Minna, nàng là một thú nhân, một thành viên của Miêu Tộc, nàng đã đói bụng ba ngày.
Từ một ngày mà nàng bị giam vào địa lao, nàng đã biết kết cục của mình, không phải là chết, mà chính là bị nhân loại đùa bỡn, mà hôm nay chính là thời khắc mà nàng phải chịu sự đùa bỡn màu.
Nàng tràn ngập sự không cam lòng, nàng không nên tin tưởng nhân loại dối trá, thế mà lại tin tưởng nhân loại sẽ cho nàng đồ ăn, không nghĩ tới đường đường là chiến sĩ của Miêu Tộc, thế mà lại bị nhân loại bắt lấy, mặc dù lúc ấy nàng đã đói bụng hai ngày, đã không có khí lực chiến đấu gì.
Nàng lấy một cái giá chính là một ngân tệ để bán cho một quý tộc, tiếp đó là tràng cảnh bị nhốt trong địa lao này.
Hôm nay, cũng chính là ngày thứ ba, nàng lại nghe được âm thanh của nhân loại vang lên lần nữa.
Nàng cố gắng vịn tường đứng lên, động tác chậm chạp giống như tùy thời sẽ té ngã. Nhưng cuối cùng nàng đã hoàn toàn đứng lên, bước tập tễnh về nơi hẻo lánh phát ra âm thanh kia.
Xuất hiện ở trước mắt nàng, là một cái trong tay cầm tản ra mãnh liệt tia sáng công cụ người; nàng cố gắng trừng lớn hai mắt, ngẩng cao lên đầu, nàng sẽ không khuất phục tại nhân loại.
Mặc dù nhân loại trước mắt, cũng khá thanh tú, rất trẻ trung, trên người còn tản mát một ít mùi thơm, không có mùi hôi tanh như những nhân loại khác.
Dạng người này, vào ba ngày trước, nàng có thể đánh mười tên, nhưng bây giờ nàng ngay cả đứng cũng gian nan mười phần, dựa theo bóng người thì đối phương có hai tên, không là bốn tên. . .
Ầm! ! !
Khóe miệng lưu phong co giật hai lần, nhìn Miêu Nhĩ Nương ngã xuống ngất đi, không khỏi thở dài, mở ra ổ khóa cũ kỹ một lần nữa, hắn quyết định lần sau sẽ mang một chút gì tới.
Đi tới bên cạnh Miêu Nhĩ Nương, thăm dò một chút, phát hiện rằng còn sống, lấy trong không gian một bình nước khoán, đút đối phương uống một chút, rồi ôm Miêu Nhĩ Nương ra khỏi địa lao. . .
. . .
Ấm áp, Minna hiện tại chỉ có một cảm giác này, cảm giác này so với ở trong địa lao âm lãnh tốt hơn nhiều lắm, giống như đang ở trong vòng tay của mẫu thân vậy.
A, không phải địa lao.
Minna đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ, vừa định rời giường, phát hiện toàn thân suy yếu bất lực, hai mắt sắc bén nhìn xung quanh.
Đây là một gian phòng xa lạ, chính mình đang nằm trên giường, trên người phủ một lớp chăn bông, cái chán bông này thật mềm mại ấp áp, không. . . Không đúng. . .
Minna đột nhiên kéo chăn bông lên, kiểm tra bên trong, vẫn là bộ y phục kia, lúc này mới thở phào ra, thả chăn bông xuống.
"Tiếng kẽo kẹt. . ."
Âm thanh cửa phòng mở ra, lập tức khiến Minna cảnh giác lên.
Lưu Phong bưng trong tay một mâm cháo, nhìn Miêu Nhĩ Nương khẽ cười nói, "Tỉnh rồi à."
"Ừm!" Minna có chút nghiêm túc gật đầu, gương mặt nhỏ căng thẳng lên, còn có lỗ tai không ngừng run run lên, đều đang thể hiện rằng nàng rất khẩn trương.
Lưu Phong nhíu mày, còn tưởng rằng đối phương sẽ không đề phòng hắn đâu, không nghĩ tới thế mà lại đề phòng như thế, đúng là khó chịu mà.
"Đến ăn một chút gì đi, hẳn là đã mấy ngày ngươi chưa ăn gì r." Lưu Phong để mâm cháo lên bàn
"Ta không. . ." Minna vừa định cự tuyệt, nhưng bụng của nàng lại không cho phép.
"Ọt ọt ọt."
Trong chớp nhoáng này gương mặt của Minna đỏ lên, nàng hò hét ở trong lòng, chiến sĩ Miêu Tộc vĩ đại sẽ không tiếp nhận sự bố thí của nhân loại.
Mà nhân loại lại dối trá, nhất định sẽ bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn, mặc dù trên người đối phương không có mùi hôi tanh làm người khác chán ghét, nhưng nhất định sẽ giở quỷ kế.
"Không ăn sao." Lưu Phong cổ quái nhìn Miêu Nhĩ Nương, nhún vai, bưng lên một bát trong mâm, bắt đầu khuấy đều, mùi cháo mê người tản ra.
"Không. . ."
"Ọt ọt ọt...”
Bụng lại kêu lên, khiến gương mặt Minna càng đỏ hơn, lỗ tai mèo đang dựng thẳng cụp lại.
"Thật không ăn sao." Lưu Phong nâng một thìa cháo lren, đáy mắt lóe ra ý cười, Miêu Nhĩ Nương này còn biết xấu hổ nữa nha
"Thật, không. . ."
"Ọt ọt ọt... "
Âm thanh kêu gào lại vang lên, trong khoang miệng của Minna đang tiết ra rất nhiều nước bọt, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào bát cháo trong tay Lưu Phong.
Lưu Phong lắc đầu, bưng cháo đứng dậy, đi tới bên cnah Miêu Nhĩ Nương, đặt bát cháo vào trong tay nàng, cười nói, "Ăn đi, người cái gì cũng có thể chịu, duy nhất không thể chịu là đói khát."
"Ọt ọt ọt..."
Không đợi Minna cự tuyệt, âm thanh kháng nghị vang lên.
Một giây sau, một thìa cháo hoa lọt thỏm vào trong miệng Minna, khiến cho hai mắt nàng trừng lên, con ngươi màu lam nhạt đanh run rẩy.
Gạo nấu thành cháo hoa, nàng đã từng nếm thử, nhưng nàng không biết đã bao nhiêu năm rồi không còn được ăn món đó. . .
Lưu Phong nhìn Miêu Nhĩ Nương đang ngơ ngác, âm thầm cười trộm, vô thanh vô tức cất bước rời đi.
Nhưng lúc Minna kịp phản ứng thì nàng liếc nhìn xung quanh, cũng không thấy tên nhân loại đẹp mắt kia, nuốt nước miếng cái ực, lại cầm bát mà húp lấy húp để .
"Ăn ngon, ăn ngon. . ."
Minna một thìa tiếp lấy một thìa, đôi mắt màu lam nhạt ầng ậng nước, cảm giác trên đầu lưỡi này, khoang miệng đầy mùi gạo, khiến nàng trầm mê trong đó.
Nàng nhớ lại, cháo hoa này chính là thứ mà quý tộc trong nhân loại mới có tư cách được ăn, mà nàng ở một tình huống vô tình mới nếm qua một lần, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nàng thích rồi.
Hai ba lần nâng thìa, một bát cháo đã bị Minna ăn xong, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào vài bát cháo trên mâm, mắt nhìn trộm cửa phòng, lại nhìn mâm cháo kia, trong lòng lập tức giằng co.
"Dù sao cũng ăn một bát rồi, ăn một bát nữa chắc cũng không sao."
"Không được, một bát nà không có việc gì, không có nghĩa là bát tiếp theo sẽ không có chuyện, ngươi đừng quên chuyện nhân loại xảo trá lừa gạt ngươi. "
Minna hiện tại cảm giác trong đầu mình có một thiên sứ Minna, cùng một ác ma Minna đang cãi lộn chuyện có nên ăn thêm một bát cháo hoa nữa hay không.
"Trò cười, nếu như đối phương muốn hại Minna, đã sớm động thủ. . ."
Cuối cùng, ác ma Minna thắng lợi. . .