Ngay từ lúc Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đến rạp chiếu phim và nhận ra người bí ẩn vẫn tiếp tục theo dõi thì hắn đã bắt đầu lên kế hoạch giăng bẫy đưa hung thủ vào rọ.
Lúc đó hắn đã nhắn tin cho ông bố Đại Tá của mình thông báo có kẻ lạ mặt theo dõi, một phần Trần Thiên Bảo cũng lo lắng nếu đối phương bất ngờ ra tay thì sẽ nguy hiểm đến Phạm Nhật Mai nên phải thông báo cho ông Trần Thanh Hải biết. Lúc đó ông âm thầm cho người đi theo bảo vệ bọn họ, để cho vở kịch diễn ra thật tự nhiên làm cho hung thủ không có chút nghi ngờ, Trần Thiên Bảo vẫn tiếp tục cùng Phạm Nhật Mai đi chơi dưới sự theo dõi bảo vệ của công an.
Tối hôm trước đó hắn nhận ra kẻ theo dõi thấy mình về nhà thì sẽ bỏ đi nên Trần Thiên Bảo quyết định biến bản thân mình thành miếng mồi nhử níu kéo hung thủ. Quả nhiên kẻ bịt mặt cho rằng mục tiêu chỉ là một tên nhóc học trung học nên đã đi theo.
Khi thấy Trần Thiên Bảo dừng lại gọi mình ra hắn có chút bất ngờ nên còn chờ thêm nửa giờ đồng hồ, khi đã hoàn toàn yên tâm rồi mới bắt đầu lộ diện, kết quả bây giờ hai tay hắn đang nằm gọn trong còng số 8.
Ông Trần Thanh Hải từ từ bước đến bên cạnh hắn ân cần hỏi han:
- Con không sao chứ?
Trần Thiên Bảo nén cơn đau trên vết thương ở cánh tay trái đáp lại:
- Không sao ạ!
Trần Thanh Hải không ngờ rằng con trai mình có thể vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ đến như vậy, những ngày gần đây ông cảm thấy hắn đương như biến thành một con người khác vậy. Nhìn vào bóng lưng hắn đôi mắt ông hiện lên một chút thay đổi rất nhỏ mà không có bất kỳ người nào phát hiện ra.
Trần Thiên Bảo đi theo đoàn chiến sĩ công an đến trụ sở cảnh sát. Hắn cùng ông Trần Thanh Hải với một vài chiến sĩ công an khác nữa đứng trong một căn phòng tối tăm, trước mặt bọn họ là một tấm kính lớn có thể nhìn sang căn phòng bên cạnh.
Đây chính là loại gương hai chiều để quan sát những nghi phạm đang bị thẩm vấn, ở căn phòng bên cạnh lúc này có hai chiến sĩ công an đang thực hiện cuộc thẩm vấn với người đàn ông bọn họ vừa bắt được.
Sau khi được đưa vào phòng thẩm vấn, các chiến sĩ công an liền tháo chiếc khẩu trang trên mặt hắn ta xuống để lộ vết sẹo kéo dài cạnh miệng đến mang tai trong khá đáng sợ.
Trần Thiên Bảo vừa nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông này liền nhướng mày lên như vừa nghĩ ra vấn đề gì đó.
Một chiến sĩ công an kéo chiếc ghế đối diện hung thủ ra ngồi rồi ngồi xuống, người còn lại cũng ngồi xuống một chiếc bàn trong góc phòng bắt đầu mở cuốn sổ trước mặt ra chuẩn bị ghi chép. Trong phòng thẩm vấn ngoài ba người bọn họ còn có một chiếc máy quay ghi lại toàn bộ quá trình thẩm vấn.
Chiến sĩ công an ngồi trước mặt nạn nhân lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Cậu có thể cho tôi biết tên được không?
- Thái! - Người đàn ông mặt sẹo chỉ mở miệng nói ra cái tên của mình, trong khi hắn nói vết sẹo trên mặt chuyển động trông khá đáng sợ.
Nếu những đứa trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh này có lẽ bọn chúng sẽ nghĩ ngay đến “ông Kẹ” mà bố mẹ bọn chúng thường hay doạ rằng: ông Kẹ sẽ đến để bắt những đứa trẻ hư không nghe lời bố mẹ.
Trong phòng thẩm vấn chiến sĩ công anh lại tiếp tục hỏi:
- Cả họ và tên!
- Không có họ chỉ có tên thôi!
Chiến sĩ công an đẩy một tấm ảnh đến trước mặt Thái rồi giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng hỏi
- Anh có biết người này không?
- Không biết.
Thái không thèm nhìn vào tấm ảnh vừa được đẩy đến trước mặt mình mà đã ngay lập tức trả lời.
Chiến sĩ công an nhìn thẳng vào mắt hắn quan sát từng sự thay đổi dù là nhỏ nhất của Thái một lúc sau anh ta đặt lên bàn một thiết bị gì đó rồi ấn nút chạy.
Từ trong thiết bị đó giọng nói của Thái chậm rãi phát ra:
- Thằng đó tên là Nguyễn Văn Ba à? Nó đã thấy những thứ không đáng thấy nên bắt buộc phải chết!
- Anh còn gì để chối nữa không? Bây giờ hãy nói cho tôi biết vì động cơ gì mà anh đã giết người đàn ông tên Mai Thanh Sơn, còn có biệt danh là Siu Nhỏ Cú?
- Tôi chưa từng nghe đến tên của người này!
Chiến sĩ cảnh sát đập mạnh xuống bàn quát lên:
- Vậy vì lý do gì anh có mặt tại hiện trường nơi ông Siu Nhỏ cú bị sát hại? Có phải Nguyễn Văn Ba vì đã nhìn thấy cảnh anh giết ông ấy nên anh cũng thủ tiêu cậu ta hay không?
Tên Thái nhìn chiến sĩ công an với một ánh mắt châm chọc, trên môi hắn nở một nụ cười nửa miệng nói:
- Bời vì tôi có mặt tại hiện trường nên bị quy vào tội giết người à? Nếu vậy thì mang bằng chứng ra đây đi!
Đúng là trong tay cảnh sát hiện giờ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Thái đã ra tay sát hại Siu Nhỏ Cú và Nguyễn Văn Ba, tất cả chỉ là dựa vào lời thú nhận nửa vời của hắn qua đoạn băng ghi âm, chỉ với bấy nhiêu đó thì không thể đủ bằng chứng buộc tội hắn trước tòa được.
Mất thêm gần 2 tiếng đồng hồ các chiến sĩ công an vẫn không hỏi thêm được bất kỳ thông tin nào.
Hai người chiến sĩ công an bước sang căn phòng nơi Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà cùng với hai cha con Trần Thiên Bảo đang đứng quan sát. Tất cả bọn họ nhìn vào tấm kính trước mặt theo dõi từng hành động của Thái đang ngồi một mình trong phòng thẩm vấn.
Thái dường như biết được có người đang quan sát mình, hắn ngước lên hướng ánh mắt châm chọc nhìn vào tấm kính, từ tầm nhìn của hắn thì đó đơn giản chỉ là một tấm gương phản chiếu lại căn phòng thẩm vấn mà hắn đang ở trong đó, trên miệng hắn tiếp tục vẽ lên một điệu cười nhếch mép đầy khinh thường.
Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà hừ lạnh một cái rồi quay sang nói với Trần Thiên Bảo:
- Cháu làm tốt lắm rồi! Quay về nhà nghỉ ngơi đi!
Trần Thiên Bảo nhíu mày nhẹ một cái nhìn vào Thái thông qua tấm gương hai chiều, mất vài giây nghĩ ngợi hắn quay sang nói với Vũ Ngọc Hà:
- Có thể để cháu thử được không?
Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà cùng với Trần Thanh Hải hơi có chút bất ngờ, với những gì Trần Thiên Bảo thể hiện đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc lắm rồi, chẳng nhẽ hắn còn biết cả tâm lý tội phạm nữa hay sao?
Nhìn vào biểu cảm trấn tĩnh của Trần Thiên Bảo, Thiếu Tướng Vũ Ngọc Hà cũng muốn thử một phen nên gật đầu đồng ý.
Trần Thiên Bảo ngay sau đó bước vào phòng thẩm vấn dưới sự chú ý quan sát của tất cả mọi người.
Ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Thái, hai người bọn họ đều dùng một ánh mắt lạnh lùng bất động nhìn nhau giống như đang tham gia một cuộc thi xem ai sẽ chớp mắt trước vậy.
Ước chừng 10 phút sau tên Thái lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng:
- Tao không ngờ rằng có một ngày mình lại mắc vào bẫy của một tên nhóc 17 tuổi!
Trần Thiên Bảo cười mỉm nói:
- Trên đời này còn có nhiều điều mày không ngờ đến lắm, ví dụ như bây giờ mày nói ra tại sao mày lại giết Siu Nhỏ Cú, biết đâu sẽ có điều bất ngờ án phạt được giảm từ tử hình xuống chỉ còn chung thân!
Những người đang quan sát ở phòng bên cạnh cảm thấy có chút dở khóc dở cười, quả nhiên Trần Thiên Bảo vẫn chỉ là một cậu nhóc mới lớn, trên đời ở đâu lại có kiểu thẩm vấn hung thủ như vậy?
- Haha....Tao đã nói rồi! Muốn buộc tội tao thì mang bằng chứng đến đây!
Trần Thiên Bảo đứng lên đi vài vòng quanh phòng thẩm vấn rồi nói ra một câu khiến cho những chiến sĩ cảnh sát chỉ muốn lao đến bịt miệng hắn lại kéo ra khỏi nơi đó:
- Đúng thật là trong tay cảnh sát không có được bằng chứng gì cả!
Làm gì có người nào trên đời này đi thẩm vấn hung thủ lại nói ra chúng tôi không có bằng chứng nào cả nên cậu hãy nhận tội đi.
- Hahaha... Lần đầu tiên tao thấy một kẻ thẩm vấn ngu như mày đấy!
Mặc dù bị nói là thẩm vấn ngu nhưng Trần Thiên Bảo không tỏ ra tức giận mà vẫn giữ một nụ cười trên môi nhìn Thái giống như đang xem một thằng hề diễn trò.
Chờ cho Thái ngừng cười Trần Thiên Bảo chậm rãi nói:
- Nhưng tao lại biết một thông tin rất thú vị đấy mày có muốn nghe thử không....
Đến đây Trần Thiên Bảo dừng lại rồi ghé vào tai Thái nói cái gì đó, những người đang tập trung quan sát đều không biết Trần Thiên Bảo đã nói gì những khuôn mặt Thái từ trạng thái châm chọc thay đổi 180 độ thành bất ngờ xen lẫn một chút sợ hãi.
Trần Thiên Bảo chỉ đơn giản là ghé vào tai thái nói:
- ....Mày có muốn nghe thử không hả...“Ông Kẹ”!
Ngay từ khi nhìn thấy vết sẹo dài từ miệng đến tận mang tai của Thái, Trần Thiên Bảo đã nhớ lại một thông tin mà hắn vô tình điều tra được từ kiếp trước.
“Có một tên sát thủ hoạt động trong vùng Đông Nam Á, khuôn mặt hắn ta luôn được che kín bởi lớp khẩu trang kết với với một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống che kín gần như toàn bộ khuôn mặt, có một vài lời đồn đoán rằng hắn ta có một vết sẹo dài bên má”
Từ biểu hiện của Thái thì có vẻ như “Ông Kẹ” chính là hắn ta, đã từng có thời gian khoảng 3 năm ông Kẹ biến mất khỏi bản đồ sát thủ thế giới, nhưng thời gian gần đây hắn xuất hiện rồi không nhận vụ ám sát nào ngoài khu vực Đông Nam Á cả.
Chính Trần Thiên Bảo cũng không ngờ rằng sát thủ với biệt danh ông Kẹ lại dễ bị dụ đến vậy, có lẽ do hắn ta chủ quan chỉ vì Trần Thiên Bảo mới chỉ 17 tuổi.
- Sao mày biết điều đó? - Khuôn mặt Thái tràn ngập bất ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Thiên Bảo khẽ hỏi.
Ngay lập Trần Thiên Bảo dùng lưng che đi ống kính máy quay, trong ánh mắt của hắn vốn dĩ đã có vài phần lạnh lùng lại toát ra một chút sát khí mờ nhạt khiến cho Thái cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn cảm thấy kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh cũng đúng, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người chỉ mới 17 tuổi có thể tùy ý che dấu sát khí của bản thân, những người có khả năng này chỉ có thể thấy ở những sát thủ hàng đầu thế giới.
Hắn ta cũng là một tên sát thủ làm gì có chuyện không biết đến danh tiếng của những sát thủ hàng đầu thế giới là ai, và hắn chưa từng nghe qua danh tiếng sát thủ nào chỉ mới có 17 tuổi cả.
Trần Thiên Bảo mang theo một chút sát khí nhàn nhạt nói thầm vào tai Thái:
- Tao không cần biết động cơ mày giết những người kia là gì, tao chỉ muốn biết vật mày lấy dưới gầm giường trong phòng trọ Nguyễn Văn Ba hiện giờ đang ở đâu?
Tên Thái mất một lúc mới lấy lại sự bình tĩnh, đối phương dù sao cũng chỉ là một tên nhóc mới 17 tuổi, một sát thủ như hắn sao lại kinh sợ trước một kẻ như vậy được, Thái hừ lạnh một cái rồi nói:
- Mày đang nhắc đến cái gì tao không biết!
Trần Thiên Bảo cảm thấy có chút nghi ngờ, mặc dù hắn nói như vậy có thể là để che dấu, nhưng từ ánh mắt của hắn Trần Thiên Bảo cảm thấy có vẻ như hắn ta thực sự không biết đến vật đó.
Trần Thiên Bảo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi một lần nữa:
- Mày thực sự không biết?
- Tao không biết mày đang nói đến cái gì cả! - Thái quả quyết nói.
Trần Thiên Bảo đã có thể xác định điều tên này nói là sự thực, như vậy rốt cuộc ai là người đã lấy đi vật đó? Có khi nào chính Nguyễn Văn Ba trước khi chết đã đem nó đi cất giấu ở một nơi khác?
Vậy là manh mối chỉ ra nơi lẩn trốn của Thiên Vũ tưởng chừng đã gần chạm tới thì lại một lần nữa tuột khỏi tầm tay.