Mọi người tròn hoàng cung nghe chấn động mạnh liền liều mạng chạy tới. Trong đó, Phượng Tường, Hi Khanh và Yến Nhã tới nhanh nhất, đúng lúc nhìn cảnh Phượng Doanh ngã xuống, bọn họ như đứt ruột đứt gan mà gào khóc lên, làm gì còn bậc cửu ngũ chí tôn, làm gì còn bậc mẫu nghi thiên hạ, còn gì đại công chúa tại thượng, cũng chỉ là những con người bình thường.
Hứa Nhậm cũng tới thật nhanh, nhìn tiểu nhân nhi bất động trước mắt, tim hắn như bị ai đó cào xé từng đường, hận không thể nằm đó thay nàng, giọt nước mắt không tên lăn xuống, từng giọt máu rên rỉ trong lòng.
Cẩm y vệ như từng đợt sóng ùa tới, nhưng rất nhanh bị ám vệ riêng của nàng chặn ngoài cửa. Thái y viện vừa nghe nói hai chữ " Cư điện" liền gấp rút chạy tới. Khung cảnh đau lòng nhưng cũng thật khiến người khác nhớ mong.
Lại nói, tại sao Phượng Doanh lại thắng trong trận này. Chính là không phải cư không nhận một chưởng, lúc hai chưởng giao nhau, nàng đã nhanh chóng rải vào trong không khí "Nhiễu linh tán" khiến linh lực của hắn giảm đột ngột, rồi chớp lấy thời cơ đẩy nhanh lên tầng thứ 10 của Ngạo Kiếm Song Linh để thủ tiêu hắn. Quả thật là một đổi một, nhưng cũng phải đắng đo hậu quả, nếu tính sai một bước, Ân quốc nhất định có quốc tang. Phượng Doanh trong vài giây ngắn ngủi tính ra cả đường đi lối về, nói nàng an may cũng không sai, bởi lẽ trước đò nàng vừa đột phá lên cấp 10 của bí tịch, nếu không nàng một phần cũng không thể thắng.
Chuyện này nhanh chóng bị Phượng Tường giấu ẹm xuống, nhìn tẩm điện nhiễm đỏ một mảng, lại nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Hắc Mạc, hắn thật chấn động không thôi, Phượng Doanh phải có linh lực mạnh mẽ đến như thế nào mới có thể có cục diện như bây giờ, lại nói, nàng phải mạnh mẽ tới mức nào để không bị hoãn loạn khi đứng trước một cao thủ chênh 4 cấp bậc. Phượng Tường vừa nghĩ vừa cảm thấy đứt từng đoạn ruột.
Ông lại bực tức nhìn một hàng ám vệ trước mặt, Tiêu Hinh đổ mồ hôi trình lên một tờ giấy có con giấu của Phượng Doanh, giấy miễn tội. Phượng Tường đọc xong cũng không biết xử ra sao, đành đùng đùng đuổi bọn họ ra ngoài.
Lại nhìn về Hắc Mạc nằm trên đất, ánh mắt ông thâm trầm, tay nắm chặt thành quyền, lấy một thanh đao của thị vệ chặt đầu hắn xuống.
" Gửi món quà này đến Phiệt Lân lâu, nói là quà gặp mặt của Ân quốc Phượng Tường" Dám cả gan động đến tâm can của ông, Phiệt Lân lâu nhất định là không muốn sống.
...
Phượng Doanh nằm trong Khanh điện của Hi Khanh nửa đêm liền tỉnh dậy, mắt nhỏ sáng quắc như sao trên trời, nhìn khung cảnh có chút xa lạ quen thuộc, rồi lại nhìn cha mẹ và tỷ tỷ của nàng mặt đầy nước mắt, Phượng Doanh cũng man mán nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chân tay rã rời, miệng đắng khô khốc, nàng chỉ đành nhếch miệng trấn an. Bọn họ thấy vậy, nước mắt lại giàn giụa hơn, cứ i a hết gần cả canh giờ mới nhận ra nàng cần nghỉ ngơi nên thút thít lui xuống.
Phượng Doanh sau khi uống thuốc cổ họng bắt đầu có hơi hám lại.
" Lí Nhu, bên kia xử lí thế nào?"
Lí Nhu mắt đã sưng đỏ vừa chữ được chữ mất nói cho nàng
" Bệ hạ nhất định đòi mạng của skdbjd lâu"
" Ừm" Phượng Doanh gật gù ngủ thiếp đi
Dưới ánh đèn huyền ảo, sắc mặt tiểu nhân nhi có chút tái nhợt khiến người ta đau lòng.
Quả là Phượng Tường, tin Phượng Doanh bị ám sát không bị hó hé tí nào, người ngoài chỉ biết là nàng không khoẻ, đóng cửa tịnh dưỡng.
Phượng Doanh trấn an mẫu thân với tỉ tỉ nàng nguyên buổi thì than đói, bọn cung nhân nhanh chóng dọn đồ ăn lên cho nàng, thấy một bàn đồ ăn toàn là cháo với canh, Phượng Doanh tỏ vẻ chán ghét, nhưng chính là bắt gặp hai ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm, nàng đành nuốt thứ khó nhai này dô bụng. Tối đến, lúc đang nằm dưỡng thương, Lí Nhu lại gấp gáp vào bẩm báo tin Hứa Nhậm trọng thương, một mình đánh vào Phiệt Lân lâu rồi bị bọn họ đánh ngược trở về.
Phượng Doanh nghe tin thì thấy có chút đau đầu, có chút cảm động.
Một thân tê mỏi khoác áo choàng, đánh ngất Lí Nhu rồi lẽn đến chỗ của Hứa Nhậm.
Tuy nói, hắn vốn là thân vệ của nàng nhưng mà hiện tại hắn lại làm việc ở biên cương nên dù được phân ở trong cung nhưng cũng cách Khanh điện rất xa.
Phượng Doanh dốc toàn lực mò cho ra phòng của Hứa Nhậm, cánh tay có chút ê mở cửa phòng hắn, mùi máu tươi xộc nhanh vào mũi làm nàng có chút lo lắng.
Phượng Doanh đi vào phòng, đập vào mắt là tiểu thiếu niên quấn đầy băng gạt, khắp người bị thương, một tay bị gãy, bầm tím đầy mặt. Nàng vội bước lẹ tới, nhìn một lượt thiếu niên mặt mày nhăn nhó trong mộng, lòng dâng lên một nỗi niềm xót xa, hắn vì nàng mà bị thương...có đáng hay không?
Nàng kéo chăn lên đâp lại cho hắn, tay nhỏ vuốt nhẹ tâm mi làm chân mày có chút giãn ra. Phượng Doanh ngồi ngây ngốc bên giường một lúc, nhìn thiếu niên trước mặt rồi lại trấn an chính bản thân, tay nhỏ bấu chặt vạt áo lúc nào không hay, mắt phượng nheo lên chứa đầy nguy hiểm, chợt sợ Hứa Nhậm thức giấc nên vội thu hồi hàn khí. Cứ như vậy, Phượng Doanh lạnh lùng xuất hiện trở lại, gương mặt non nớt ngày càng trở nên âm lãnh, ánh mắt ngày càng thâm sâu nhìn không thấy đáy. Phượng Doanh đứng dậy để lại một câu không đuôi không đầu
" Nếu mạng ngươi đã rẻ như vậy thì cứ tự vẫn rồi bón cho cây".
Hứa Nhậm đang ngủ bỗng dưng mở mắt, có hơi luyến tiếc nhìn bóng nhỏ đã đi xa, hắn đưa tay xoa mi tâm của chính mình, âm thầm thề bản thân phải thật cường đại để bảo vệ thiên hạ trong lòng.
Bọn xứ thần các nước cũng nghe ra được chút hơi hám nhưng rất nhanh đều bị mất dấu, bọn họ chắc chắn Phượng Doanh không bị bệnh, nhưng tại nguyên nhân gì thì không thể tra ra được. Quỳnh liên hội sắp đi đến hồi kết, thay vì tò mò chuyện mãi không thể biết thì nên luyện tập có phải hay hơn không.
Phượng Doanh an an ổn ổn nghỉ ngơi hai ngày, dưới sự trợ giúp của long châu, thương tích của nàng lấy tốc độ cực nhanh biến mất, công lực cũng đã hồi phục được 7 phần, điều đáng mừng hơn là lần này không ảnh hưởng một xíu nào đến võ công của nàng sau này... quả là trong hoạ có phúc.
Quỳnh Liên hội tiếp tục bắt đầu, phần thi đấu này cũng chính là phần thi quyết định, lần trước Phong và Hạ quốc đều đã chiến thắng một lần, nếu lần này một trong hai nước này thắng, thì hoa quỳnh liên nhất định có chủ, còn nếu kẻ thắng là một nước khác, thì đoá quỳnh liên này sẽ do Ân quốc quyết định. Phần thi đối kháng này, mỗi nước một người là đủ.
Và đương nhiên, Cửu Thần, Hữu Phi Kha và Tư Đồ Ngọc đều có phần. Trận đấu bắt đầu, rất nhanh các nước khác đều bị ba kẻ này diệt gọn. Gió ấm mang theo hơi máu xô xát cả đấu trường, cao thủ của Ân quốc thi nhau càng quét bốn phía phòng điều bất trắc, nếu khán đài có kẻ sắp đi tông cũng nhanh chóng được cứu một mạng. Tiếng hò hét xung quanh khiến đấu trường càng thêm sôi sục, Phượng Tường và Hi Khanh nhìn thấy thảm cảnh trên khán đài cũng không thấy làm vui, vì trong tương lai không xa, người đứng trên đó nhất định sẽ là tiểu nữ của bọn họ.
Hữu Phi Kha mỗi lần thắng trận đều đưa mắt nhìn hết khán đài để tìm một bóng dáng nho nhỏ, chỉ tiếc là tìm mãi không thấy.
Phượng Doanh lấy lí do không khoẻ nằm ở Khánh điện dưỡng thương, không có chuyện gì làm, lại đem mấy quyển sách mà Hứa Nhậm đưa ra đọc. Chính là mới đọc một chút, An tổng quản từ đấu trường chạy về bẩm báo với nàng.
" Điện hạ, bên kia Miêu quốc Hữu Phi Kha một hơi đánh bại Tư Đồ Ngọc và Cửu thần, lần này Miêu quốc chắc thắng, nô tài phụng lệnh hoàng thượng đến hỏi ngài hiệp phụ nên bày bố thế nào?"
Kết quả này quả là nằm ngoài dự đoán, Tư Đồ Ngọc xem ra mới là kẻ có năng lực nhất, mỗi bước đi của hắn đều nhẹ bổng như bay, còn Cửu Thần lại là kẻ âm trầm, không thể nào dễ dàng thua như vậy, lại nói Hữu Phi Kha tuy có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, giết địch vô số, nhưng thắng một hơi hai kẻ đứng nhất đứng nhì thì có hơi quá không?
" Phụ hoàng còn nói gì nữa không?" Nàng nhìn về phía An tổng quản.
" Dạ bẩm, hoàng thượng còn nói việc này không đơn giản, nhưng trước mắt không tìm ra lí do, thôi thì tới bước nào hay bước nấy, trước tiên phải tìm ra chủ nhân của Quỳnh Liên". Ân tổng quản cẩn trọng truyền lời, đứng trước quyền uy của nàng, thân già cằn cỗi có hơi run sợ.
" Vậy được, truyền lời của bổn điện, phụ hoàng xin hãy yên tâm, việc này đã có ta lo liệu!"
" Nô tài tuân lệnh".
Bên kia Miêu quốc bất ngờ giành chiến thắng, thế trận có sự xoay chuyển lớn, ai ai cũng trông đợi vào hiệp phụ cuối cùng.
Phượng Doanh vạch ra được một kế hoạch, nếu nói muốn coi thử xem Miêu quốc có giở trò gì không thì cách nhanh nhất chính là tự đấu với hắn, nhưng biết làm sao, với thương thế hiện tại của nàng thì chưa tới 20 chiêu chắc chắn ngã khụy. Đây cũng là điều mà nàng đang lo lắng, ai sẽ lên đài đây.
"Lí Nhu, ngươi nói thử xem những năm gần đây có võ trạng nguyên nào dưới 20 tuổi không?"
Lí Nhu suy nghĩ một chút " Điện hạ, năm nay có Hoàng Hạo Thành , vừa văn lại vừa võ"
" Hoàng Hạo Thành ?" Đó không phải là kẻ tỷ tỷ mến mộ sao, vậy thì không được.
Thấy Phượng Doanh nhăn mày, Lí Nhu liền vắt óc suy nghĩ ra một cái tên khác.
" Điện hạ, còn có Âu Dương Lân Phong"
Âu Dương Lân Phong?
" Dạ bẩm, người này năm nay khoảng 12 tuổi, là một trong muời đại anh tài của nước ta, tuy còn nhỏ tuổi nhưng xét về mặt thực lực, hắn là người tiến bộ thần tốc nhất, chắc hẳn đã là cấp 10 trung kì "
" Vậy sao?" Phượng Doanh chính là không biết một tí gì.
Lí Nhu thầm than thật to, chính là điện hạ chuyện gì cũng không biết, Âu Dương Lân Phong chính là nổi tiếng cả nước, ai ai cũng ngưỡng mộ. Haizz.
" Hắn hiện tại đang ở đâu?"
" Hiện tại hắn đang theo học ở Thập Bắc học viện" Thập Bắc học viện cũng chỉ cách hoàng cung một chút.
" Truyền lệnh của bổn điện, lệnh cho Âu Dương Lân Phong trong một canh giờ có mặt ở hoàng cung"
" Vâng".
Một canh giờ sau, Âu Dương Lân Phong xuất hiện ở Khanh Điện.
Vừa bước vào trong đã nghe một giọng nói trong trẻo.
" Cấp 10 trung kì, ngươi đối với cấp 10 hậu kì có bao nhiêu phần thắng?". Phượng Doanh ngồi trên ghế nhìn thẳng người trước mặt.
Âu Dương Lân Phong nhìn tiếu nhân nhi mặc huyền bào đối diện, phong thái ung dung nhưng khiến kẻ khác muốn phục tùng, dung nhan khuynh quốc không thể rời mắt, lời nói lạnh nhạt lại mang tính sắc lẹm, chính là Nhị điện hạ trong lời đồn. Phượng Doanh mặc hắn đánh giá, có chút kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Âu Dương Lân Phong giấu nhẹm đi ánh mắt tìm tòi, lí trí còn xót lại cho biết tiểu nhân nhi trước mặt không nhiều kiên nhẫn như vậy.
Hắn ôm quyền, thận trọng nói " Bẩm nhị điện hạ, Lân Phong không lâu trước đã tiến vào cấp 10 hậu kì" Thái độ không chút hóng hách khiến Phượng Doanh coi trọng hắn hơn chút. Nàng cười nhếch mép, tay nhỏ bỗng cầm li trà đang uống dở ném về phía hắn. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả Lí Nhu bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì.
Âu Dương Lân Phong vừa bẩm báo xong, ngẩng đầu liền thấy tách trà bay tới, hắn nhanh chóng tiếp được tách trà, tuy trà văng ra một chút nhưng chung quy vẫn còn nguyên vẹn. Phượng Doanh thấy vậy liền bỏ lại một câu rồi tiến về phía đấu trường "Theo ta".
Âu Dương Lân Phong tay cầm tách trà nhìn bóng lưng mặc huyền bào, ai biết rằng bây giờ hắn đang khiếp sợ đến cực điểm, bàn tay cầm trà có chút run, lưng phía sau cũng đã ướt đẫm, hắn bỏ trà lại trên bàn, phát hiện tay đã phỏng một mảng. Điều đáng nói là, trà đã nguội, hắn phỏng vì điều chi!
Phượng Tường nheo mắt suy nghĩ sâu xa, Yến Nhã dâng lên một chén trà nhắc nhở hắn bên Phượng Doanh đã lo liệu xong.
Bá quan văn võ thấy vậy thì cũng thầm an lòng, cục đá đè lên tim cũng được gỡ xuống.