Cô đã nấu lâu như vậy rồi mà vẫn còn rất khó xé.
Sợ Tiểu Miêu không nuốt được, Lâm Uyển Thư xé thịt thành những miếng nhỏ mới đút cho con ăn.
Cô bé đã mong ngóng từ lâu cuối cùng cũng được ăn thịt, miệng nhỏ bận rộn không ngừng, Lâm Uyển Thư vừa đút thịt vào miệng là cô bé nhai qua loa vài cái rồi nuốt luôn.
Lâm Uyển Thư cũng không vội, vừa đút vừa kiên nhẫn dạy con phải nhai chậm rãi, nhai nhỏ rồi mới nuốt.
Tần Diễn không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai mẹ con.
Cảm giác ấm áp trong cơ thể vẫn không hề giảm bớt, điều này khiến anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Bởi vì luồng nhiệt này thực sự có chút khác thường.
Hơn nữa, ở những nơi nó đi qua, cơn đau của anh cũng đang dịu đi.
Cảm giác này, giống như cơ thể mình đang được sửa chữa vậy.
Tần Diễn có chút nghi hoặc.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Tần Hoa đã quay lại.
Cùng vào còn có bác sĩ và y tá.
"Đồng chí thân nhân, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra thêm cho Tiểu đoàn trưởng Tần để xác định phương án điều trị tiếp theo."
Lưu Quốc Lương nói với Lâm Uyển Thư với vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Nghe vậy, Lâm Uyển Thư vội vàng bế Tiểu Miêu ra, nhường chỗ cho họ.
"Vậy phiền bác sĩ rồi."
Lâm Uyển Thư không nói gì thêm, chỉ là khi Tần Diễn được chuyển lên giường bệnh, cô đưa tay nắm nhẹ tay anh.
Tần Diễn theo bản năng nắm lại tay cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, rồi mới miễn cưỡng buông ra.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy anh đi, Tần Hoa không yên tâm cũng đi theo.
Lâm Uyển Thư không đi theo, mà tiếp tục cho cô bé đang đói meo ăn thịt.
Hiện giờ Tần Diễn cần làm kiểm tra X-quang.
X-quang đã được phát hiện từ năm 1895, nhưng điều kiện y tế trong nước còn lạc hậu, hầu hết các bệnh viện đều không có thiết bị này.
Bệnh viện Quân y thành phố Văn cũng vừa mới điều về một máy từ nơi khác, vừa hay hôm nay đến, nên họ tiến hành kiểm tra thêm cho Tần Diễn.
Việc kiểm tra diễn ra nhanh chóng, không lâu sau Tần Diễn lại được đẩy về phòng bệnh số 5.
Tuy nhiên, kết quả chụp phim nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có.
Trở lại giường bệnh, Tần Diễn vốn luôn bình tĩnh trầm ổn lại tỏ ra hơi bồn chồn.
Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng bệnh.
Tần Hoa còn khoa trương hơn, trực tiếp đứng canh ngoài phòng kiểm tra đợi kết quả.
Lúc Tần Diễn đi kiểm tra, Lâm Uyển Thư đã dỗ Tiểu Miêu ngủ.
Nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường dành cho người nhà bệnh nhân, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Không nói gì, cô trực tiếp nắm lấy tay anh.
Sự chú ý của Tần Diễn lập tức chuyển từ cửa phòng sang bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Bàn tay người phụ nữ trắng như ngọc, lòng bàn tay lại có một lớp chai mỏng.
Đó là thứ chỉ những người thường xuyên làm việc mới có.
Tần Diễn cảm thấy những vết chai này thật chướng mắt, những thứ như vậy không nên xuất hiện trên tay cô.
Nhưng chưa kịp nói gì, anh đã thấy Lâm Uyển Thư xoè tay anh ra.
Những vết thương do móng tay đâm vào lòng bàn tay hiện rõ trước mặt hai người.
Tần Diễn: ...
Cảm thấy không thoải mái muốn rút tay về, nhưng người phụ nữ không buông.
Dù lực đạo nhẹ như lông vũ, nhưng lại dễ dàng giam cầm người đàn ông đầy sức mạnh.
Anh hé miệng, định giải thích gì đó, nhưng lại nghe thấy cô khẽ mắng một câu.
"Đồ ngốc!"
Rõ ràng là lời mắng, nhưng lại có thêm sự thân thiết mà lúc mới gặp không có, nghe vào tai Tần Diễn, chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn.