Chiều hôm đó, còn có vài quân tẩu khác đến nhà, họ đều không đến tay không, hoặc mang theo đặc sản quê nhà, hoặc mang theo ít rau xanh hay đậu.
Những người kỳ quặc dù sao cũng là thiểu số, cả buổi chiều, cô cũng không gặp thêm ai giống như cặp mẹ chồng nàng dâu kia nữa.
Kiếp trước Uyển Thư đã làm kinh doanh, cách đối nhân xử thế tất nhiên là không thể chê vào đâu được.
Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, mấy quân tẩu với cô cũng từ chỗ gọi khách sáo "chị" này "chị" nọ, chuyển sang gọi thẳng tên nhau.
Khi ra về, theo nguyên tắc có qua có lại, Uyển Thư vẫn tặng quà đáp lễ cho mỗi quân tẩu.
Đến khi mọi người đều đi hết, mặt trời cũng gần lặn rồi.
Dùng thực phẩm các quân tẩu mang tới nấu bữa tối xong, Uyển Thư liền đun một nồi nước lớn.
Để đun nước tắm, cô còn mua riêng một cái nồi.
Thời buổi này vật tư khan hiếm, hầu hết các gia đình đều dùng chung một cái nồi để tắm rửa, nấu nước uống và nấu ăn.
Nhưng nồi nấu ăn dù rửa sạch đến mấy cũng còn dầu mỡ, Uyển Thư không thích, nên đã mua thêm một cái nồi khác.
Những khoản tiền và phiếu mua hàng này tất nhiên là do Tần Diễn đưa cho cô khi nằm viện.
Dù sao trên danh nghĩa cô cũng không có nhiều tiền.
Còn về cách cô tiêu tiền, Tần Diễn quả thật như lời anh nói ban ngày, hoàn toàn không hỏi han gì.
Sau khi đun xong nước, Uyển Thư trước tiên rót đầy một bình giữ nhiệt.
Rồi mới múc nước cho mình và con gái tắm.
Thời tiết rất nóng, một nồi nước có thể đủ để đổ đầy bình giữ nhiệt cộng với tắm cho ba người, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Diễn trước đây dù là mùa đông giá rét cũng chỉ tắm nước lạnh.
Nhưng bây giờ vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, Uyển Thư không cho anh tắm nước lạnh nữa.
Cô múc một xô nước, rồi pha thành nước ấm, mang vào phòng tắm, Uyển Thư quay người hỏi: "Anh có cần giúp không?"
Có lẽ do giúp anh lau người nhiều lần, giờ cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
"Không cần đâu, anh tự làm được."
Tần Diễn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, nên đã dứt khoát từ chối.
"Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi em nhé."
Cô đã kê sẵn một cái ghế trong phòng tắm, nghĩ là cũng không có vấn đề gì.
Con gái đang đợi cô trong phòng để ru ngủ, Uyển Thư dặn dò xong liền rời đi.
Trong phòng, cô bé đã nằm trên giường từ sớm, ôm con búp bê vải của mình ú ớ không biết đang nói gì.
Thấy Uyển Thư trở về, mắt cô bé sáng lên.
Tiện tay ném búp bê đi, cô bé lăn một vòng từ trên giường bò dậy, lảo đảo chạy về phía mẹ.
"Mẹ ơi!"
Nhe ra hàm răng chỉ có tám chiếc, cô bé cười rất rạng rỡ.
Nhưng mẹ lại đưa tay vỗ nhẹ vào mông con bé.
"Tiểu Miêu không được vứt đồ lung tung nhé, đồ chơi không chơi nữa phải cất đi ngay ngắn, biết không?"
Nhìn vẻ mặt không hiểu của con gái, Uyển Thư làm mẫu đặt búp bê về vị trí cũ.
Nhưng cô bé rõ ràng đã bắt đầu buồn ngủ, cũng không còn kiên nhẫn nghe mẹ dạy dỗ nữa.
"Mẹ ơi~ mẹ ơi~"
Miệng vừa lầm bầm, tay cô bé vừa kéo áo mẹ lên.
Trước đó ở bệnh viện, Uyển Thư thấy con bé dễ dàng chấp nhận bình sữa như vậy, còn ngây thơ nghĩ rằng cai sữa mẹ là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã bị tát vào mặt.
Sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, cô bé rất nhanh chóng không thèm bình sữa nữa, nhất quyết đòi cô cho bú sữa mẹ.
Đặc biệt là ban đêm, nếu cô không cho bú, con bé có thể khóc mãi không thôi.
Uyển Thư sợ làm phiền các bệnh nhân khác, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, ban ngày cho uống sữa bột, đêm mới cho bú sữa mẹ.
Chẳng bao lâu, Tiểu Miêu Miêu cũng quen với cách cho ăn này.
Bây giờ đúng là giờ đi ngủ buổi tối, không cần biết ba bảy hai mốt gì nữa, cô bé cứ chui vào lòng mẹ, đòi bú sữa.
Uyển Thư thấy vậy làm sao được? Ở bệnh viện cai không nổi, chẳng lẽ về nhà còn phải tiếp tục cho bú sao?
Vậy phải cho bú đến năm nào tháng nào mới cai được sữa mẹ đây?
Nghĩ đến đây, cô lại định giải thích phải trái với cô bé.
Nhưng đáp lại cô là tiếng lầm bầm càng lúc càng sốt ruột của con bé.
"Mẹ ơi~ mẹ ơi!"