Chương 20: Cha rất thích (2/2)

Một mặt anh vô cùng xúc động trước sự không rời không bỏ của cô, mặt khác lại không đành lòng để sự tàn phế của mình trở thành gánh nặng cho cô.

Cô xinh đẹp và tốt bụng như vậy, ở bên ai cũng sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng Tần Diễn thực sự không cam tâm, người mà anh cầu mà không được bao nhiêu năm giờ đây đang ở trước mặt, vậy mà anh lại sắp trở thành người tàn phế!

"Uyển Thư, anh không muốn trở thành gánh nặng của em. Có được câu nói này của em, đời này anh đã không còn gì hối tiếc."

Cuối cùng, anh vẫn không nỡ lòng kéo cô xuống cùng.

Gượng thu hồi ánh mắt, anh ép mình buông ra bàn tay mềm mại như không xương kia.

Lâm Uyển Thư: ...

"Anh nghiêm túc đấy à?"

"Ừm."

Tần Diễn lại cụp mắt xuống, không dám đối diện với đôi mắt trong veo kia.

"Hiểu rồi."

Lâm Uyển Thư lạnh nhạt nói xong, không thèm để ý đến anh nữa.

Thay vào đó, cô lấy từ trong ba lô mang theo bên mình ra những mảnh vải nhỏ và kim chỉ đã chuẩn bị sẵn ở kiếp này, rồi bắt đầu may.

Trước khi kết hôn, Lâm Uyển Thư đã nổi tiếng về tài khéo tay. Ngay cả quần áo may tay của cô cũng không hề kém cạnh so với máy may.

May những đồ chơi nhỏ càng không phải vấn đề.

Vốn dĩ kiếp này cô đã định may một con búp bê vải nhỏ cho Miêu Miêu.

Nhưng vì chuyện của Tần Diễn mà bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Phản ứng của Lâm Uyển Thư nằm ngoài dự đoán của Tần Diễn. Thấy cô chỉ ngồi im lặng bên giường may đồ, trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy khó tả.

Những lời vừa rồi đã lấy đi nửa cái mạng của anh, không thể nào nói lại lần nữa.

Thực ra, vừa nói xong Tần Diễn đã hối hận rồi.

Anh hoàn toàn không thể chịu đựng được việc cô rời xa mình đến bên cạnh một người đàn ông khác.

Chỉ nghĩ đến việc người đó cũng sẽ đối xử với cô như anh trong đêm tân hôn, Tần Diễn đã có xung động muốn hủy hoại tất cả.

Nhưng tình yêu trong lòng lại khiến anh không thể nhìn cô chịu thiệt thòi.

Lâm Uyển Thư chẳng quan tâm đến sự giằng xé của Tần Diễn, tay cầm kim nhanh chóng xuyên qua các mảnh vải. Chẳng mấy chốc, con búp bê vải đã được cô may một vòng.

Lấy từ trong túi ra một túi nhỏ đựng vải vụn, Lâm Uyển Thư nhồi vào bụng con búp bê đã may xong.

Chẳng bao lâu sau, một con búp bê vải nhỏ phồng phồng, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu đã xuất hiện trong tay cô.

Tần Diễn nhìn cô như biến hóa ảo thuật tạo ra một món đồ chơi nhỏ, lòng càng thêm khó tả.

Trước kia chỉ có thể nhìn cô từ xa, cơ hội được gần gũi hiếm hoi vô cùng.

Tần Diễn biết tính cô dịu dàng, tốt bụng và có nguyên tắc, nhưng không ngờ cô còn khéo léo đến vậy.

Nấu ăn ngon thì chưa nói làm gì, ngay cả may vá cũng giỏi như thế.

Càng hiểu rõ, Tần Diễn càng cảm thấy chua xót khó nhịn.

Cuối cùng không dám nhìn thêm nữa, anh nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lâm Uyển Thư vẫn không để ý đến anh, đợi đến khi Tần Hoa trở về, cô đón lấy tiểu Miêu Miêu rồi mới nói: "Em đưa Miêu Miêu đến nhà khách, chiều sẽ quay lại."

"Để anh đưa em qua đó nhé."

Tần Hoa không yên tâm để cô một mình đi bên ngoài.

"Anh đừng lo, lúc đến em đã thấy nhà khách ở đâu rồi, lại có giấy chứng nhận của đồng chí Tăng, không lạc được đâu."

Thấy cô kiên quyết, Tần Hoa cũng không nói gì thêm.

Thực ra nhà khách nằm đối diện bên trái bệnh viện, không xa lắm.

Quãng đường ngắn như vậy, lại là ban ngày, bên ngoài còn có đội tuần tra, quả thật cũng không có gì đáng lo.

Từ đầu đến cuối, Lâm Uyển Thư không nói với Tần Diễn thêm lời nào.

Dặn dò xong, cô liền dẫn tiểu Miêu Miêu ra khỏi phòng bệnh.

Phía sau, ở nơi không ai để ý, có những giọt máu rơi xuống từ lòng bàn tay Tần Diễn.