Mặc dù cả hai đã xác định tình cảm với nhau, nhưng điều này vẫn hơi vượt quá giới hạn mà Uyển Thư có thể chấp nhận.
"Không... không sao!"
Luống cuống định kéo áo phía bên chảy máu xuống, nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Em phải bôi thuốc, không thể mặc trực tiếp được."
Nếu bị nhiễm trùng thì sao?
Uyển Thư định nói không cần, nhưng vừa chạm vào vết thương, cô đã đau đến tái mặt.
"Xì!"
Nghe tiếng kêu đau, Tần Diễn không còn quan tâm sẽ làm cô sợ hay không, vội vàng đưa tay cẩn thận vén áo lên.
Không ngờ anh lại làm vậy, Uyển Thư hoàn toàn bối rối.
"Em tự bôi sau."
Cô đưa tay che chỗ bị thương, vừa xấu hổ vừa gấp gáp nói.
"Uyển Uyển, chúng ta là vợ chồng mà."
Tần Diễn lúc này đầu óc chỉ nghĩ đến hình ảnh cô chảy máu, làm sao còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác?
Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa biết mình gây họa, thấy mẹ không cho bú, lại bắt đầu ư ử.
Thấy thủ phạm vẫn còn làm ầm, Tần Diễn cũng không chiều chuộng.
"Tiểu Miêu, con đã lớn rồi, không thể bú sữa mẹ nữa."
Anh nghiêm mặt nói với cô bé, rõ ràng là đau lòng vì vợ mình bị cắn thành ra như vậy.
Cô bé không hiểu người lớn đang nói gì, nhưng có thể hiểu được sắc mặt.
Thấy bố sắc mặt không đúng, cô bé lập tức không dám lên tiếng nữa.
Uyển Thư thấy con gái bị dọa sợ, làm sao còn để ý đến tình cảnh khó xử của mình lúc này?
Đưa tay vỗ nhẹ lưng con bé, cô trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Anh đừng dọa nó!"
Tần Diễn: ...
Chợt cảm thấy sinh con cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Anh còn chưa kịp thân mật với vợ, đã có thêm một ngọn đèn nhỏ.
Mà ngọn đèn nhỏ này còn cắn vợ anh bị thương.
Cuối cùng bất lực thở dài, anh lấy từ ngăn kéo cạnh giường ra một hộp thuốc mỡ và một que bông.
"Bôi thuốc trước đã, lát nữa anh pha sữa cho nó."
Vừa nói, anh dùng que bông chấm một chút thuốc mỡ, bắt đầu nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.
Động tác rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng.
Mặt Uyển Thư đỏ đến như muốn chảy máu.
Muốn lần nữa tự bôi thuốc cho mình, nhưng đã bị anh bác bỏ.
Lâm Uyển Thư biết được anh có bao nhiêu bá đạo, cũng biết chính mình kháng nghị cũng vô dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể vò mẻ không sợ rơi, mặc cho anh bôi lên vết thương.
Chỉ là dược cao mát lạnh kia vừa bôi đến trên vết thương, Lâm Uyển Thư vẫn không khỏi run rẩy.
Một loại cảm giác đau nhức nói không nên từ miệng vết thương tràn ngập ra, mặt của cô càng nóng hổi.
Không dám nhìn cảnh tượng xấu hổ kia, cô trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng không nhìn thấy, xúc cảm tại đầu ti cũng càng rõ ràng hơn.
Theo cô rung động, ánh mắt của người đàn ông cũng bắt đầu nóng rực lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề đến dọa người!
Thuộc về cực hạn mập mờ giữa đàn ông và phụ nữ, khiến toàn thân của Lâm Uyển Thư đều có loại cảm giác tê dại từ bên tai.
Cũng không biết qua bao lâu, áo của cô được nhẹ nhàng kéo xuống.
"Tốt."
Thanh âm của người đàn ông nhẹ đến không nghe rõ.
Lâm Uyển Thư một đôi tròng mắt càng là sóng nước dập dềnh, không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừm."
Trong căn phòng an tĩnh tựa hồ có mạch nước ngầm không nhìn thấy đang cuộn trào.
Mặc dù nhưng đã dừng thoa thuốc, nhưng không khí mập mờ kia lại từ đầu đến cuối không có tiêu tán.