Chương 17: Manh mối bị lấy mất.

Trần Thiên Bảo vẫn quay mặt vào cánh cửa đưa lưng về hướng những họng súng đang chĩa vào mình, lúc này nếu hắn có bất kỳ hành động nào đều có khả năng dẫn đến việc bọn họ nổ súng.

Giọng nói vừa rồi ra lệnh cho Trần Thiên Bảo lại một lần nữa lên tiếng:

- Chúng tôi nghi ngờ cậu đã sát hại một người đàn ông có tên Mai Thanh Sơn, hay còn được gọi với biệt danh Siu Nhỏ Cú vào buổi chiều chủ nhật tại Trung tâm thương mại Vincom Bà Triệu. Yêu cầu cậu quay mặt lại!

Trần Thiên Bảo từ từ quay người lại. Sau khi hắn hoàn toàn quay lại giọng nói đó lại một lần nữa ra lệnh.

- Yêu cầu cậu bỏ mũ đồng thời tháo khẩu trang ra!

Trần Thiên Bảo tất nhiên không còn cách nào khác phải nghe theo. Khi khẩu trang cùng mũ lưỡi trai hoàn toàn được lột bỏ thì một giọng người đàn ông rất quen thuộc với Trần Thiên Bảo vang lên:

- Bảo......?!?

Trần Thiên Bảo hơi gãi đầu một chút, những lúc khó xử như thế này hắn chỉ có thể nở một nụ cười thật tự tin. Hắn không ngờ công an lại có mặt ở đây ngay lúc này, quả thực không thể khinh thường khả năng của cảnh sát được.

Nhận ra đây là con trai ngài Đại Tá mọi chiến sĩ công an đều đồng loạt hạ súng xuống, một vài ánh đèn theo đó cũng được tắt đi chỉ giữ lại một cái đủ để chiếu sáng.

Trần Thanh Hải từ đằng sau những chiến sĩ công an bước ra đứng trước mặt Trần Thiên Bảo hai mày ông nhíu lại nghiêm giọng hỏi:

- Con làm gì ở đây?

Trần Thiên Bảo chậm rãi nói nguyên nhân mình đang có mặt ở đây lúc này:

- Con phát hiện ra một người bạn biết tin tức về hung thủ nên đến đây dò xét!

- Con có biết như thế là nguy hiểm lắm không? Con tính làm anh hùng bắt cướp à? Hắn ta là hung thủ giết người không phải là một tên cướp vặt! Nhỡ con xảy ra mệnh hệ gì thì sao?

Trần Thanh Hải lớn giọng quát lên khiến hắn cũng cảm thấy có một chút ù cả tai. Trần Thiên Bảo biết rằng ông cũng chỉ vì yêu thương nên mới mắng mình như vậy nên không dám hé răng cãi lại nửa lời.

Lúc này một chiến sĩ công an đi tới giải vây cho Trần Thiên Bảo:

- Thưa ngài Đại Tá chúng ta đã lộ hành tung rồi có nên xông vào bên trong không?

Trần Thanh Hải gật đầu dứt khoát nói:

- Phá cửa xông vào!

Thì ra công an đã sớm mai phục ở đây đồng thời di tản hết những người không liên quan trong khu vực này, nhưng Trần Thiên Bảo vẫn chưa hiểu tại sao họ lại phát hiện ra nghi phạm này đang lẩn trốn ở đây.

Đó là do Trần Thiên Bảo không muốn để cho người xưng là “Bổn cô nương” làm việc trên hệ thống mạng của Bộ Công An có bất kỳ manh mối gì có thể điều tra đến hắn, vì vậy hắn đã không thực hiện thêm bất kỳ lần xâm nhập vào cổng thông tin mạng của Bộ Công An nữa.

Nếu Trần Thiên Bảo đọc báo cáo được gửi lên Bộ Công An thì sẽ biết được rằng vào chiều ngày hôm nay phía cảnh sát đã bắt được người cùng với nghi phạm nói chuyện trong quán kem, từ đó điều tra ra nơi nghi phạm đang lẩn trốn là ở chỗ này.

Sở dĩ bên phía Công an còn mai phục là vì chưa thấy nghi phạm xuất hiện, khi Trần Thiên Bảo đi đến họ đã lầm tưởng hắn chính là nghi phạm nên đã tiến vào với định bắt giữ.

Chừng 2 phút sau cánh cửa đã bị phá khoá cảnh sát ngay lập tức tràn vào khi ánh đèn được chiếu vào bên trong ánh mắt mọi người ngay lập tức trở nên bất ngờ.

Phía trong phong quả thực có sự xuất hiện của người được cho là nghi phạm, nhưng lúc này hắn ta đang bị treo cổ lơ lửng trong căn phòng...

Khoảng chừng một tiếng sau, một chiến sĩ công an đi đến trước mặt hai cha con Trần Thiên Bảo làm động tác chào rồi báo cáo:

- Báo cáo Đại Tá, qua điều tra sơ bộ, ở hiện trường phát hiện xác một người đàn ông bị treo cổ tên Nguyễn Văn Ba, được cho là nghi phạm đã sát hại ông Mai Thanh Sơn hay còn được gọi với biệt danh Siu Nhỏ Cú. Tại hiện trường còn tìm thấy một ví tiền có khoảng 6 triệu đồng tiền mặt và giấy tờ tuỳ thân của ông Siu Nhỏ Cú. Đồng thời cũng tìm thấy một chìa khoá phòng, Chủ nhà trọ cho biết phòng này chỉ có 2 chìa khoá một do Nguyễn Văn Ba nắm giữ và chìa còn lại thuộc sở hữu của Chủ nhà trọ.

Ngừng một lúc chiến sĩ công an tiếp tục báo cáo:

- Tại hiện trường không có dấu vết của sự xô xát, chúng tôi nghi ngờ Nguyễn Văn Ba chết do treo cổ tự vẫn.

Trần Thiên Bảo không ngờ rằng Nguyễn Văn Ba lại treo cổ trong phòng trọ. Hắn chậm rãi tiến lại gần cái xác quan sát một chút.

Trong khi Trần Thiên Bảo đang quan sát xác của Nguyễn Văn Ba, một chiến sĩ công an cầm theo chiếc đèn pin trên tay chiếu khắp phòng để thu thập chứng cứ tại hiện trường.

Thời điểm chiếc pin chiếu qua tay Nguyễn Văn Ba một luồng ánh sáng phản chiếu lại mắt Trần Thiên Bảo khiến hắn chú ý, ngay lập tức hắn nhìn vào tay của Nguyễn Văn Ba. Trên tay Nguyễn Văn Ba là một chiếc đồng hồ bằng vàng có vẻ rất đắt tiền.

Trong đầu Trần Thiên Bảo giống như có một không gian ảo vừa được thành lập, hắn từ từ nhớ lại hình ảnh hắn đã chứng kiến Nguyễn Văn Ba cùng với tên nhóc học cùng trường với mình. Hình ảnh của hắn cùng Nguyễn Văn Ba ngồi trong quá nước cùng đàn em hiện ra.

Trong đầu Trần Thiên Bảo giống như có một vùng không gian ba chiều, hắn chậm rãi bước đến trước mặt hai người Nguyễn Văn Ba và tên nhóc học sinh đang nói chuyện, Trần Thiên Bảo liếc mắt nhìn xuống tay của Nguyễn Văn Ba, ở đó không xuất hiện bất kỳ chiếc đồng hồ nào cả. Như vậy là, thời điểm chiếc đồng hồ này được đeo lên tay của Nguyễn Văn Ba là sau 18h chiều ngày hôm trước.

Trong đầu Trần Thiên Bảo lại hình thành lên một chiều không gian khác, lần này không phải là trước cổng trường THPT Rạng Đông nữa mà là trong Trung tâm thương mại, hình ảnh xác của Siu Nhỏ Cú chậm rãi xuất hiện trong đầu của hắn, lúc này hình ảnh không gian ba chiều của hắn hiện lên chính là lúc hắn cùng Phạm Nhật Mai quay lại hiện trường vụ án từ hồ cá, giống như một cuộn băng được tua chậm, mọi thứ dừng lại ở khoảnh khắc cái xác của ông Siu Nhỏ Cú được khiêng đi vô tình lộ ra cánh tay, trên cánh tay phải của ông ta xuất hiện một dấu vết giống như hình dạng một chiếc đồng hồ.

“Bộp” chợt có một ai đó vỗ vai làm cho không gian ba chiều trong đầu Trần Thiên Bảo biến mất.

- Làm gì mà đứng ngây ra thế? - Ngay sau tiếng vỗ vai là giọng nói của Trần Thanh Hải vang lên bên tai hắn.

Trần Thiên Bảo không trả lời câu hỏi của bố mình mà hỏi ngược lại một câu:

- Bố có giữ hình ảnh hiện trường vụ án trong nhà vệ sinh ở Trung tâm thương mại không?

Trần Thanh Hải gật đầu rồi lệnh cho một chiến sĩ công an mang hồ sơ vụ án đó đến.

Trần Thiên Bảo mở tập hồ sơ ra lật qua vài trang rồi dừng lại ở hình ảnh xác của ông Siu Nhỏ Cú. Hắn chỉ lên cánh tay của ông ta rồi nói:

- Nhìn vào dấu vết này xem!

Tất cả các chiến sĩ công an đều tập trung lại quan sát nơi mà Trần Thiên Bảo đang chỉ tay vào.

- Là dấu hiệu của việc đeo đồng hồ? - Một chiến sĩ công an lên tiếng nói ra suy nghĩ của mọi người đang có mặt ở đây.

Trần Thiên Bảo gật đầu rồi nói.

- Từ hình dạng của dấu vết rất giống với chiếc đồng hồ đó! - Dứt lời hắn chỉ tay vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay của Nguyễn Văn Ba.

Một chiến sĩ công an khác nhanh chóng lên tiếng:

- Nói như vậy tức là Nguyễn Văn Ba sau khi giết ông Siu Nhỏ Cú tại nhà vệ sinh khu Trung tâm thương mại và cướp hết đồ đạc trên người nạn nhân! Sau đó hắn chạy trốn đến nơi này, bởi vì lo sợ mình sẽ sớm bị công an điều tra ra và bị bắt giữ nên mới treo cổ tự vẫn?

Trần Thiên Bảo lần này chỉ im lặng không lên tiếng, hắn không khẳng định lời chiến sĩ công an nói là đúng nhưng cũng không phủ định, hắn có cảm giác vẫn còn có điều gì đó rất kỳ lạ.

Tại sao ngày hôm qua trên tay Nguyễn Văn Ba không có chiếc đồng hồ nhưng lúc này nó lại xuất hiện ở đây?

Nhìn vào biểu cảm của tên này vào lúc đó, Trần Thiên Bảo cảm thấy không giống như một người chuẩn bị treo cổ tự vẫn.

Chẳng nhẽ hắn ta trước khi treo cổ tự vẫn còn đeo đồng hồ đắt tiền lên tay chỉ để cái xác của bản thân trông thật sang chảnh?

Đồng thời nếu như muốn trốn cảnh sát tại sao hắn không cao chạy xa bay đến thật xa mà lại chạy đến một khu nhà trọ?

Trần Thiên Bảo nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, mục tiêu của hắn đến đây không phải để tìm hiểu cái chết của Nguyễn Văn Ba mà là để tìm manh mối về Thiên Vũ.

Trần Thiên Bảo rất nhanh mượn được một chiếc đèn pin từ phía cảnh sát bắt đầu tìm kiếm hy vọng rằng trước khi chết Nguyễn Văn Ba có để lại manh mối gì đó có giá trị.

Lần này tốn công đến đây mà tất cả những gì phát hiện được chỉ là một cái xác không hồn của Nguyễn Văn Ba. Đã vậy lại còn bị công an hiểu nhầm thành Nguyễn Văn Ba mà chĩa súng vào giống hệt một tên tội phạm thực thụ vậy.

Số lần giương súng về phía một tên tội phạm của Trần Thiên Bảo không thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí tất cả số ngón tay của những người có mặt ở đây cộng lại cũng không đủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hiểu được cảm giác của một tên tội phạm như thế nào.

Dù đã khá nhiều thời gian để tìm toàn bộ phòng trọ này rồi nhưng Trần Thiên Bảo vẫn không tìm ra được cái gì cả, đang định ra khỏi nơi này thì chợt hắn nhớ đến một vị trí đơn giản mà rất nhiều người thường hay giấu đồ, một nơi tưởng chừng đơn giản nhưng nếu không để ý đến sẽ khó mà phát hiện.

Nơi đó chính là ngay dưới gầm giường, không phải chỉ đơn giản là đặt trên mặt đất của gầm giường mà là được gắn vào mặt trong của thành gầm giường.

Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo liền cúi xuống định soi đèn vào trong gầm giường xem Nguyễn Văn Ba có giấu thứ gì trong đó hay không.

- Hử...?!? - Với những giác quan vượt xa người thường Trần Thiên Bảo đột nhiên ngửi thấy có một mùi gì đó khác thường.

Hắn nhanh chóng cầm đèn pin rọi lên mặt đất ngay trước mặt nơi hắn vừa ngửi thấy mùi gì đó.

Trên mặt đất một xuất hiện một dấu chấm chỉ nhỏ như đầu bút chì màu đen khác thường. Trần Thiên Bảo đưa mắt lại gần quan sát một cách thật kỹ càng.

- Chẳng nhẽ là?

Ngay lập tức Trần Thiên Bảo bật dậy chạy đến bên xác của Nguyễn Văn Ba dùng tay cạy miệng của hắn ta ra, trong miệng nạn nhân còn có một vài vết máu còn sót lại.

“Tại sao một người treo cổ tự tử lại xuất huyết ở miệng?” Trần Thiên Bảo nhíu mày suy nghĩ.

Hắn xem xét kỹ lại vết treo cổ trên xác của Nguyễn Văn Ba một lần nữa, có lẽ do đã treo cổ rất lâu rồi nên quả thực ngoài một vài vết máu trong miệng nạn nhân ra thì hoàn toàn giống như Nguyễn Văn Ba đã treo cổ tự tử.

Nếu như cảnh sát đã xác định hiện trường là một vụ treo cổ tự tử thì khả năng cao là sẽ không khám nghiệm tử thi. Đến lúc đó những điều này e rằng sẽ chẳng có ai phát hiện ra.

Quả thực Trần Thiên Bảo cảm thấy có nhiều điều khó hiểu chưa lý giải được ở hiện trường.

Ví dụ như tại sao trước khi chết Nguyễn Văn Ba lại đeo chiếc đồng hồ vàng lên tay, đồng thời nếu quả thực Nguyễn Văn Ba đã giết ông Siu Nhỏ Cú tại Trung tâm thương mại và cướp đi tài sản thì tại sao hắn còn giữ lại cái ví có chứa 6 triệu tiền mặt cùng giấy tờ tùy thân của ông ta làm gì?

Hắn đã xác định trốn đến nơi này thì vứt cái ví đó đi chẳng phải sẽ an toàn hơn là giữ nó lại trong người hay sao?

Nếu như nghĩ theo một chiều hướng khác tại hiện trường trước khi Nguyễn Văn Ba treo cổ xuất hiện một người thứ ba thì sẽ lý giải được những thắc mắc của Trần Thiên Bảo từ trước đến giờ.

Lại nhớ đến việc tìm kiếm trong gầm giường Trần Thiên Bảo nhanh chóng quay lại một lần nữa cúi xuống soi đèn pin vào bên trong, đưa tay lên sờ phía bên trong gầm giường một chút Trần Thiên Bảo cảm thấy có một chút dính dính.

Soi đèn pin vào đó, hắn phát hiện ra quả nhiên có dấu vết của băng dính, quả nhiên ở nơi đó đã từng được gắn vật gì đó mà Nguyễn Văn Ba để lại.

Như vậy cơ bản đã có thể xác định trước khi cảnh sát xông vào hiện trường nơi Nguyễn Văn Ba tự sát đã có một người thứ 3 xuất hiện.

Hắn ta đã lấy đi vật được giấu trong gầm giường của Nguyễn Văn Ba.

Lúc này Trần Thiên Bảo muốn tìm được người thứ ba này chỉ còn cách trông cậy vào công an.

Nhưng nếu để cho công an xác định quả thực Nguyễn Văn Ba đã chết do tự tử thì việc khám nghiệm tử thi sẽ không diễn ra, vì vậy hắn cần phải để cho công an biết việc Nguyễn Văn Ba đã từng xuất huyết ở miệng.

Nghĩ là làm Trần Thiên Bảo đi đến bên cạnh ông bố Đại Tá nói:

- Bố! Con phát hiện có vết máu khả nghi!

- Thật không?

Ông Trần Thanh Hải bất ngờ thốt lên khiến cho mọi người chú ý!

Rất nhanh chóng mọi người đều đồng loạt có mặt bên cạnh chiếc giường trong phòng trọ.

Trần Thiên Bảo chỉ xuống mặt đất nói:

- Nơi này có thể đã từng có dấu vết của máu nhưng có hình như đã bị lau đi!

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Trần Thiên Bảo, trong đầu bọn họ đều hiện lên một câu hỏi như nhau: “ Nếu đã bị lau đi tại sau hắn lại phát hiện”

Giống như có khả năng đọc suy nghĩ Trần Thiên Bảo chỉ thẳng vào một chấm đen rất nhỏ trên sàn nhà nói:

- Đây có thể là một giọt máu rất nhỏ khi rơi xuống nền nhà thì bị tóe ra, có ai đó đã lau đi nhưng vẫn để sót lại một chấm nhỏ này! Do thời gian đã lâu nên nó đã chuyển sang màu đen! Đồng thời trong miệng Nguyễn Văn Ba con cũng phát hiện vài dấu vết của việc thổ huyết. Thử nghĩ mà xem tại sao một người treo cổ tự tử lại bị thổ huyết?

Ông Trần Thanh Hải suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ý con là Nguyễn Văn Ba không phải chết do bị thắt cổ?

Trần Thiên Bảo lắc đầu nhanh chóng trả lời:

- Điều này thì chưa chắc! Nhưng có một điều chắc chắn tại hiện trường trước hoặc sau khi Nguyễn Văn Ba chết đã xuất hiện một người thứ ba, nếu không thì ai là người đã lau đi vết máu?.

Trần Thiên Bảo đi đến bên cạnh cái xác của Nguyễn Văn Ba rồi nói:

- Nguyễn Văn Ba đã treo cổ một thời gian rất dài, muốn biết hắn chết là do đâu thì chỉ còn cách khám nghiệm tử thi. Nếu Nguyễn Văn Ba không phải chết do treo cổ có thể xác định hắn là nạn nhân và một hung thủ mới đã xuất hiện.

Trần Thiên Bảo thực sự vẫn chưa ai đã giết Nguyễn Văn Ba và tại sao người đó lại lấy đi vật được Nguyễn Văn Ba giấu trong gầm giường.

Liệu đó có phải người của Thiên Vũ cử đến để giết người bịt miệng hay không?

Có điều Trần Thiên Bảo không nói ra còn có một vật đã bị lấy đi khỏi hiện trường, nếu cảnh sát biết được thông tin này vật đó sẽ bị liệt vào vật chứng của vụ án.

Xui xẻo hơn nữa trong đó lại thực sự chứa thông tin về Thiên Vũ thì cảnh sát sẽ ngay lập tức bắt Thiên Vũ lại, đồng nghĩa với việc Trần Thiên Bảo giết ba mạng người sẽ lộ ra, mối tai hoạ việc này mang đến là không nhỏ chút nào.