Chương 9: Chương 9: Thương Nguyệt lâu

Lỗ tai vừa động, Việt Thương đã biết có ngoại nhân đến gần. Từ

khi nội lực được khôi phục, Việt Thương liền phát hiện võ công của chủ nhân của

khối thân thể này đã đạt đến một cảnh giới nhất định, cho dù cách một trăm trượng

nhưng vẫn có thể nghe được những động tĩnh nhỏ nhất, càng đừng nói đến nôi lực

dồi dào trong cơ thể này.

Người đến là Việt Tùy, tiếng bước chân của y Việt Tùy vừa nghe

đã biết, thậm chí còn có điểm chờ mong y đến. Việt Tùy có vẻ thực cẩn thận,

không trực tiếp đẩy cửa tiến vào, ngược lại bất động thanh sắc, lặng lẽ nhảy

qua cửa sổ. Thân hình chợt lóe, Việt Tùy đã lẳng lặng đứng ở trong phòng. Chỉ

là chốc lát chưa thấy được y đã khiến cho Việt Thương có điểm nhung nhớ, thế là

hắn vươn tay.

Việt Tùy thuận theo nhẹ bước đến trước mặt hắn, chưa kịp động đã

bị Việt Thương kéo vào trong lòng, làm cho y ngồi trên đùi mình, hai tay vây lấy

tấm lưng tinh tráng, đem mặt dán trên gáy y, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt

trên cơ thể y.

“ Chủ tử…”

Y vừa mới mở miệng, Việt Thương liền cảm

thấy bất mãn, hai tay dùng sức ôm chặt hắn: “ Ở thời điểm không có người ngoài,

gọi ta là Thương.”

Việt Tùy ngoan ngoãn gật đầu. Thấy y nhu

thuận như thế, Việt Thương tâm tình lại biến tốt, hỏi hắn: “ Thế nào lại đến

đây? Không sợ người ta biết?”

Việt Thương biết Việt Tùy có thân phận

là Kim đường chủ trong lâu, chuyên về ám sát. Làm người luôn lạnh lùng, cùng

vài vị đường chủ trong lâu cũng không giao hảo nhiều, bình thường đều là một

mình độc bước, rất ít cùng người khác kết giao. Cấp dưới của y cũng như y, đều

có thói quen ban đêm mới xuất hiện, không thích cùng khác tiếp xúc.

Cho nên lúc này khi hai người đột nhiên

trở về, y cùng lâu chủ có quan hệ mật khít, thậm chí còn thân mật, hiển nhiên sẽ

làm mọi người trong lâu dị nghị. Việt Thương đương nhiên không quan tâm ai nói

gì, nhưng hắn biết, chỉ cần liên quan đến chuyện của hắn, Việt Tùy sẽ thập phần

để ý. Loại sự tình này không cần miễn cưỡng, Việt Tùy có thể chậm rãi thay đổi,

tựa như thói quen hơi chút là quỳ của y, không phải nói bỏ là bỏ được.

Ai ngờ Việt Tùy lại nói: “ Thuộc hạ… Tùy

lo lắng, âm thầm quan sát một hồi. Lâu chủ lần này trở về, Mộc đường chủ cùng

Thủy đường chủ đều nhận rồi, chưa từng hoài nghi. Chỉ có Thổ đường chủ, hắn làm

người cẩn thận lại nội liễm, nhất thời nhìn chưa ra.”

Thì ra là y lo lắng chuyện này đi. Kỳ thật

Việt Thương vốn không để ý chuyện này, những người kia hoài nghi thì đã sao, hắn

đã chiếm cứ thân thể của Việt Thương, sau đó là võ công của người đó, nếu chính

hắn không nói ra, ai sẽ tin tưởng linh hồn Việt Thương đã thay đổi.

Hắn thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện giả

vờ tẩu hỏa nhập ma để giải thích chuyện mình quên mọi thứ, trừ bỏ Việt Tùy, hắn

lừa ai cũng không sao cả, chỉ có Việt Tùy mới khiến hắn không hề giữ lại bí mật

gì cho mình, vì y chính là người quan trọng nhất với mình, hắn không muốn giữa

hai người có khúc mắc, tín nhiệm lẫn nhau, càng hi vọng mình là người quan trọng

nhất với hắn mà không phải tên chủ tử kia.

Ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc dài

của Việt Tùy, Việt Thương không chút để ý nói: “ Hoài nghi cũng không có cách

nào thay đổi.” Ngụ ý chính là bỏ đi, Việt Tùy tự nhiên hiểu được, nhẹ nhàng gật

đầu. Người này thế nhưng không chút do dự, giống như hai người đã ở bên nhau

lâu lắm, một chút xa lạ cũng không có.

Việt Thương nắm lấy tay Việt Tùy, sau đó

hôn môi y, một chút lại một chút, giống như càng hôn càng nghiện. Khuôn mặt Việt

Tùy hơi hơi phiếm đỏ, con ngươi đen thẳm mỏng manh hơi nước, thế nhưng lại mang

một loại mĩ vị. “ Chuyển qua đây cùng ta đi.” Việt Thương đề nghị.

Thế nhưng Việt Tùy còn chưa hoàn toàn mất

đi ý trí, lắc đầu.

“ Ngươi sợ người khác nói ra nói vào?”

Việt Tùy tiếp tục lắc đầu: “ Tùy không sợ.”

Hắn là sợ người khác nghị luận Việt Thương mà thôi. Những nhà quyền quý dưỡng

nam sủng thành phong trào, sớm không phải là chuyện gì bí ẩn, nhưng Việt Thương

vốn không gần nam sắc, đột nhiên…

“ Vậy thì trước tiên cứ như vậy đi.” Việt

Thương không ngờ Việt Tùy lại lo lắng thanh danh của mình, chỉ nghĩ y là đường

chủ, thủ hạ có tới mấy trăm người, nay lại bị người coi như dưỡng nam sủng,

trong lòng tự nhiên không thoải mái. Việt Thương không muốn làm y khó xử, đôi

tay ở bên hông Việt Tùy nhẹ nhàng buông ra lại đột nhiên bị Việt Tùy nắm chặt,

sau đó nghe được y nhẹ giọng nói, tựa như mang theo một tia thẹn thùng: “ Ta

ban đêm sẽ lại đây.”

———————————–

Việt Thương mất chút thời gian đã hiểu

được cách vận hành Thương Nguyệt Lâu. Kỳ thật cũng không khác nhiều so với công

việc kiếp trước của hắn. Ở kiếp trước, hắn đã làm lính đánh thuê, thậm chí cũng

đã thành lập một tổ chức của chính mình, đối phó những chuyện như ở Thương Nguyệt

Lâu cũng có phần quen thuộc. Thủy đường chủ phụ trách tình báo, Mộc đường chủ dụng

độc, Thổ đường chủ phụ trách buôn bán. Điều này làm cho Việt Thương có chút

kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng Thương Nguyệt Lâu là một

tổ chức sát thủ mà thôi, không thể tưởng được nơi này còn đi cả hai con đường hắc

bạch lưỡng đạo.

Bên cạnh đó, Mộc đường chủ còn phụ trách

quản lý hiệu thuốc và phòng chẩn bệnh. Đây là ý gì? Giết người lại cứu người?

Điều này khiến cho hắn tự hỏi một chút, sau đó nghĩ đến Việt Thương trước kia hẳn

là người có suy nghĩ tiến bộ, cũng là người tốt, cho nên mới mâu thuẫn như thế,

trong lòng chán ghét sự hủ bại, hận không thể đem bọn ác nhân giết đi rồi lại

thương người nghèo được bữa nay, lo bữa mai. Thế nhưng lại phân phó Mộc đường

chủ mỗi tháng một lần đi chữa bệnh từ thiện, không thu tiền, làm cho danh vọng

của Thương Nguyệt Lâu ở trong lòng nhân dân có vị trí cực cao. Mộc đường chủ

tiêu tiền, nhưng Thổ đường chủ lại chịu trách nhiệm kiếm tiền.

Nói đến Thổ đường chủ lại có chút hứng

thú,thực ra bọn họ là một nhóm phú thương giàu có, tiền kiếm trên tay bọn họ đều

là ngân lượng không sạch sẽ, lại đem tiền cho Mộc đường chủ chữa bệnh từ thiện.

Thậm chí nếu trong năm có nạn đói, còn phát chẩn miễn phí.Những điều này đều

làm người ta có chút không tưởng tượng được.

Việt Thương trước kia đúng là gia khỏa cực

kì thú vị a, đáng tiếc hắn lại đi như thế, bằng không, Việt Thương thật sự muốn

cùng hắn gặp mặt nói chuyện. Gia khỏa này sợ là sẽ không cam lòng để Thương

Nguyệt lâu là một tổ chức bình thường, những gì hắn làm, không có chỗ nào là

không có dụng ý riêng.

Nếu chỉ là cầu tài, Thương Nguyệt Lâu

phú khả địch quốc, nếu cầu danh vọng, cũng đã vang danh thiên hạ, nếu muốn trừ

gian diệt ác, Thương Nguyệt lâu vừa hạ lệnh, sát thủ Thương Nguyệt Lâu tuyệt đối

sẽ không thất thủ. Đây chính là thiên hạ đệ nhất lâu đi.

Vậy kế hoạch của hắn là như thế nào? Một

kẻ tài hoa như Việt Thương lại ẩn núp ở trong lâu lý nhiều năm như thế, đem một

tổ chức sát thủ nhỏ xây dựng như hôm nay, rốt cục là có kế hoạch gì? Điều này

khiến cho một Việt Thương cảm thấy vô cùng hứng thú.