Chương 93: Bóp méo súng

Ngay sau khi hắn lên xe hai tên kia bắt đầu cho xe chạy đi, nơi đây tuy đã đủ vắng vẻ nhưng từng đó thời gian quan sát bên trong nhà kho bọn họ cũng đã biết đi cùng tên nhóc này còn có một người cảnh sát trẻ.

Nếu tạo ra động tĩnh lớn có thể thu hút đám người kia đến đây thì sẽ rất nguy hiểm.

Mặc dù bọn chúng không sợ người cảnh sát kia nhưng gây sự với cảnh sát lại là chuyện khác, phải biết đối đầu với công an không khác gì chống đối lại chính quyền, hành động này rất dễ dẫn đến việc bị truy nã gắt gao, chính vì vậy bọn chúng không dám ra tay với thằng nhóc kia tại nơi này.

Có điều bọn chúng không biết hành động của mình lại rất hợp ý Thiên Bảo, hắn đang muốn hỏi xem mấy thằng đần này nhòm ngó cái gì ở nơi đây, dùng mông để suy nghĩ cũng đoán ra được bọn chúng có liên quan đến đám người của Huấn Rose đã bắt cóc mình. Nếu không liên quan thì chẳng việc gì bọn chúng lại lảng vảng ở đây liên tục nhìn về phía nhà kho đó, chắc chắn bọn chúng đến đây là có mục đích nào đấy nhưng khi thấy ở bên trong còn có công an nên chưa dám vào.

Tiện thể hắn cũng muốn dạy dỗ cho bọn này một bài học vì cái tội dám lấy súng ra dọa mình. Cứ tưởng rằng tái sinh vào một cơ thể mười bảy tuổi thì sẽ yên bình nào ngờ sóng gió cứ thay nhau kéo đến. Đã vậy chỉ vỏn vẹn một tháng trên người hắn bị đạn đục không biết bao nhiêu lỗ nên trong lòng đang rất khó chịu.

Xui xẻo cho hai người mà trong suy nghĩ của Thiên Bảo bị coi như hai thằng đần này hôm nay lần đầu tiên được các anh lớn giao súng cho, vừa mới lấy ra uy hiếp thì lại gặp đúng người đang khó chịu với những kẻ thích cầm súng.

Nói hai tên này giống như cái thớt cũng không quá chút nào. Tại sao lại nói chúng giống cái thớt?

Không phải là vì cái mặt hay thân hình bọn chúng giống cái thớt mà là vì lúc này đây Thiên Bảo hắn đang “Giận cá chém thớt”.

Hai thằng đần lái xe đến một nơi cách nhà hoang khoảng chừng hơn một kilomet rồi dừng lại, bọn chúng thấy ở nơi này là hợp lý để tra hỏi thằng nhóc vừa lên xe rồi, nếu đi thêm chút nữa thì lại đến gần khu vực nhà dân, chẳng may thằng nhóc này hét toáng lên kêu cứu đánh động đến người khác thì nguy to.

Tất cả suy nghĩ của bọn chúng trùng hợp làm sao lại cực kỳ đúng ý của Thiên Bảo, có điều vị trí người tra hỏi lại đổi chỗ cho nhau.

- Thằng nhóc mau nói cho bọn tao biết tụi mày đến đó làm gì hả?

Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì hai tên kia đã mau chóng hỏi trước, có một thứ cực kỳ quan trọng mà các lão đại giao cho bọn chúng đi lấy về. Khi đến nơi thì thấy trong đó đã có người nên mới bắt Thiên Bảo về đây để tra hỏi.

Tên ngồi ở bên ghế phụ vừa nói vừa hướng khẩu súng trong tay về phía Thiên Bảo. Nhìn động tác lóng ngóng của đối phương hắn liền đoán được hai tên này không biết dùng súng, chẳng nhẽ bọn chúng cho rằng trong tay mình có súng là đã trở thành đấng sáng tạo rồi hay sao?

Nghĩ đến đây Thiên Bảo khẽ cười rồi trực tiếp bơ luôn câu hỏi của tên cầm súng mà hỏi ngược lại:

- Vậy chúng mày đến đó làm gì hả?

Hai tên kia đang chăm chú nhìn hắn chờ câu trả lời nghe đến đó liền sững người, thằng nhóc này khuôn mặt hiện rõ ra vẻ non choẹt vậy mà không ngờ được khi bị cả một họng súng đen ngòm chĩa vào vẫn có bản lĩnh hỏi ngược lại đối phương.

- Tao đùa với nhà mày đấy à?

Tên cầm súng đột nhiên gào lên một tiếng khiến cho đồng bọn của hắn cả bên cạnh cũng phải giật mình, ngay sau đó hắn ta dí khẩu súng trong tay thẳng vào trán của Thiên Bảo tiếp tục nói lớn:

- Có muốn tao cho mày một lỗ trên trán không hả?

Ngày lập tức ánh mắt vốn rất hòa hãn của Thiên Bảo trở nên lạnh lùng, hắn vốn đang khó chịu nên muốn đùa giỡn với hai thằng đần này một chút để giải tỏa tâm lý thì bọn chúng lại dám dí súng vào trán mình.

Tên cầm súng thấy thằng nhóc kia thay đổi nét mặt thì trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, tuy nhiên nhìn đi nhìn lại thì đây cũng chỉ là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, đã vậy trong tay mình còn có súng thì còn sợ nó làm được gì?

Nghĩ đến đây trong lòng tên cầm súng bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên hắn chưa kịp lên tiếng thì tên nhóc kia đã làm ra một hành động khiến hắn kinh hãi.

Thiên Bảo đột nhiên đưa tay lên mở khóa an toàn trên khẩu súng lạnh lùng nói:

- Cầm súng đe dọa người khác thì trước tiên phải mở khóa an toàn đã.

Nhìn hành động của tên nhóc này cả hai tên đều ngớ người, đây là lần đầu tiên họ được cầm súng nên cũng chưa rành mạch, vậy mà thằng nhóc này trông có vẻ còn thành thạo hơn cả bọn chúng. Cũng phải nói đến độ liều của hắn, một khi mở khóa an toàn ra rồi chẳng may lỡ tay một cái thì cái đầu của hắn sẽ tanh bành, chẳng nhẽ thằng nhóc này không sợ chết?

Có câu “Vua phải thua thằng liều” bây giờ hai tên kia bắt đầu không biết nói lên lời, thằng nhóc này đi chung với công an trông có vẻ khá thân thiết nên tất nhiên bọn chúng không dám xuống tay, quan trọng nhất là chúng cũng không đủ bản lĩnh mà giết người.

Trong lòng vốn đã cảm thấy bất an thì đột nhiên Thiên Bảo lại có hành động, hắn đưa cánh tay còn đang băng bó của mình đặt lên nòng súng dùng một chút lực. Dưới bốn con mắt đang trợn lên đầy kinh hoàng đó chỉ thấy nòng súng bị bóp chặt vào méo mó thành hình dạng không biết phải tả thế nào.

Bây giờ thì bọn chúng đã hiểu tại sao thằng nhóc này lại thản nhiên bước vào trong xe như vậy rồi, cơ bản là hắn có sợ súng đâu. Vậy mà hai tên kia cứ đinh ninh rằng mình đang cầm một vật có tính uy hiếp cao là đã khiến cho thằng nhóc này sợ hãi. Nào ngờ trong mắt đối phương thứ này chỉ giống như một cục bông gòn thích bóp thế nào thì bóp.

Bây giờ hai tên này mới nhận ra bản thân đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng chính là mời tên này lên xe, đã vậy còn tự chạy đến nơi hoang vắng. Đây chẳng phải gậy ông đập lưng ông hay sao?

Trước đó trong lúc di chuyển bọn chúng đã thấy tên nhóc này có điều gì kỳ lạ, bây giờ đã nhận ra nguyên do rồi, thằng nhóc này bình thản như vậy hóa ra bản thân bọn chúng lại tự mình làm theo đúng ý của đối phương. Thảo nào lúc ngồi trên xe với hai kẻ lạ mặt có súng mà thằng nhóc này còn có thể khoanh tay nhắm mắt như là sếp lớn đang ngồi trong xe riêng, tên nhóc này coi bọn chúng như hai người vệ sĩ.

Bây giờ bọn chúng thực sự chỉ muốn khóc rồi cầu xin ông trời biến đôi tay của mình thành hai cái chân để chạy cho nhanh. Ở chung một chỗ với thằng nhóc này không biết lúc chết sẽ có hình dạng thế nào, đến súng làm bằng kim loại còn bị hắn bóp cho méo vào như cục bột thế kia thì vài cái khúc xương trong cơ thể đã là gì.

- Nói nghe xem tụi mày đến đó làm gì?

Không chờ cho hai người kia kịp lấy lại tinh thần giọng nói lạnh lùng của hắn đã vang lên. Chỉ vừa mới nghe giọng điệu lạnh lùng của hắn thôi cả hai tên đã không rét mà run.

- Dạ đại ca bọn em nói ngay đây ạ.

Nhìn thấy thằng nhóc kia nhíu mày không vui cả hai tên đều run lên vội vã đáp lại, tên vừa rồi còn cầm súng chĩa về phía Thiên Bao thấy hắn nhìn vào khẩu súng đã bị bóp cho méo mó trong tay thì vội vã giấu nó ra sau lưng, bộ dạng so với trẻ con dấu kẹo không khác là bao.

Miệng nói là sẽ kể ngay nhưng hai tên vẫn còn có chút chần chừ, phải biết những tài liệu kia là những tài liệu quan trọng, thậm chí bọn chúng cũng không được biết trong đó là gì. Các anh lớn bên trên đã nói tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra nên giờ đây bọn chúng vẫn còn rất phân vân.

Thấy hai thằng đần trước mặt cứ nhìn nhau câm như hết khiến cho Thiên Bảo mất kiên nhẫn nhíu mày, nếu không phải hắn hiểu hai tên này còn có sự phân vân trong lòng có khi hiểu nhầm ánh mắt hai tên này trao cho nhau là ánh mắt đưa tình không chừng.

- Tụi mày nhìn nhau đủ chưa hả? Nói….!

Nói đến cuối Thiên Bảo quát lớn một tiếng, không gian trong xe nhỏ hẹp nên tiếng quát của hắn lọt vào tai hai tên kia cứ như tiếng sấm nổ bên tai. Một tiếng quát này đã triệt để khiến cho tâm lý phân vân của chúng biến mất. Ánh mắt sắc lẻm như lưỡi kiếm của hắn khiến cho bọn chúng sợ hãi, trong lòng cả hai đều cho rằng hôm nay không nói có thể không giữ được mạng, so với một đống tài liệu không rõ nội dung là gì thì tất nhiên mạng sống vẫn quan trọng hơn rất nhiều.

- Bọn em được giao nhiệm vụ đến nơi này thử tìm kiếm một tập tài liệu.

Giọng điệu của tên cầm súng lúc này hạ thấp đến cực điểm, lời nói của hắn chỉ lí nhí giống như không muốn để cho ai nghe thấy. Cũng đúng thôi với độ quan trọng của tập tài liệu đó thì nói ra cũng sẽ gặp nguy hiểm, mà không nói ra thì không biết người trước mặt lúc này sẽ biến bọn họ thành cái hình dạng gì.

Tuy nhiên dù đối phương nói cực bé nhưng Thiên Bảo vẫn có thể nghe thấy, hắn cũng không thèm so đo việc thằng đần kia nói nhỏ hay nói lớn, hắn đang bận suy nghĩ xem cái tài liệu mà tên này nhắc đến là loại gì mà có vẻ nghiêm trọng đến thế. Những có điểm khá khó hiểu là tại sao loại tài liệu nghiêm trọng như thế mà chúng lại đem đi giấu ở cái nhà hoang như vậy?

Khoan đã, bọn chúng nói là đến để “thử” tìm một tập tài liệu, như vậy là chúng cũng không chắc nó có ở đây. Có điều hắn chẳng muốn mất thời gian để tìm hiểu xem tập tài liệu đó có nội dung gì, nó quan trọng với người khác không có nghĩa là hắn tò mò muốn biết nội dung bên trong.

- Thằng nào mà lại đi giấu tài liệu quan trọng ở chỗ này?

Thiên Bảo lên tiếng hỏi lại, thực ra câu hỏi này hắn tự hỏi là chính nên chẳng mong chờ câu trả lời. Ai mà lại đi dấu bộ tài liệu ở nơi như thế này được.

- Là Thiên Vũ!

Tuy nhiên tên ngồi ở bên ghế lái lại lên tiếng trả lời, ngay sau đó hắn ta cũng nhận ra bản thân vừa mắc sai lầm nên im bặt. Một phần cũng là vì áp lực mà Thiên Bảo tạo ra quá lớn, một tên tâm lý yếu như hắn không nhịn được mà đã ngay lập tức thốt ra khi được hỏi.