn lấy trong tay áo ra một chiếc khăn bằng lụa màu xanh, thật ư là tự nhiên lau từ miệng, đến cổ, rồi lại đến quần áo cho nàng. Phượng Doanh trố mắt nhìn, cư điện căm bật.

Phượng Doanh trấn tĩnh lại, nàng vẫn cứ để hắn lau, trong giây lát nàng nghĩ tên này có sở thích của thái giám, nhưng nàng không biết cho tới nay người được hắn quan tâm như thế cũng chỉ có nàng .

" Lui ra ngoài" Phượng Doanh không nhanh không chậm ra lệnh cho ám vệ. Bọn họ tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải tuân theo. Lại nhìn móng vuốt của kê nào đó cứ lau tới lau lui trên vạt áp nàng, bàn tay nhỏ cũng không khách khí, chưởng phong bay ra, làm tay của Hữu Phi Kha tê cứng. Hữu Phi Kha đau lòng nhìn nàng, lại nghe năm chữ khiến hắn đau lòng hơn.

" Ta không biết chữa bệnh" Chính là, Phượng Doanh vẫn luôn nghĩ hắn có bệnh.

Hữu Phi Kha lấy hết dũng khí nói chuyện với nàng.

" Ta đến đây để cáo biệt với nàng, lần này về Miêu quốc không biết bao lâu lại mới được gặp, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ đến bên nàng sớm thôi, Tiểu Doanh Nhi đừng buồn nhé". Hữu Phi Kha cười một cái như ánh mặt trời, khác xa với hắn lúc ở đấu trường.

Phượng Doanh nhướng một mày, tâm mi có chút đau

" Chúng ta không cần gặp lại" Gặp lại một tên bệnh, không thích!

Phượng Doanh thấy hắn đang định nói nữa thì lập tức ra lệnh.

" Tạ Bân, tiễn Miêu quốc xứ thần về dịch quán" Tạ Bân - đội trưởng đội ám vệ nhanh chóng chạy vào, chỉ nghe một tiếng dạ, cao thủ cấp 10 hậu kì liền bị cao thủ cấp 14 khiên quăng ra ngoài, Hữu Phi Kha cũng không biết làm sao mình lại bị thủ hạ của nàng ghét bỏ, à không, ngay cả nàng cũng ghét bỏ hắn.

Hôm sau, xứ thần toàn bộ rút khỏi Ân quốc, kẻ giả nai cáo từ, kẻ vui vẻ tiễn biệt.

Một hồi đấu đá khiến người ta có cái nhìn khác về các thế lực ở đại lục, cũng từ đó, hàng vạn mưu kế được vạch ra. Nhưng đó cũng thường thôi, người ham quyền lực thì bảo là tham lam, người không tham thì bảo là ngụy quân tử, danh nào cũng là danh, bởi vậy không thể trách bọn họ ngón tay nào cũng muốn đeo vàng.

Lại nói, Ân quốc là nước may mắn nhất, không phải nó may vì nó giàu có phồn thịnh mà nó may vì nó có một viên long châu toạ trấn. Các hoàng tử công chúa đều tự ước định sẵn thân phận của mình, vua là vua thần là thần, hoàn toàn có một quy tắc, ở chốn thâm cung chỗ nào mà không có đấu đá, duy chỉ có Ân quốc, mọi chuyện đều trở về số không. Như hoàng tộc hiện tại, ai ai cũng an phận, thậm chí tình cảm còn tốt hơn lẽ thường, mỗi vị vương gia chỉ thú một thê, còn Phượng Tường thì hay hơn hẳn, tam cung lục diện dẹp không còn một mảnh.

Những năm sau, Phượng Tường ngày càng chú tâm vào các thế lực ngầm và tin tình báo, Hi Khanh đổ công vào việc quản chặt trong cung, Yến Nhã liên tiếp vạch ra các kế hoạch tiếp tế chi viện, Phượng Doanh ngày đêm tu luyện, dồn hết tâm tư vào làm việc cho triều đình, bước một chân vào quân đội cùng những thế lực thần bí.

Kinh đô Ân quốc - Hành kinh.

8 năm sau khi quỳnh liên hội kết thúc, Ân quốc ngày càng chói lọi, đế đô tấp nập con buông, giang hồ kiếm khách cũng ngày càng một nhiều, các tửu lâu cũng từ đó mà ngày ngày hái tiền. Chung quy, ăn mày thì hiếm, phú ông thì nhiều.

Trước khách điếm lớn nhất Ân quốc - Bách Mãng lầu.

Một vị thiếu niên bước xuống xe ngựa, thiếu niên mặc một bộ xiêm y hơi bó, xiêm y màu đen huyền thêu một đoá đà la màu trắng, chân mang giày đen tôn lên làn da trắng như sữa, đầu thiếu niên đội một cái mũ che mặt, mái tóc phía sau được cột thật cao, ngọc bội màu ngà tinh xảo được hắn đeo bên hông, ngón trỏ mảnh khảnh một chiếc nhẫn thật đẹp. Tuy không thể thấy được dung mạo nhưng cái khí chất nhìn vào đã mãn nhãn lại khiến người ta chắc như đinh đóng cột : tiên nhân hạ phàm.

Thiếu niên chậm rãi tiến vào cửa chính, mấy kẻ cặm cụi ăn cũng bỏ xuống mà nhìn theo, những cô nương mới lớn thì tủm tỉm ngước nhìn, có nàng thì thẹn quá nên lấy khen che mặt. Cả khách đến xốn xang, tim đập thình thịch.

Ngay cả tiểu nhị cũng ngơ ra một lúc, cái đầu nhanh nhạy thật mau hoàn hồn, hắn vội chạy lại gần thiếu niên mở lời nồng nhiệt nhất.

" Khách quan, khách quan.. mời bên này" Thiếu niên theo lời hắn ngồi vào một chỗ, mũ che vẫn không lấy xuống khiến mọi người có chút tiếc nuối.

" Khách quan, không biết ngài muốn dùng gì, chỗ chúng tôi món gì cũng có bào ngư ngậm nhân sâm, rồng ngâm giấm mè,..." Tiểu nhị bắt nhịp cực nhanh, hàng loạt món ăn được hắn hào hứng kể ra.

Thiếu niên đợi hắn nói xong, giọng nói hơi trầm hoạ ra vài chữ.

" Trà hạt sen".

Tiểu nhị nghe vậy thì cười thật tươi, hắn quơ khăn một cái rồi chạy về phía lão bản hô thật to " chè hạt sen cho bàn gần cửa sổ" , cử chỉ thật tự nhiên, giọng thật khoẻ khoắn mà reo hò, chỉ là không ai thấy một giọt mồ hôi của hắn lặng lẽ chảy xuống, chiếc khăn vẫy vẫy che đi tia kinh sợ trong ngươi mắt.

Bách mãng lầu quả thật có trà hạt sen, nhưng rất hiếm người dùng, duy có chủ nhân đích thực của lâu ưa thích, lại nhìn dáng vẻ của vị khách quan này, tiểu nhị - ám vệ của tổ chưc sát thủ Phong Khinh hoảng hồn run sợ.

Phượng Doanh lần này đến đây cũng không muốn kinh động nhiều, mấy năm gần đây nàng thường lén ra khỏi cung gầy dựng thế lực, Bách mãng lâu này cũng chính là một tay nàng gầy dựng, ngoài ra còn có tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ - Phong Khinh. Mỗi nơi nàng đến đều cố gắng đặt một căn cứ cho riêng mình, nên các chi nhánh khác của hai nơi này đều rải rác ở khắp các quốc gia.

Tích tắt sau, tiểu nhị dẫn theo một người khác đến, nhìn cách ăn mặc của đối phương, hẳn là cánh tay trái phải của ông chủ ở chi nhánh này. Tô Mẫn Hiên nhìn thiếu niên trước mắt một lúc lâu, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay nàng thì lập tức cúi đầu xuống

" Vị khách nhân này nếu có ngẫu hứng thì xin mời lên lầu trên một chút, ông chủ chúng tôi có điều muốn được chỉ giáo" Tô Mẫn Hiên cố giữ bình tĩnh trả lời, quả là người có năng lực.

Phượng Doanh gật nhẹ đầu rồi theo bọn họ lên lầu, nói là lầu hai thực chất là lên tận lầu ba. Tới nơi, Tô Mẫn Hiên dẫn nàng vào căn phòng to nhất ở cuối dãy, vừa vào phòng, hắn liền quay lại đóng cửa cẩn thận. Sau đó quay đầu, bùm một cái quỳ xuống.

" Thuộc hạ tham kiến lâu chủ"

" Đứng lên đi" Phượng Doanh hạ mắt nói.

" Tô Mẫn Hành đâu?"

Tô Mẫn Hiên nhanh chóng trả lời.

" Bẩm lâu chủ, Tô đại nhân từ sớm đã đi điều tra tin tức của Phi Vũ, sớm sẽ trở về".

" Ừm, truyền lệnh của bổn lâu chủ, phái thêm 20 người đáng tin phòng thủ ở ngoại thành".

Tô Mẫn Hiên thật muốn hỏi xem tại sao lại như vậy, nhưng người trước mặt là Phượng Doanh, cho hắn một trăm cái đầu cũng không dám, huống hồ nàng chưa bao giờ làm việc dư thừa. Hắn nhanh chóng cáo lui rồi thi hành lệnh, Phượng Doanh cầm chén trà sen bên cạnh nhấp một ngụm, thầm nhủ tay nghề của Bách mãn lâu thật quá kém so với mẫu hậu.

Sau đó nàng cũng không nói không rằng, âm thầm rời khỏi bách mãn lâu.

" Tiểu thư, người nên quay về thôi, chúng ta ra ngoài đã lâu lắm rồi, lão gia sẽ tức giận, ....ấy....tiểu thư tiểu thư...." Trên đường phố, một tiểu nha đầu lo lắng chạy theo tiểu thư của y

" Tiểu Hoa, ngươi chớ có lo xa, bổn tiểu thư lâu lâu mới ra ngoài, nếu ngươi còn lải nhãi, cẩn thận lần sau không dẫn theo ngươi" .

Tiểu nha hoàn nghe vậy thì im bặt, mặt nhỏ vừa lo lắng vừa muốn khóc đi theo Nhã Lan.

Chợt có một chiếc xe ngựa lao nhanh tới, mọi người lật đật dạt sang hai bên, riêng hai tiểu cô nương này vẫn cứ nói chuyện nên không nghe thấy . Tiểu Hoa liếc thấy nhận ra trước, tiểu cô nương xanh mặt, chỉ kịp la lên 2 tiếng " Tiểu thư" . Nhã Lan lơ ngơ không biết chuyện gì nên quay lại liền thấy một cảnh này, nàng liền trợn mắt trắng, hai chân run đến không thể duy chuyển được, thân thể mềm mại ngã phịch xuống đất. Con ngựa to mang theo khung xe phía sau không ngừng hí dài mà đâm đầu về phía nàng. Người xung quanh hai bên chỉ biết đau lòng giùm cho cảnh hương tiêu ngọc vẫn.

Chợt, thiếu niên áo đen không biết từ đâu bay đến ngồi lên trên yên ngựa, tay trăng mảnh khảnh siếc chặt dây cương, con ngựa vùng vẫy đòi hất nàng xuống, Phượng Doanh nhanh chóng rót một tia linh lực vào trên đỉnh đầu nó, hai chân nàng kẹp chặt bụng, con ngựa hí dài một tiếng rồi lại đứng yên. Thấy vậy người dân hai bên hoan hô không ngừng, Nhã Lan đang run rẩy từ từ mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là một thiếu niên y phục đen đang ngồi trên ngựa, tóc dài phía sau phiêu dạt trong gió, cái mũ màu đen che đi một dung mạo trác tuyệt. Nhã Lan bị hút hồn một lúc lâu, đến khi nghe tiếng khóc rống lên của Tiểu Hoa thì mới hoàn hồn, lại nhìn thấy thiếu niên đang xuống ngựa, nàng liền nhanh chóng đến mà tạ ơn.

" Nhã Lan xin tạ ơn công tử" Nhã Lan hơi hơi cuối đầu, giọng nghe có chút thẹn thùng.

Phượng Doanh cũng không nhiều lời

" Vô tình thôi"

Nhã Lan thấy nàng đạm bạc nên vội tiếp lời

" Nếu công tử không chê, có thể đến nhà tiểu nữ để làm khách, gia đình tiểu nữ nhất định sẽ trả ơn công tử thật tốt". Nghe giọng có chút thần khẩn khiến người ta xiêu lòng, bất quá người nghe lại là kẻ máu lạnh trong truyền thuyết.

Phượng Doanh không để lời đó vào lỗ tai, đang định quay đầu đi thì chợt nhớ ra một chuyện, nàng rót linh lực vào giọng nói, hơi thở lạnh băng mang theo chết chóc.

" Thấy chết không cứu, những kẻ có mặt ngày hôm nay thuế tăng gấp đôi, hạn 3 năm không được thi tú tài, kẻ làm quan 5 năm không được thăng chức". Một lời nói ra, mọi người đều đứng sững tại chỗ, ngay cả chủ tớ Hàn Nhã Lan cũng trở nên ngốc nghếch, kẻ thông minh hơn lại bắt đầu hiểu ra thân phận của người trước mặt, tuy không thể chính xác 10 phần nhưng ít nhiều cũng đoán ra được thiếu niên này chính là người trong hoàng tộc, quyền uy như thế, cường đại như thế, cũng chỉ có thể sống ở đó mà thôi. Những người có mặt hôm nay người nào người nấy hối hận không thôi, nhưng chính là không có oán trách, là do bọn họ khinh thường mạng sống của người khác trước.

Nói rồi Phượng Doanh quay đi, Nhã Lan thấy vậy liền bạo gan chặn ở trước mặt, gương mặt khả ái có hơi vặn vẹo, nước mắt nước mũi một hơi tràn ra

" Công tử... công tử.... xin đừng ghét bỏ tiêủ nữ"

Phượng Doanh thực đau đầu

" Quay về đi"

Thật nhanh chóng, nàng chuồng mất dạng, chung quy không để Nhã Lan có cơ hội gọi lại lần nữa.

...