Sáng hôm sau lúc đang yên bình trong giấc ngủ ngàn thu . Chợt hắn nghe thấy tiếng la hét vang lên:
"a.................a......................ư.................ưm....................................cứ......u .....tôi"
Với bản tính lương thiện không thể nghi ngờ hắn sẽ chạy ra và cứu cô gái.
Ra ngoài hắn thấy có 1 đám đông chừng 9-10 người đang bu quanh 1 cô gái .
Đông lao ra và nói: " Lũ khốn nạn , sao các ngươi dám hiếp nó mà không kêu ... à lộn sao các ngươi dám làm vậy với 1 cô gái xin đẹp chứ ''
Nói xong hắn dùng tốc độ nhanh nhất đá tên cầm đầu của chúng ra và đưa cô gái trở về phía sau lưng mình
1 tên giật thốt nói: ''The Flash''
Tên thủ lĩnh đánh đầu tên kia rồi nói: "Ta biết ngươi rất mạnh nhưng ngươi biết ta là ai không."
Đông hỏi lại: "Thế ngươi biết ta là ai không?"
Tên thủ lĩnh trả lời: "Không"
Đông nói: ''Thế sao ta phải biết ngươi chứ? Mới sáng chưa tỉnh ngủ hả men?"
'' Được lắm, Vểnh tai chó của mày lên mà nghe nè. Ta là Hắc Hùng con trai của Hắc Hổ và cũng chính là Thủ lĩnh Bang Hắc Hổ và là cao thủ mạnh nhất Thế Giới'' Tên Hắc Hùng nói với giọng đầy sự tự tin và kiêu hãnh nhưng khi hắn quay lại nhìn thì đã thấy Đông biến mất.
Hắn chửi thầm: "Mày mà để tao thấy mày lần nữa , tao kêu ba tao đập chết mày nha con''
Ở căn phòng của Đông hắn đang dìu cô gái vào phòng mình. Giờ đây nhìn kĩ lại hắn mấy thấy cô gái này là con lai giữa châu Á và Âu. Mắt màu vàng, tóc màu he và đôi mắt 2 mị rất đẹp. Điểm đặc biệt nhất chính là khuôn mặt hình trái xoan và đôi môi màu hồng nhạt của cô khiến hắn chỉ muốn nút thử xem có ngọt không? Ánh mắt di chuyển xuống dưới . Hắn suýt nữa xịt máu mũi vì thấy quần áo cô đã bị xé rách tả tơi , áo ngực đã bị kéo 1 bên để lộ ra 1 bầu vú trắng ngần còn thêm cái quần sịp hình con gấu trúc nữa chứ . Trời ơi , không ăn được ít nhất cũng phải xơ múi chứ nhỉ kaka.
Nghĩ xong, hắn cởi bên áo ngực còn lại của cô gái xuống vào há miệng thật to để cắn vào quả đào trước mặt mình. 2 trái đào to bự, 1 trái hắn nhào nặn - 1 trái hắn mút lấy mút để. Cảm giác phê pha đang lan toả thì đột nhiên cô gái nói chuyện làm hắn hết hồn: "Anh làm gì vậy?"
Đông mặc dù trong lòng hốt hoảng nhưng ngoài miệng vẫn rất bình tĩnh nói :
"Ta thấy cô bị chúng bắt nên cứu cô, về đến đây thấy cô như vậy nên kiểm tra xem cô có bị thương không mà thôi ''
Cô gái hỏi với giọng nghi hoặc: "Có cách khám này sao, sao cha ta chưa nói với ta vậy"
Đông lại giả vờ nhỏ giọng và nói: "Đây là cách khám bệnh tổ truyền nhà ta, có thể giúp cô thoải mái khi khám. Mong cô đừng nói cho ai biết"
Cô gái sau khi suy nghĩ 1 thời gian cuối cùng cũng tin tưởng hắn và nói: "Ừ, Cảm ơn anh đã cứu tôi. Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà nên may mà anh cứu chứ không tôi không biết làm sao nữa. À quên, Tôi tên là Hoàng Tiểu Mai anh gọi tôi là Tiểu Mai cũng được."
''Nam tử hán đại trượng phu thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là chuyện nên làm mà , cô không cần phải bận tâm'' Nói xong hắn quay sang hỏi Tiểu Mai:
"Tiểu Mai này, cô nói đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài. Vậy trước đây cô ở trên núi hay ngoài đảo à''
''Uk, Sao anh biết hay vậy. Tôi lúc nhỏ sống ở trên núi với cha'' Tiểu Mai hỏi lại với giọng nghi hoặc
"Ta đoán đéo có sai mà, kiểu này phải dụ dỗ xơ ít múi mới được" Hắn thầm nghĩ.
‘’À không chỉ là ta đoán vậy mà ‘’ Hắn trả lời Tiểu Mai.
‘’ Vậy Anh tên gì ‘’ Tiểu Mai hỏi hắn.
“ Anh tên là Võ Văn Đông ‘’ Hắn trả lời.
Tiểu Mai lẩm bẩm: “Vậy là không thuộc Gia tộc hay con cháu thế lực nào rồi “
‘’Gì vậy Tiểu Mai? ‘’ Hắn hỏi lại.
“Không ,không có gì cả’’ Tiểu Mai nói với giọng lắp bắp.
Hắn hỏi lại “ Em có chỗ nào để đi không? “
“Dạ , em ở khu D‘’ Tiểu Mai trả lời.
“Umk, anh cũng ở khu D, thôi em ở lại đây với anh để tránh mây gã kia tìm anh gây chuyện“ Hắn nói
Tiểu Mai:
“Dạ, cảm ơn anh. Em cũng không giúp được gì nhiều nhưng em có thể làm 1 chút việc nhà“
Nói xong Tiểu Mai đứng lên nhưng bỗng cơn đau từ chân truyền đến khiến cô ngã bịch xuống giường
Đông lo lắng hỏi Tiểu Mai: “Em có bị làm sao không”
Tiểu Mai đôi mắt đỏ lên như sắp khóc và nói: “Anh ơi , chân em đau quá. Không còn cảm giác gì nữa“
“Không sao để anh xem thử“ Nói xong hắn liền nắm lấy đôi chân của Tiểu Mai rồi vận chuyển linh khí vào chân để kiểm tra . Lúc này khuôn mặt của hắn rất tức giận, hắn rất muốn tìm tên kia và đập chết mẹ hắn cho rồi . Sao đối với 1 cô gái ngây thơ như thế này mà lại làm như vậy. Thậm chí còn thôi bạo đến mức bóp nát xương chân cô bé.
Thấy hắn không nói gì , dường như Tiểu Mai đã hiểu ra chuyện gì đó nên oà vào lòng hắn mà khóc
Hắn bây giờ rất tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Không sao, có anh ở đây thì anh sẽ chữa được chân cho em mà. Anh hứa đấy, nhiều nhất 2 tuần thì anh sẽ chữa lành chân cho em“
Tiểu Mai dừng khóc rồi nói: “Thật không anh“
Hắn trả lời 1 cánh chắn chắn: “Thật , anh lừa em làm gì chứ“
Thấy hắn nói vậy Tiểu Mai cũng nín khóc và nở 1 nụ cười khiến hắn xao xuyến cõi lòng. Hắn tự nói với lòng mình: “Đúng là 1 cô bé ngây thơ.“