Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C67Uất Trì Vô Ương từng tới địa lao xem xét tình trạng của Việt Tùy một lần. Lúc này hắn đã thay đổi một thân cẩm bào sạch sẽ, thoạt nhìn lại trở về phong thái của một Bát vương gia khi xưa.
Hai tay miễn cưỡng khoanh trước ngực, Uất Trì Vô Ương nhìn xuống Việt Tùy như nhìn một con rệp, “Con người của ta có thù tất báo” rồi lại nhàn nhạt cười, nói, “Được Thương Nguyệt lâu tiếp đãi một hồi, tất nhiên phải có qua có lại.”
Đối diện với nụ cười chứa đầy ác ý kia, Việt Tùy không hề biết sắc, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn lại đối phương.
“Ta quên mất, Kim đường chủ đã sớm quen với thủ đoạn của ta rồi, cho nên hiện tại sao còn có thể lộ ra một tia kinh hỉ được.”
Người nọ vẫn thản nhiên như không. Uất Trì Vô Ương cũng không dùng dằng nữa, quay người nói với nam nhân đang đứng sau lưng mình, “Đừng để ngoại thương da thịt, thân thể kia ta còn muốn dùng.”
Nam nhân cung kính lĩnh mệnh, trong miệng lầm bầm vài câu gì đó, bất quá Việt Tùy một chút cũng nghe không hiểu, chỉ biết đây là thổ ngữ nhưng lại không đoán được nó có ý nghĩa gì.
Bất quá, rất nhanh sau đó y, đã không còn lòng dạ để suy đoán thêm nữa. Dưới bụng đột nhiên quặn đau dữ dội, cơn đau này giống như bị trúng độc mà phát ra, tựa hồ có một cái gì đó đang không ngừng gặm cắn bên trong lục phủ ngũ tạng. Hơn nữa, mỗi lần, đau đớn lại công kích vào các bộ vị khác nhau, hoàn không thể đoán biết được tiếp theo sẽ đau ở chỗ nào.
Uất Trì Vô Ương hứng thú nhìn vào sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi lạnh tích tụ rồi dần trượt xuống từ trên vầng trán người nọ.
“Xem ra Kim đường chủ rất vui vẻ, vậy thì đừng cô phụ tâm ý của ta, cứ tận hưởng đi.”
Việt Tùy giật nhẹ khóe môi, “Đa tạ Bát vương tiếp đãi, tại hạ đích thực rất vui vẻ.”
‘Bốp!’ Uất Trì Vô Ương lại giáng một cái bạt tai lên mặt Việt Tùy, lực đạo vô cùng cường đại khiến cho mặt Việt Tùy lệch hẳn sang một lên, máu tươi từ vết thương nơi khóe miệng trào ra, chậm rãi chảy xuống.
Việt Tùy vươn đầu lưỡi liếm sạch vết máu bên khóe miệng, bộ dạng đặc biệt không thèm lưu tâm.
Uất Trì Vô Ương lạnh lùng nhìn y, “Để xem ngươi có thể cứng rắn tới lúc nào.”
Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, để lại hai người im lặng theo dõi Việt Tùy. Hai người nọ chắp tay trước ngực, miệng bắt đầu lẩm bẩm lời chú nào đó, khiến Việt Tùy bất thình lình đau nhức không thôi. Y nhịn không được cắn chặt môi dưới, máu đỏ một lần nữa theo vết thương trên miệng mà chảy ra.
Cảm giác đau đớn này dường như không hề có giới hạn, vĩnh viễn sẽ không kết thúc. Mỗi một lần đau đều khiến cho người ta cảm thấy như thể đã lên đến đỉnh điểm rồi, thế nhưng ngay giây tiếp theo lại phát hiện nó hoàn toàn không có khả năng dừng lại.
Mà khoảng thời gian ngắn ngủi chuyển giao giữa những cơn đau, thực sự giống như giây phút được ở thiên đường để rồi thời khắc tiếp theo lại nhanh chóng rơi thẳng xuống dưới âm ti địa ngục. Nó giống như một khoảng khắc để người ta tạm nghỉ xả hơi rồi lại tiếp tục đón nhận một hồi giày vò tra tấn mới.
Một đêm, Việt Tùy vật lộn ở trong đau đớn, nhiều lần mơ mơ màng màng còn tưởng là mình sắp chết đi, thế nhưng ngay giây tiếp theo, y lại phát hiện thân thể mình vẫn còn tri giác.
Mãi cho đến khi trời dần sáng, cảm giác đau đớn này mới chậm rãi tiêu thất rồi từ từ mất hẳn.
Lúc này, môi dưới đã bị Việt Tùy trong vô tri vô giác tự mình cắn nát. Hai tay mặc dù bị trói chặt trên tường, thế nhưng lòng bàn tay bởi vì dùng sức nắm chặt mà hằn lại mấy vệt máu nhỏ hình móng tay. Sắc mặt của y hiện tại đã trắng bệch đến mức không còn lấy một tia huyết sắc.
Đáng tiếc, y được giải thoát cũng không bao lâu, chỉ vừa mới bất tỉnh đã bị một thùng nước lạnh xối tới. Việt Tùy tỉnh lại, liền thấy Uất Trì Vô Ương vẻ mặt sung sướng đứng ở trước mặt mình, phía sau còn có mất lão nhân xa lạ. Những người này ăn mặc không giống thôn dân bình thường, mà thái độ của đám thanh niên xung quanh đối với bọn họ lại vô cùng cung kính.
Việt Tùy cảm nhận được sắp có một sự kiện trọng đại nào đó diễn ra. Mấy lão nhân kia cũng bắt đầu vây lại nhìn y, mi tâm nhíu chặt, tựa hồ có điều gì bất ổn.
Uất Trì Vô Ương đứng ở trước mặt Việt Tùy, hỏi, “Các vị trưởng lão đã chuẩn bị xong chưa?”
Một trong số mấy lão nhân nọ nhịn không được nói, “Thiếu chủ, thuật dời hồn không phải chuyện nhỏ, nếu bất cẩn sẽ tan thành mây khói ngay.”
Uất Trì Vô Ương không thèm để tâm, “Bản vương không thích nghe những lời này, các ngươi nhất định phải thành công.”
Mấy vị trưởng lão vẻ mặt khó nghĩ. Uất Trì Vô Ương khoát tay ý bảo bọn họ rời đi, “Các vị trưởng lão đi chuẩn bị tiếp đi.”
Thấy những người kia lui ra, Việt Tùy lại mở miệng nói với Uất Trì Vô Ương, “Ngươi thực sự có thể cứu sống chủ tử?”
“Ta sẽ cứu hắn, không cần ngươi phải nhọc công lo lắng.”
Việt Tùy trải qua một đêm giày vò hành hạ, thanh âm có chút khàn khàn, thế nhưng vẫn tận lực gằn từng chữ nói, “Ngươi muốn dời hồn sang thân thể của ta, nếu như ta cố sức chống cự, ngươi không sợ cả hai chúng ta đều đồng quy vu tận sao?”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Uất Trì Vô Ương ha hả cười lên, lại tặng cho Việt Tùy thêm một cái bạt tai nữa, “Dựa vào bộ dạng hiện tại của ngươi?”
“Ta nguyện ý dùng mạng của ta đổi lấy tính mạng của chủ tử, chỉ cần ngươi nói cho ta biết.”
Nhìn vào bộ dạng thà chết để đổi lấy một chút an lòng của người kia, Uất Trì Vô Ương do dự một chút. Có lẽ cho rằng tình trạng của Việt Tùy hiện tại đã không thể gây ra được sóng gió gì nữa, hắn liền lên tiếng, “Trong tộc tuy rằng không có ‘tục mệnh cổ’, thế nhưng còn có một Cổ vương trăm năm. Mặc dù không thể cải tử hoàn sinh, nhưng muốn kéo dài sinh mệnh thì không khó.”
Việt Tùy nghe được lời này thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đêm đó là mười lăm, thôn dân dường như đã biết hôm nay có đại sự, cho nên sau khi cơm nước xong xuôi lền trở lại nhà mình, khóa sân đóng cổng tắt đèn đi ngủ.
Việt Tùy bị người áp giải từ dưới địa lao ra ngoài. Tuy rằng bị bịt kín mắt, thế nhưng y vẫn ngửi được một khí vị thanh mát nơi chóp mũi, bên tai cũng nghe được những tiếng chó sủa thực rõ ràng. Bất quá, đi được một quãng, hình như y lại được người đưa xuống lòng đất. Mỗi một bước đi, cảm giác âm u lạnh lẽo lại một dâng lên.
Đến khi được tháo khăn che mặt, y nhận ra mình đã bị đưa tới một sơn động thật sâu, xung quanh chỉ có mấy vị trưởng lão đã từng nhìn thấy ngày hôm đó cùng với Uất Trì Vô Ương.
Việt Tùy bị đặt trên một phiến đá bằng phẳng. Uất Trì Vô Ương không chút khách khí đi tới cởi bỏ quần áo trên người y, để y trần trụi ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, sau đó hắn cũng tự trút hết y phục của mình rồi mới ngồi xuống đối diện với người kia.
Mấy vị trưởng lão phân tán ra xung quanh bọn họ. Việt Tùy nhìn thấy một người đang dâng hương ở trước điện thờ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, tựa hồ như đang cầu nguyện một cái gì đó. Kỳ lạ chính là, bên trên điện thờ kia không bày bất cứ tượng phật hay linh vật gì cả mà chỉ có một cái hũ bằng đá thoạt nhìn đã rất lâu đời.
Rất nhanh sau đó, Việt Tùy hiểu được bên trong chiếc hũ kia là cái gì. Trưởng lão bưng một chén bạc đi tới, trong chén có nhỏ vài giọt máu. Lão mở nắp hũ đá ra, chuẩn xác úp chiếc bát này lên.
Trong chốc lát, lại thấy từ trong hũ bò ra một con rết dài khoảng một gang tay, toàn thân đỏ au như máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Con vật kia chậm rãi bò vào trong chén, sau đó trưởng lão cung kính bưng chiếc bát đi về phía hai người bọn họ.
Việt Tùy bất động thanh sắc rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trưởng lão kia đặt chiếc chén bạc ở ngay trước mặt mình. Lão cầm lấy tay y, trực tiếp rạch một đường trên cổ tay, sau đó nhỏ máu chảy ra từ miệng vết thương vào trong chiếc chén.
Việt Tùy thầm nghĩ, những người này coi trọng con rết kia như vậy, chắc hẳn nó chính là Cổ vương rồi.
Sau khi làm xong hết thảy các thủ tục cần thiết, mấy vị trưởng lão ngồi xuống xung quanh phiến đá, bắt đầu niệm một thứ chú văn quái dị cổ xưa. Việt Tùy cảm nhận được một luồng áp lực không rõ từ đâu lan tràn bao bọc lấy khắp thân thể mình, mà Uất Trì Vô Ương ở phía đối diện, khóe miệng thế nhưng lại nhàn nhạt xuất ra một nụ cười.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Việt Tùy càng lúc càng cảm thấy luồng áp lực này lớn dần, tựa hồ vây hãm nhốt chặt y lại, khiến cho y không cách nào tìm được lối ra, mà những giọt máu tí tách nơi miệng vết thương trên cổ tay lại giống như hình thành một đường ra duy nhất.
Việt Tùy thực sự cảm giác được ý thức của mình đang theo những giọt máu chậm rãi chảy ra kia mà trôi đi mất. Y mỗi lúc một cảm thấy mơ hồ, giống như sắp chìm vào hôn mê vậy.
Con rết đỏ thẫm khao khát giống như đã nhịn cả mấy trăm năm, cứ thế từng ngụm từng ngụm uống vào thứ máu đỏ tươi bên trong chiếc chén.
Vết thương nho nhỏ nơi cổ tay kia thế nhưng giống như không biết đóng vảy mà cứ tí tách tí tách như suối chảy tràn. Ánh mắt Việt Tùy càng lúc càng trở nên vô thần, trái lại, ý cười trên khóe miệng Uất Trì Vô Ương lại ngày càng nồng đậm.