Chương 46: Thị Tẩm Mỹ Lang - Chương 46: Vĩ Thanh

“Ngươi nói vị cao nhân kia là ai? Tại sao có biện pháp giúp người chết sống lại? Còn chịu giúp chúng ta?” Ninh Đan Hi nhìn bóng dáng cao nhân rời đi,đưa ra một đống nghi ngờ trong lòng.

“Ta cũng không rõ lắm,tất cả đều là Tô Tam đưa chúng ta đến,vị cao nhân này đúng thâm tàng bất lộ, có lẽ hắn tu luyện pháp thuật,nên biết cách làm người chết sống lại.”Nhiều ngày lao động quá độ khiến Long Khiếu Thiên chỉ có thể nỗ lực chống hai chân mềm nhĩn,đang nói chuyện cổ họng đột nhiên khô khốc ho lên vài tiếng

“Mau uống thuốc này vào.”Nhớ lại lời cao nhân nói,Ninh Đan Hi vội vàng mở bình thuốc,đút Long Khiếu Thiên uống,cũng đã sớm quên bản thân nói không tha thứ hắn,một lòng lo lắng cho thân thể hắn.

Long Khiếu Thiên mừng rỡ hưởng thụ được y hầu hạ,nuốt viên thuốc vào.

“Ngươi cảm thấy thế nào? Tốt hơn nhiều chưa?”

Có lẽ do viên thuốc phát sinh tác dụng,Long Khiếu Thiên cảm giác được có một loại sinh lực từ bụng khuếch tán đến đan điền,thành công đuổi đi mệt mỏi,thoải mái đến nói không ra lời.”Ta cảm thấy có chút choáng váng.” Nhận thấy Ninh Đan Hi quan tâm cho mình,hắn mừng thầm trong lòng,nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ như suy yếu,ý đồ lấy khổ nhục kế làm y cảm động.

“Mau nằm xuống!” Ninh Đan Hi khẩn trương dìu hắn đến trên giường,”Kỳ quái,thuốc vị cao nhân kia cho chẳng lẽ không có hiệu quả!Ta mời hắn lại đây xem ngươi!”

“Đã trễ thế này,đừng quấy rầy giấc ngủ của người ta,” Long Khiếu Thiên giữ chặt tay hắn,dùng tay vòng qua eo hắn.”Chỉ cần ngươi bên ta là được.”

“Ngươi không phải còn choáng váng sao?”Ánh mắt lo lắng của Ninh Đan Hi xem kỹ hắn,” Lỡ như bị mắc bệnh nặng thì sao?”

” Bệnh của ta thật sự rất nặng,”Long Khiếu Thiên nói xong,bàn tay bắt đầu dò vào trong y phục của y,” Bệnh đó gọi là bệnh tương tư,chỉ cần ôm ngươi một lát là khỏe,ta muốn ngươi đến chết,chỉ có ngươi mới có thể trị bệnh của ta.”

“Ngươi……” Ninh Đan Hi nghe hắn nói lời không đứng đắn,khuôn mặt tuyệt mỹ nhất thời đỏ lên,đưa tay đánh hắn,”Thì ra ngươi đang giả bệnh! Hại ta lo lắng cho ngươi muốn chết,thật đáng ghét!”

Long Khiếu Thiên bắt lấy tay hắn,nụ hôn rơi trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn,” Đây đền bù cho lần trước không thể động phòng,ta vẫn trung trinh chờ ngươi đến đêm nay,nên để ta đối tốt với ngươi!”

“Đừng náo loạn,” Ninh Đan Hi vừa nói vừa phát ra tiếng thở dốc,” Nơi này của cao nhân, hắn và Tô Tam đều ở cách vách,sẽ nghe được!”

” vậy cứ để bọn họ nghe!”Long Khiếu Thiên nhanh chóng cởi xuống y phục của y,” Để bọn họ biết chúng ta ân ái cỡ nào!”

“Ngươi….” Ninh Đan Hi kháng nghị nhanh chóng bị nụ hôn cuồng nhiệt tới tấp của hắn chặn kín………….

Hai người cùng nhau triền miên,mười ngón tay đan chặt vào nhau tượng trưng cho tương lai tốt đẹp của bọn họ,từ nay về sau sẽ không chia ly.

Nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng thở làm người ta đỏ mặt,Tô Tam còn ngủ được,còn hắn định đi ra ngoài,ngoài nhà tranh có quang cảnh màu bạc ánh trăng chiếu xuống màn đêm,chiếu sáng khung cảnh u ám khắp núi.

Hắn một mình đi tới sơn cốc không có một bóng người,đột nhiên có một làn khói nhẹ thổi tới,giây lát lại biến thành hình người xuất hiện ở trước mắt hắn.

Cao nhân vẻ mặt bình tĩnh,không có một tia kinh hoảng.” Tại sao là ngươi,âm hồn không tiêu tan đi theo ta sao!”

” Ngươi lại tự tiện để hồn phách bỏ chạy?” Nam nhân biến ảo bộ dạng vô cùng tuấn mỹ,gương mặt lại lộ ra âm trầm.”Không sợ ngọc đế biết được sẽ giận giữ?”

“Ngươi muốn đi tố cáo ta sao?”Cao nhân không chút sợ hãi trừng mắt nhìn hắn,”Vậy thì đi đi,dù sao ta đã sớm biết bản thân bất tử,mấy trăm năm qua ta ở lại nhân thế,tất cả những người ta biết đều chết,chỉ còn mỗi mình ta ở lại thật sự rất cô độc,cho dù năm đó ta ở thiên đình ầm ĩ cùng nguyệt lão,còn lén chạy tới phá hư tơ hồng của ông,làm cho ngàn vạn nam nữ bị chia rẽ,mới bị ông ấy bẩm báo ngọc đế từ đó ta không những bị giáng xuống trần còn trở thành người giữa hai giới âm dương nửa người nửa quỷ,hại ta bị coi như quái vật,không ai dám tiếp cận ta,trừng phạt này không phải quá nặng đi!”

“Ngươi đoán sai ý ta đến đây,”Nam nhân mặt không chút thay đổi nhìn hắn,”Ta biết mấy trăm năm nay ngươi đang đền bù mấy cặp tình nhân bị ngươi mấy trăm năm trước chia rẽ,để cho bọn ho chuyển thế có thể lần nữa ở cùng một chỗ,cho nên ngươi lần này lấy lại hồn phách Ninh Đan Hi, ta không hề tín báo ngọc đế để ban thưởng.”

“Vậy ngươi tới đây làm gì? Diêm vương đều nhàn như ngươi vậy sao? Không có việc gì chạy đến nhân gian!”

“Ta đặc biệt đến xem ngươi,muốn nói với ngươi,trong lòng ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu,”Ttrong mắt Diêm vương có một loại cuồng dại cố chấp,”Ngươi không có cô độc,ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi,thời điểm ngươi thấy tịch mịch có thể gọi tên ta,ta sẽ đến gặp ngươi.” Vừa nói xong,hắn như một làn khói biến mất giữa không trung.

Nhất thời không thể tiêu hóa hàm ý trong câu hắn nói,cánh môi của cao nhân hé ra sau hợp lại,trong đầu trống rỗng đứng lặng tại chỗ thật lâu không thể hoàn hồn,chẳng lẽ hắn đang thổ lộ với y?