Khó ở chỗ một vết thương do đạn bắn muốn cầm máu nào có dễ dàng gì, trước đó Trần Thiên Bảo vì Phan Như Ý đã dính một phát đạn từ sau lưng, sau đó lại tự bắn vào cơ thể nên giờ đây cả trước lẫn sau máu vẫn liên tục chảy ra.
Muốn máu ngừng chảy bắt buộc phải bịt kín miệng vết thương, cách tốt nhất chính là khâu lại. Có điều ở hoàn cảnh này sao có thể lấy kim với chỉ ra mà ngồi khâu được? Hơn nữa ở đằng xa chắc hẳn Ông Kẹ vẫn đang lăm lăm khẩu súng ngắm về phía này.
Hơi thở của Trần Thiên Bảo trở lên dồn dập, một cơn hoa mắt chóng mặt khác lại kéo đến khiến hắn phải nhăn mặt lắc đầu mới lấy lại sự tỉnh táo.
Nếu là người bình thường với tình trạng vết thương thế này đã sớm rơi vào hôn mê vì mất máu, thậm chí có khả năng đi chầu ông bà rồi không chừng.
Vậy mà Trần Thiên Bảo vẫn có thể gắng trụ được đến lúc này quả thực rất đáng kinh ngạc, đây chính là nhờ vào thứ mà hắn đã tiêm vào cơ thể lúc trước.
Bộp...bộp...
Bất chợt đống đổ nát che chắn phía trước phát vài tiếng nổ. Sau loạt đạn qua đi, không chờ cho khói bụi bay hết mà Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhô lên nhìn.
Ở phía xa xa một bóng đen nhào ra khỏi ngôi nhà hoang rồi bắt đầu chạy đi. Trần Thiên Bảo đẩy mỹ nữ cảnh sát đang nằm trên cơ thể mình sang một bên khiến cô phải “Úi” lên một tiếng.
Ngay sau đó hắn bật dậy, tay phải đang nắm khẩu Sát đưa lên nhắm thẳng về phía bóng đen kia bóp cò.
Đoàng....
Trần Thiên Bảo là một tay súng rất khủng bố, hắn tự tin bản thân tham gia vào một cuộc thi bắn súng chắc chắn có thể giành được giải nhất. Đã từng có lần chỉ với hai khẩu Song Sát mà hắn một thân một mình tiêu diệt cả một nhóm khủng bố ba mươi người được trang bị đủ các loại vũ khí từ súng trường, súng bắn tỉa cho đến Bazooka.
Với thành tích như vậy mà để cho một tên quay lưng lại với mình chạy thoát thì chặt tay đi là vừa.
Mỹ nữ cảnh sát từ xưa đến nay được bố mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa chưa từng bị đối xử thô bạo như lúc này bao giờ. Kể cả thời điểm tham gia huấn luyện để trở thành công an nhờ vào thân phận đặc biệt cũng được đối xử khách sáo hơn so với những đội viên khác rất nhiều.
Vậy mà lúc này lại bị một tên thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi không những tiếp xúc cơ thể thân mật lại còn bị đẩy ra thô bạo đến như thế. Mỹ nữ cảnh sát trong lòng tức giận nhìn lên đang định lên tiếng mắng cho người thanh niên một trận thì sững lại.
Chỉ thấy người thanh niên này lúc trước khuôn mặt còn có vẻ non nớt, giờ phút này lại thay đổi 180 độ, bộ mặt hắn lúc này cực kỳ nghiêm túc, từ trong ánh mắt hiện lên sự sắc bén lạnh lùng, nữ cảnh sát chứng kiến cảnh tượng này không khỏi cảm thấy rùng mình, trong lòng bất giác dâng lên một chút sự sợ hãi, bao nhiêu câu mắng chửi hiện hữu trong đầu đều biến mất không còn lại chút gì.
Khuôn mặt cô ngây ra cho đến lúc một tiếng nổ lớn vang lên mới giật mình tỉnh táo trở lại. Nhìn vào khẩu súng trong tay người thanh niên còn đang bốc khói cô mới biết chính hắn là người đã nổ súng. Lại đưa mắt nhìn theo hướng khẩu súng đó nhắm đến thì thấy một bóng người cứ thế mà ngã phịch xuống đất.
Nữ cảnh sát không ngờ một người thanh niên còn đang học cấp ba lại dùng súng thành thạo đến như thế, trong đêm tối chỉ nhờ vào một chút ánh trăng mà hắn có thể nổ súng bắn chính xác mục tiêu. Đổi lại là một người được huấn luyện như cô cũng phải ngậm ngùi tự nhận mình không thể làm được.
Mỹ nữ cảnh sát không biết rằng, so sánh sự huấn luyện giữa hai người chỉ giống như con kiến với con voi. Huấn luyện của cô chỉ là những bài thực hành với đồng đội hoặc bù nhìn. Còn cách mà hắn được huấn luyện chính là bị đưa đến những nơi đang xảy ra chiến loạn, nếu còn sống coi như hoàn thành bài huấn luyện. Đó là còn chưa nói đến việc hắn có những năng lực đặc biệt hơn người.
Khẩu súng trong tay từ từ hạ xuống, dù đã bắn hạ đối phương nhưng khuôn mặt đang nhăn lại của Trần Thiên Bảo vẫn không hề giãn ra. Hắn cảm thấy mọi chuyện dường như quá dễ dàng thì phải!
Một tên sát thủ đã từng ám sát quan chức cấp cao của một nước phương Tây phát triển và trốn thoát thành công như Ông Kẹ lại có thể tự đưa thân ra giữa đường cho đối phương bắn hạ như vậy à?
Trước đó Ông Kẹ suýt bị bắn trúng là vì chủ quan không nghĩ đối thủ có súng, giờ đây gã đã nhận ra mình là kẻ không dễ đối phó làm sao lại hành động lộ liễu như vậy được?
Càng nghĩ càng thấy có điểm kỳ lạ!
Có điều trong lúc Trần Thiên Bảo còn đang trầm tư suy nghĩ thì nữ cảnh sát lại cho rằng tên khủng bố đã bị hạ gục. Cô ngay lập tức cầm chặt súng tiến về thi thể người vừa bị bắn hạ phía trước.
Đến lúc Trần Thiên Bảo nhìn lên thì cô đã đi được nửa đường rồi, hắn trừng mắt nhìn vào bóng lưng nữ cảnh sát nhíu mày.
Cô nàng này đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, không biết người nào huấn luyện ra một học viên vừa bắn hạ một đối thủ đã vội chạy lại gần rồi?
Nghĩ là vậy nhưng Trần Thiên Bảo vẫn cất bước đi theo nữ cảnh sát. Phát súng vừa rồi hắn bắn trúng đầu đối phương nên kẻ đó nắm chắc cái chết, vì vậy cũng không sợ hắn ta giả chết đột ngột phản kích.
Nữ cảnh sát vừa nhìn thấy thi thể của tên khủng bố đã ngay lập tức nhăn mặt, trong mấy năm làm cảnh sát của mình nàng tiếp xúc với nhiều thi thể nạn nhân, nhưng đây là lần đầu gặp phải tình trạng thi thể kinh khủng đến như vậy . Chỉ thấy đầu tên này đã vỡ toác cả ra, xung quanh thi thể máu chảy ra lênh láng, thậm chí còn thấy được một số mảnh vụn không rõ là thịt hay não văng ra.
Trần Thiên Bảo nhìn thấy thi thể này cũng nhăn mặt, có điều khác với nữ cảnh hắn nhăn mặt không phải vì tình trạng thi thể, mà vì kẻ đã chết đang nằm trên mặt đất kia không phải Ông Kẹ. Người đã chết này lùn hơn Ông Kẹ một chút.
Trần Thiên Bảo vừa nghĩ đến đây liền thấy trên đầu nữ cảnh sát không ngờ lại có một tia laser màu đỏ đang chiếu vào. Khẽ liếc mắt về nơi tia laser phát ra liền thấy trong ngôi nhà hoang có một người đang cầm súng bắn tia ngắm về phía hai người bọn họ.
Trong tình huống này Trần Thiên Bảo tin rằng bản thân có thể bắn trúng tên kia, có điều chỉ cần hắn có hành động chắc chắn nữ cảnh sát sẽ bị bắn cho vỡ sọ.
Trong mắt hắn ngoài người thân ra thì mạng sống của kẻ khác không có liên hệ đến mình. Nhưng dù sao nữ cảnh sát này cũng là một người vì dân phục vụ, nàng với mình cũng thuộc một dòng máu “Con Rồng cháu Tiên”. Vô duyên vô cớ khiến cho người ngoài chết vì một tên sát thủ do mình mà tìm đến cũng khiến trong hắn có chút áy náy.
Quan trọng hơn cả là mỹ nữ cảnh sát này rất......đẹp, nếu chết đi thì cũng có chút tiếc nuối.
Thở ra một hơi, thân hình Trần Thiên Bảo chuyển động, hắn nhảy về phía nữ cảnh sát, đồng thời cánh tay phải nâng lên nhắm về phía ngôi nhà hoang đằng kia, ngón tay bóp lên cò súng của khẩu Sát.
Nữ cảnh sát đang lục soát thi thể tên khủng bố thì lại nghe thấy một chuỗi âm thanh “Đoàng....chíu....huỵch...” khiến cô giật mình quay lại đằng sau.
Cô biết người thanh niên trẻ tuổi kia lại một lần nữa nổ súng nhưng không biết hắn bắn cái gì. Chỉ thấy người thanh niên kia ngã xuống đất cánh tay phải vẫn cầm khẩu súng đưa lên ôm ngực. Từ trong kẽ ngón tay máu chầm chậm chảy ra.
Vừa rồi nàng thấy rõ ràng hắn đứng cách xa mình khoảng hai mét mà giờ đây lại ngã xuống ngay bên cạnh, nữ cảnh sát cũng là người thông minh liền đoán được hình như hắn vừa nhảy đến đỡ đạn cho mình.
Nàng còn chưa biết phải xử lý thế nào liền nghe thấy hắn thốt lên:
- Mau nấp...!
Vừa nghe đến đây nữ cảnh sát liền quay lưng chạy đến ngôi nhà hoang gần đó để ẩn nấp, chợt nhớ ra mình cứ chạy đi như thể mà bỏ lại người kia chẳng may hắn chết thì chẳng phải tại mình à.
Một trong những khẩu hiệu mà nàng luôn khắc ghi trong lòng chính là: “Vì nước quên thân, Vì dân phục vụ”. Bây giờ mình mà ẩn nấp trước bỏ lại người thanh niên kia thì chính là phá vỡ đạo lý làm người của bản thân rồi, hơn nữa đối phương vừa rồi còn cứu mình một mạng.
Ngay lập tức nữ cảnh sát quay ngoắt lại chạy đến bên cạnh Trần Thiên Bảo. Vừa mới quay người lại thì bên tai “Vút...” lên một tiếng, nữ cảnh sát vẫn thấy được trong không khí có cảm giác nóng rát.
Không cần nói cũng biết thứ vừa lướt qua mặt nàng chính là một viên đạn, cũng nhờ hành động quay lại này nên nàng mới tránh được một cửa tử nữa.
Dẫu biết bản thân đang bị một họng súng nhắm vào nhưng nữ cảnh sát vẫn không màng nguy hiểm chạy nhanh đến chỗ người thanh niên. Lúc này hắn đã sớm đứng dậy nên nữ cảnh sát cầm lấy cánh tay phải của hắn choàng qua vai mình, một tay nàng vòng qua eo hắn rồi cả hai chạy vào phía bên trong ngôi nhà hoang.
Nấp bên trong ngôi nhà hoang nữ cảnh sát mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, dù không màng đến nguy hiểm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Đây là lần đầu nàng đối đầu với một tên khủng bố nguy hiểm, cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình trạng bị người khác cầm súng bắn về phía mình.
Cũng may cho mỹ nữ cảnh sát là trước đó Trần Thiên Bảo khi bay người lên đỡ cho nàng một viên đạn đồng thời đã bắn trúng vai của Ông Kẹ. Phát đạn đó đã bắn vỡ xương quai xanh của tên kia nên một tay của hắn đã bị phế, nếu không ở phát đạn thứ hai kia nàng đã chết chắc rồi.
Mỹ nữ cảnh sát quay sang thì thấy Trần Thiên Bảo đã gục xuống, đôi mắt của hắn đang từ nhắm lại, hơi thở cũng dần dần trở nên cực kỳ nặng nhọc, nàng biết hắn đã mất quá nhiều máu và đang lâm vào tình trạng nguy hiểm rồi.
Nữ cảnh sát đưa tay lên xé chiếc áo của hắn xuống mới thấy rõ tình trạng vết thương, ở phía trước lúc này có hai lỗ một ở trên bả vai một lỗ khác cách đó khoảng 5 centimet nằm trước ngực. Vừa rồi khi vòng tay qua eo nàng cũng thấy phía sau lưng hắn ướt một mảng.
Nhìn ra phía sau lưng người thanh niên quả nhiên còn một lỗ khác máu vẫn đang chầm chậm chảy ra liên tục. Cảnh tượng này khiến cho nữ cảnh sát kinh ngạc không thôi, người này bị thương như vậy mà vẫn có thể đi lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đó là còn chưa nói đến việc một tay hắn đang bị bó bột. Không biết một người khủng khiếp như vậy vì lý do gì mà bị què một tay.
Vài ngày trước mỹ nữ cảnh sát đã đọc được vụ việc “Thiên Linh Cái” trấn động cả nước, có điều thông tin chi tiết của vụ việc lại bị phía công an phong tỏa toàn bộ, danh tính nạn nhân là những người nào không hề được công bố, chỉ biết khi cảnh sát ập vào thì còn có ba người hai nữ một nam còn sống sót, nếu nàng biết người thực sự phá giải vụ án đó chính là chàng thanh niên trước mặt nàng thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?