"Nói cách khác, lúc mà ruộng lúa mạch bội thu, thì sẽ có người cướp đoạt." Lưu Phong cau mày nói.
"Đương nhiên, thành thị nhỏ yếu đều sẽ bị cướp đạt." Minna nói một cách khẳng định, bởi vì nàng đã từng theo đuôi mã tặc mà lăn lộn, tất cả những chuyện đó đều tận mắt mà thấy rồi.
Lưu Phong bắt đầu chau mày, khoảng cách ngày thu hoạch của mùa thu không xa, nhiều nhất là hai mươi mấy ngày, hắn lập tức nghĩ đến lão già Tạp Đặc kia, hiện tại hắn đả hiểu tại sao lão già kia lại bán thành trì cùng tước vị cho hắn.
"Ngươi làm sao bây giờ đây, ta phát hiện ra trong thành này không có bảo tiêu, ngay cả thị nữ thị vệ cũng không có, chứ đừng nói là kỵ sĩ."
Minna hai tay vây quanh ở trước ngực, thản nhiên nói, "Không có kỵ sĩ, ngươi căn bản không ngăn cản được mã tặc tập kích, chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả ngươi cũng sẽ bị mã tặc giết, thậm chí cũng có thể chiếm lấy tòa thành này của ngươi, trở thành chủ nhân mới của tòa thành này."
Nàng cũng biết không thiếu những chuyện như vậy, có mấy tòa thành bị mã tặc chiếm đóng và sinh hoạt quang minh chính đại trong đó.
"Xác thực, lúc đầu tất cả kỵ sĩ, thị vệ đều được Tạp Đặc mang đi" Lưu Phong thở dài nói.
Hai mươi ngày sau, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sinh hoạt của một thành chủ như hắn sẽ chấm dứt.
“Có muốn theo ta rời đi hay không." Minna đột nhiên mở miệng, nàng cũng không biết vì sao lại nói lời này, gò má nàng ửng đỏ, giải thích nói, "Ta chỉ là báo ân, đúng, chính là báo ân."
Lưu Phong nhịn không được cười lên, bình tĩnh nhìn qua Miêu Nhĩ Nương, ung dung không vội nói, " không phải là còn có hai mươi mấy ngày sao."
"Ngươi. . ." Minna nhìn thấy nụ cười tự tin của hắn, không khuyên can nữa, tức giận nói, "Vậy hi vọng ngươi sẽ tử ẹo."
Nói xong, không đợi Lưu Phong đáp lời, ngoảnh đít vẫy đuôi bỏ đi, để lại Lưu Phong suy nghĩ trầm tư trong căn phòng
Nàng Miêu Nhĩ Nương thông hiểu lòng người!
Lưu Phong nhìn lướt qua cửa phòng bị đóng lại, mắt lóe lên hàn quang. Nói nhỏ "Tạp Đặc, giỏi tính toán, thật sự là giỏi tính toán, chỉ là. . ."
Chỉ là, hắn cũng không phải là người bình thườn, đối với người khác mà nói thì đó chính là càn khôn không thể xoay chuyển.
Một là bỏ thành rời đi, hai là đợi cướp tới đánh một trận, tốt số thì có thể sống sót, không tốt, cũng chỉ có thể chết đi để lại toàn bộ tòa thành cho mã tặc.
"Xem ra cần phải lập kế hoạch cho thật tốt, đã làm thành chủ thì phải lo lắng cho vẹn toàn."
Lưu Phong lẩm bẩm, sau đó lấy một quyển da dê trên bàn, móc bút máy ra mà viết.
Tại thế giới này, nhưng không có giấy tồn tại, phần lớn lấy da dê dùng làm giấy; hoặc là lấy một miếng vải dùng làm giấy, thứ đó chỉ có đại quý tộc mới dùng đến.
Qua một hồi lâu, mới bỏ bút máy xuống, Lưu Phong mang quyển da dê đó rời khỏi thư phòng.
Trên đường đi, Lưu Phong đều đang suy tư một vấn đề, đó chính là làm sao để lôi kéo một đội quân nhanh nhất có thể, đây chính là mục tiêu hàng đầu của hắn.
Liếc qua tòa thành xơ xác Lưu Phong thì thầm "Xem ra trước tiên cần phải tới nhà Ngưu Bôn đại thúc rồi, có bọn hắn hỗ trợ, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều."
Một nhà Ngưu Bôn, là hắn vừa tới thế giới này, trong một lần vô tình quen biết được cả nhà Ngưu Bôn, đối phương còn cứu hắn một mạng, mà hắn còn nương nhờ trong nhà đối phương cả một tháng.
Hắn tìm đươnc một tấm ván gỗ, đóng chặt quyển da dê lên, sau đó cầm tấm ván gỗ ra khỏi cửa tòa thành, dựng tấm gỗ trên quảng trường nhỏ.
Lập tức hấp dẫn một ít người tò mò nhìn sang, nhưng không ai dám tới, Lưu Phong cười cười rồi rời đi.
Sau khi hắn đi, dân chúng ngay lập tức tụ tập lại, ngu ngơ nhìn quyên da dê.
“ Ây! Có ai biết chữ, đọc xem thử phía trên viết thứ gì. "
Tìm một người biết chữ trong một đám dân đen dãy dự rong sự đói khát, chả khác gì trúng xổ số độc đắc.
Nếu không phải Lưu Phong gặp một nhà Ngưu Bôn, hắn cũng sẽ không hiểu văn tự ở thế giới này, dưới sự dạy bảo của Ngưu Bôn, trải qua một tháng dùi mài kinh sử, hắn chính thức cmn tốt nghiệp tập làm văn trình độ tiểu học.
Ba Phu, khoản chừng 50 tuổi, là một trong số ít những người biết chữ trong Tây Dương Thành, hắn đi tới trước tấm ván gỗ, đầu tiên là đọc thầm một lần, sau đó hô lên thất thanh nói. "120 mai đồng tệ "
"Cái gì mà 120 mai đồng tệ chứ, Ba Phu tiên sinh, mau đọc lên đi. "
"Khụ khụ khụ. . ."
Ba Phu sặc một chút, sau đó lớn tiếng nói, "Hiện tại phủ thành chủ tuyển nhận ba người biết chữ, phỏng vấn thành công, tiền lương 120 mai đồng tệ, người có nhu cầu thì tới báo danh ở phủ thành chủ."
"Tuyển nhận thợ săn kinh nghiệm phong phú, 16 tuổi đến 30 tuổi, giới hạn 50 người, ba ngày sau thông qua thí luyện, tiền lương 100 mai đồng tệ."
"Tuyển nhận người có thân thể cường tráng, không lười biếng, 16 tuổi đến 30 tuổi, giới hạn 100 người, thông qua phỏng vấn vào ba ngày sao, tiền lương kim 80 mai đồng tệ.”
“ Cũng hai điều kiện trên, còn tuyển tham quân, người có nhu cầu có thể báo danh ở phủ thành chủ vào ba ngày sau.”
Ba Phu vừa nói xong, người ở chỗ này vốn đang ngu ngơ, lập tức ồn ào bàn tán.
"Đây là gạt người a tham quân một tháng lại có 80 mai đồng tệ."
"Đúng a, thợ săn lại có tận 100 đồng tệ, đây cũng quá hố người."
"Tên thành chủ trước, tham quân cũng mới chỉ có 50 mai đồng tệ một tháng, mà tên thành chủ mới tới này cũng thật nhiều tiền.
Tại thế giới này, nếu như dân chúng đi làm việc hỗ trợ, thì bình quân cũng chỉ có 40 đến 50 mai đồng tệ, tham quân phần lớn cũng là 50 mai đồng tệ.
Một nhà ba người, tiền lương 60 mai đồng tệ, mới miễn cưỡng nuôi sống một nhà, dù sao thô mạch ở Tây Dương Thành là 2 mai đồng tệ một cân, cộng thêm thêm rau dại hay gì đó mới đủ cho một nhà ăn no.
Mà bây giờ, tiền lương mà Lưu Phong chiêu binh, trực tiếp cao tới 80 mai đồng tệ, đây là tăng ba thành lương bổng a, lập tức khiến cho rất nhiều người động tâm.
Đây là một trong những sách lược của Lưu Phong... Trọng kim tất có dũng phu