"Đạp đạp đạp. . ."
Từng tiếng vó ngựa kéo dài không ngớt.
Dẫn đầu đội ngũ ở phía trước là Tạp Đặc cùng con trai của hắn Phi Tư
" Phụ thân đại nhân, ngài cảm thấy tên tiểu tử kia sau bao lâu thì lại đem lãnh địa cùng thành trì bán đi lần nữa?" Phi Tư cười lạnh hỏi.
Tạp Đặc đồng tử lóe ra tia xảo trá, hắn nhìn đến vùng núi hoang vu xa xa, mặt lạnh nói: "Tiểu tử này vẫn có chút bản lãnh, hẳn là phải sang đầu xuân năm sau thì mới chịu bỏ đi."
"Hắc hắc hắc. . ." Phi Tư cười một tiếng âm lãnh, quay đầu nhìn ra sau lưng đắc ý nói: "Phụ thân đại nhân, chỉ cần gặp thêm vài tên đần độn như này, chúng ta chắc chắn có thể góp đủ số tiền, rời khỏi cái nơi quỷ quái này mua một cái chức đại quý tộc mà làm rồi ah.”
Tạp Đặc hai mắt híp lại, nếp nhăn chồng chất thành hàng, âm lãnh nói:“Ở cái nơi này, không phải ai cũng đều có thể làm thủ, đói kém, và cả bọn mã tặc kia nữa, bọn chúng thích thì liền đem ngươi chém giết."
" Phi! Mấy tên tạp chủng đáng chết, nếu không phải bọn chúng xuất hiện thì chúng ta cũng đâu cần bán hết lãnh địa cùng thành trì của mình." mặt mũi Phi Tư tràn đầy vẻ dữ tợn, phảng phất hình ảnh ác nhân.
"May thay. . ."
Một giây sau, Phi Tư liền khôi phục nét mặt bình tĩnh, cười lạnh rồi nói:" Cũng nên cảm tạ mấy tên súc sinh kia, nếu không phải bị bọn chúng ép thì chúng ta cũng đâu có thu nhập ngoài dự tính như này, ha ha, ba mươi kim tệ không phải là mua được hết thảy hay sao?"
"Ha ha ha. . ."
Tạp Đặc cười ha hả, hai chân thúc ngựa lao lên phía trước, thấy vậy cả đội cũng thúc ngựa chạy theo, tốc độ đội ngũ tăng thêm vài phần. . .
Thời gian rong ruổi trôi qua, hai giờ sau, lúc này bọn hắn đã xuất hiện ở nơi người ở.
Lưu Phong nhìn bốn phía xung quanh đều là ruộng lúa mạch, khóe miệng hắn chợt tươi cười, ở bên kia Địa Cầu, hắn vốn là một cô nhi, cũng đã từng xuống đất làm ruộng, chỉ cần nhìn thấy đồng ruộng thì cảm giác thân thiết lại tràn về.
"Thế nào? Lãnh địa này vẫn còn xài được chứ?" Tạp Đặc không biết từ lúc nào đã đi ngay bên cạnh Lưu Phong.
Lưu Phong cười cười, so với bên kia địa cầu thì bên này chưa thể nói là tốt.
"Đi thôi! Trước tiên vào thành, từ hôm nay trở đi lãnh địa này chính là của ngươi." Tạp Đặc híp mắt cười nói.
"Ừm!"
Lưu Phong gật đầu theo ở phía sau, thỉnh thoảng quan sát bốn phía xung quanh, rất nhanh hắn nhận ra, nơi đây quản lý lãnh địa rất kém cỏi, người dân ở đây ai ai cũng vô cùng nghèo khổ.
"Tên Tạp Đặc này xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì." trong lòng Lưu Phong rút ra một kết luận.
Lại đi thêm hơn mười phút, đi đến nơi gọi là thành trì, nó chính là một cái tường đất thấp bé, độ cao thành trì chỉ có ba mét, so ra cũng chỉ như hàng rào trường cấp ba ở bên địa cầu, thậm chí là kém hơn.
Phía trên cửa thành treo một tấm ván gỗ, khắc to ba chữ: Tây Dương Thành!
Lưu Phong đánh giá cái lãnh địa này, cùng lắm chỉ bằng một cái trấn nhỏ ở địa cầu mà thôi.
Tiến vào Tây Dương Thành, bên trong là một mớ lộn xộn, dơ bẩn, Lưu Phong còn tưởng là mình đi lạc vào cái chuồng heo nào nữa chứ, nhưng hắn để ý thấy bọn người Tạp Đặc phản ứng rất thản nhiên thì cũng tự hiểu, thế giới ở đây như vậy hẳn là rất bình thường đi.
Ở giữa có một con đường cái, rộng khoảng năm sáu mét, hai bên đường đều là những căn nhà xây bằng đất đá thô sơ, xiêu xiêu vẹo, sợ rằng chỉ cần một cơn gió thổi đến thì liền theo gió mà bay đi.
Lưu Phong có thể cảm nhận được ở bên trong những ngôi nhà kia đều có những cặp mắt đang dòm ngó bọn hắn, hơn nữa những người đang đứng ở hai bên đường ánh mắt ai nấy cũng đều chết lặng, điều này khiến cho Lưu Phong không khỏi cau mày.
Tạp Đặc nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Phong thì khẽ cười mà nói:"Bằng hữu của ta, bọn hắn chẳng qua chỉ là một lũ dân đen, nếu như ngươi thấy không thoải mái thì cứ tùy tiện đuổi đi."
"Xem ra, cuộc sống trên mảnh đất này lại càng không được tốt đẹp." Lưu Phong nói thầm.
Tạp Đặc cười cười, thúc ngựa tiến lên phía trước đi vào bên trong một tòa lâu đài bằng đá cao lớn:"Bằng hữu của ta, đây chính là chỗ ngươi ở sau này, một tòa lâu đài cao lớn, an toàn, thoải mái và dễ chịu."
Thật sự, đi từ nãy đến giờ, tòa lâu đài có một không hai này chính là nơi mà hắn cảm thấy hài lòng nhất, chỉ riêng vách tường đã cao năm mét, so với tường thành còn cao hơn. Không những thế ở phía trên còn có chỗ đứng, đem nó làm thành lũy cũng còn có thể ah.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Tạp Đặc, bỏ đi một tòa lâu đài thế này cho thấy đối phương cảm giác không được an toàn khi ở đây, xem ra vùng đất nơi đây an ninh không được tốt.
Sau khi đi vào lâu đài, cũng chính là phủ thành chủ, tại phòng khách, Tạp Đặc cũng lấy ra hai kiện đồ vật.
"Đây là huân chương quý tộc của Nam Tước tước vị, nó là thứ chứng minh thân phận quý tộc."
Tạp Đặc đưa đến tay Lưu Phong một tấm đồng bài, nó to cỡ bàn tay, đúc hình một đứa bé bên trên có khắc hai chữ: Nam Tước.
"Đây là văn thư kế thừa của quý tộc, chỉ cần kí danh tự vào đây, từ nay về sau ngươi sẽ được gọi là Lưu Phong Nam Tước, từ nay chính là quý tộc." Tạp Đặc đem quyển gia cừu được chế tác tinh xảo đẩy tới trước mắt Lưu Phong.
Lưu Phong nhìn qua nội dung bên trong mà không khỏi nhíu mày lại, dù gì đây là cũng một phần đại biểu cho danh dự và lai lịch của Nam Tước quý tộc, vậy mà bên trong ký tới bốn năm cái danh tự, nhiều nhất lại chính là Tạp Đặc.
Chú ý đến biểu hiện của Lưu Phong, Tạp Đặc khổ não nói:"Đây không phải là lần đầu tiên ta bán đi lãnh địa của mình, những người mua trước đó khi cảm thấy nhàm chán đều ráo riết khẩn cầu ta mua lại từ chỗ của họ, cho nên mới có nhiều danh tự như vậy."
"Ồ!" Lưu Phong nhếch miệng cười, lộ ra vẻ châm biếm mang ý vị sâu xa.
Lòng Tạp Đặc bỗng nhiên xiết chặt, hắn sợ Lưu Phong chẳng may nhìn ra được điều gì đó nên vội vàng nói:"Tốt, bằng hữu của ta, tranh thủ thời gian kí vào danh tự của ngươi, rất nhanh thôi từ nay về sau, vùng đất này liền sẽ do ngươi quản."
Lưu Phong móc từ trong túi ra một cây bút máy rồi kí tên của mình lên quyển da cừu, cũng đồng thời lăn dấu vân tay, sau đó truyền cho Tạp Đặc lăn lên dấu vân tay của mình.
"Ha ha ha. . . Chúc mừng Lưu Phong Nam Tước, từ nay trở về sau người chính là quý tộc." Tạp Đặc cười to chúc mừng.