Truyenyy.com
"Đánh hay lắm!" Nam Cung Uyển cuối cùng thở ra ngụm ác khí, hưng phấn vỗ tay:
- Lâm Dịch ca ca, ngươi thật là lợi hại!
Đám người lại là lặng ngắt như tờ, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn kinh, Lâm Dịch võ giả Luyện Cảnh Tam Trọng đánh bại Triệu Cương Luyện Cảnh Tứ Trọng đã là kỳ tích, nhưng mà binh khí mà Lâm Dịch sử dụng chỉ là một cái nhánh cây, điều này đối với Triệu Cương mà nói quả là một cái nhục nhã vô cùng lớn.
- Lâm Dịch? Hắn chính là Ngoan Nhân ở Nhất Phong a!
- Hình như tên là Lâm Dịch, chính là hắn!
- Trách không được, cũng chỉ có Ngoan Nhân kia mới có thể mạnh như vậy a!
Đám người lại ầm ĩ nghị luận, đối với biệt danh Ngoan nhân của Lâm Dịch đã biết từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là nguộn ngạo danh bất hư truyền, nhưng mà người ta có thực lực để cuồng ngạo a.
- Ngươi... Ngươi là Lâm Dịch?
Triệu Cương cũng không còn bình tĩnh, trên mặt cười khổ, nếu hắn sớm biết tên này chính là Ngoan nhân kia thì hắn đã sớm cút xuống dưới, dám khiêu chiến Ngoan nhân, không biết nhục sao!
- Làm sao, không phải vừa rồi nói kiếm pháp của ta là rác rưởi sao?
Lâm Dịch lạnh lùng cười một tiếng:
- Cảm thấy kiếm pháp này thế nào?
Triệu Cương ngoài cười nhưng trong không cười:
- Đao pháp của ta mới là rác rưởi, ta chịu thua!
Triệu Cương cùng trước đó giống như hai người khác nhau, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
- Cút!
Lâm Dịch quát một tiếng, một cước đem Triệu Cương đạp xuống đài.
- Ca!
Triệu Mãnh nắm chặt nắm đấm vẫn không phục.
- Đi mau!
Triệu Cương kéo Triệu Mãnh biến mất ở trong đám người, sợ chậm một khắc liền bị Ngoan nhân kia để mắt tới.
- Còn có ai muốn khiêu chiến không?
Ánh mắt Lâm Dịch chậm rãi đảo qua:
- Bên trong Ngũ Phong, bất luận là cảnh giới nào ta cũng đều ứng chiến!
Bá khí! Bên trong Ngoại môn ngoài Lý Sát ra thì còn ai dám nói những lời này?
Không một ai dám ứng chiến.
Bên trong Ngũ Phong không thiếu Luyện Cảnh Tứ Trọng thậm chí võ giả Luyện Cảnh Ngũ Trọng, thế nhưng là đối mặt với khiêu khích của Luyện Cảnh Tam Trọng Lâm Dịch lại không ai dám ứng chiến!
Không một ai biết thực lực chân chính của Lâm Dịch là bao nhiêu, là Luyện Cảnh Ngũ Trọng hay thậm chí là Luyện Cảnh Lục Trọng?
- Uyển Uyển, xem ra không còn ai rồi, ta đi đây!
Lâm Dịch vẻ mặt bất đắc dĩ chuẩn bị đi phía sau núi săn giết Yêu Thú, nếu không phải vì Nam Cung Uyển thì hắn cũng lười đến cái này Tỷ Thí Đài này.
Nam Cung Uyển trên mặt thất vọng xoa xoa bàn tay.
Hà Thu một mặt cười khổ, trong lòng suy nghĩ không biết lúc nào hắn mới có thể mạnh được như Lâm Dịch, nếu được như thế thì bất cứ giá nào hắn đều có thể trả a!
- Chậm đã!
Cách đó không xa, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm cao vút, thanh y nam tử mang theo một đám người, khí thế hung hăng quét ngang mà đến, uy phong giống như một Lão Đại của Bang Hội vậy.
- Là đám người Sát Hội!
- Ngô Trùng! Hắn đã trở về!
Đám người cũng đã tự động tách ra một con đường, đối với tồn tại Sát Hội này chúng đệ tử cũng là giận mà không dám nói gì, nhất là tên Ngô Trùng này, hắn chính là ái tử của Chưởng Sự Ngô Tam Thông, càng thêm không ai dám đắc tội.
- Một nhóm phế vật, toàn bộ cút ngay cho ta!
Ngô Trùng bay lên đem một tên đệ tử không vừa mắt trong đám người đá bay.
- Ngô Trùng, nơi này là địa phương Ngũ Phong đệ tử tỷ thí, ngươi đừng làm loạn!
Một tên đệ tử áo xám đứng đi ra nói.
Ngô Trùng cười ha ha, trực tiếp một cái tát ra ngoài:
- Ngươi tính thứ gì dám giáo huấn ta? Toàn bộ Ngũ Phong này đều do phụ thân ta chưởng quản, các ngươi người nào không phục cứ đi ra, ta cho các ngươi một lần cơ hội khiêu chiến!
- Một nhóm phế vật!
Không ai dám động đậy, bọn họ e ngại Ngô Trùng so với Lâm Dịch lại càng nhiều hơn .
Dù sao Lâm Dịch sẽ không vô duyên vô cớ ức hiếp Ngoại Môn Đệ Tử, mà Ngô Trùng này lại dựa vào thân phận mà ức hiếp không biết bao nhiêu đệ tử ngoại môn rồi, đám đệ tử chỉ biết im lặng không thể phản kháng chút nào!
Thế nhưng Ngô Trùng hôm nay đụng phải Ngoan Nhân Lâm Dịch, hiển nhiên hôm nay sẽ có một trò hay để xem!
- Hỗn đản này thế mà lại ức hiếp người khác như vậy!
Nam Cung Uyển nhịn không được trên tiến một bước, mới vừa muốn chửi lại bị Hà Thu cản xuống.
Hà Thu lắc đầu:
- Đừng xung động, địa vị hắn không tầm thường, trước tiên nhìn xem sao đã!
Nam Cung Uyển tức giận dậm chân một cái nhịn xuống!
Sát Hội một nhóm trọn vẹn gần năm mươi người đứng ở phía dưới Tỷ Thí Đài, cực kỳ uy phong, bên trong đám người này đại đa số đều là đệ tử Nhất Phong, nhưng cũng có thu nạp một số đệ tử phong khác.
Nhập hội cần 50 Ngân Tệ, về sau mỗi tháng lại giao mười Ngân Tệ, đây chính là quy củ của Sát Hội, cho nên người bình thường căn bản không có tư cách gia nhập, chỉ có thể bị áp bách.
Lâm Dịch đứng ở trên đài không động, ánh mắt như kiếm đảo qua, hắn biết rõ bản thân đã sớm đắc tội Ngô Trùng, tràng mâu thuẫn này là không thể tránh né.
- Trần Sơn cũng đã đột phá Luyện Cảnh Tứ Trọng!
Trần Sơn giờ phút này đứng ở sau lưng Ngô Trùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dịch, hắn từ khi bị Lâm Dịch đánh bại liền cố gắng tu luyện, rốt cục đột phá Tứ Trọng.
Tăng thêm Dương Thành Luyện Cảnh Tứ Trọng, Luyện Cảnh Ngũ Trọng Ngô Trùng, cùng Luyện Cảnh Lục Trọng Lý Sát còn chưa xuất quan, thế lực của Sát Hội quả nhiên tương đối mạnh.
- Các ngươi từng người một lên hay là cùng nhau lên?
Lâm Dịch khoanh tay đứng, sắc mặt thoải mái nói ra:
- Ta đề nghị các ngươi cùng nhau tiến lên đi, ta cũng không có nhiềuthời gian để bồi các ngươi chơi!
Đám người bên dưới dở khóc dở cưởi, đều nói Ngoan Nhân cuồng vọng, hôm nay quả nhiên được tân mắt chứng kiến, đâu chỉ là cuồng vọng mà chính là coi trời bằng vung!
Một Luyện Cảnh Ngũ Trọng, hai Luyện Cảnh Tứ Trọng, một nhóm Luyện Cảnh Tam Trọng, đội hình này đã đủ để vô địch Ngoại Môn rồi.
Mà Lâm Dịch chỉ là võ giả cảnh giới Luyện Cảnh Tam Trọng, một người khiêu khích một đám người Sát Hội!
- Con mẹ nó, quả thực tự tìm chết!
Dương Thành cùng Trần Sơn liếc nhau, hận đến ngứa răng, nhìn xem Lâm Dịch mỗi ngày đều mạnh lên, tron lòng bọn họ rất bức bối, nếu để Lâm Dịch thực sự trưởng thành đối với bọn họ không thể nghi ngờ là một trận tai họa.
Nhất là Trần Sơn, hắn là tuyệt không có khả năng để Lâm Dịch sống sót về Trần gia.
- Tiểu tử, ngươi có biết chữ chết viết như thế nào không?
Ngô Trùng ánh mắt như đao, âm độc nhìn chằm chằm Lâm Dịch.
- Đi lên, ta có thể dạy ngươi nó viết như thế nào!
Lâm Dịch mỉm cười, khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay, người khác sợ Ngô Trùng nhưng trong mắt Lâm Dịch thì hắn chỉ như một bãi phân mà thôi !
- Ngô Trùng sư huynh, phế hắn!
Dương Thành hung tợn nói.
- Hắn vốn chính là một Phế Nhân, không bằng đoạn đi hai tay hai chân hắn, để hắn bò lăn ra Thiên Huyền Tông!
Trần Sơn tiếp một câu, ánh mắt tả hữu di động, tựa như lại có chủ ý gì.
Ngô Trùng tự nhiên sẽ không lùi bước nhảy lên lên đài, bộ pháp trầm trọng, chân hắn chỉ cần phát lực liền có thể làm Tỷ Thí Đài này run lên một chút.
Đám người kinh hô trên mặt đầy tràn vẻ kích động, hôm nay Lâm Dịch quyết đấu Ngô Trùng, mặc kệ ai thắng ai thua đều sẽ trở thành truyền kỳ ở Ngoại môn.
Nếu Lâm Dịch thua nhất định sẽ bị Ngô Trùng đùa chết giống như những ngoại môn đệ tử khác. Nhưng nếu Lâm Dịch thắng, thế cục Ngoại Môn trước mắt cũng sẽ thay đổi trong nháy mắt.
- Sinh Tử Chiến, dám không?
Ngô Trùng thình lình nói ra, hắn có tuyệt đối tự tin có thể giết chết Lâm Dịch.
Tất cả mọi người đều giật mình, Sinh Tử Chiến chính là phương thức luận võ phi thường hiếm thấy trên Tỷ Thí Đài, song phương ký giấy sinh tử mang ý nghĩa trận tỷ thí này tự nguyện thoát ly quy củ Tông Môn, nếu bị đánh chết Tông Môn cũng không có quyền hỏi đến, càng sẽ không được trừng phạt.
Bình thường Sinh Tử Chiến chỉ dành cho những đệ tử có ân oán cực lớn muốn giải quyết triệt để với nhau mà thôi.
Lâm Dịch nhíu lông mày trầm mặc không nói trực tiếp viết tên mình lên.
- Thật là một tên Ngoan Nhân không sợ chết!
Đám người kinh hô.
- Rất tốt! Mạng ngươi, ta thu!
Ngô Trùng trên mặt lộ ra vẻ âm mưu đã thành, đồng dạng kí tên lên, sau đó không chút do dự xuất một quyền vọt thẳng hướng Lâm Dịch, lực đạo dưới chân làm cho nên đất xuất hiện một cái lỗ!
- Bằng ngươi?
Lâm Dịch một chân lui lại, tụ lực đánh ra một quyên cùng cứng đối cứng!
Tất cả mọi người nín thở, con mắt cũng không dám nháy một cái sợ bỏ lỡ bất luận một cái động tác gì ở giữa sân.