Chương 56: Chương 56: Thiên Thần cung bị tiêu diệt

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*c56Thành An Dương từ trước tới nay vẫn luôn không danh không tiếng, bỗng chốc chỉ sau một đêm đã trở thành đề tài bàn luận nóng hổi ở khắp mọi nơi.

Tất cả các môn phái võ lâm và tổ chức giang hồ trên toàn lãnh thổ Võ quốc đều tề tựu về đây chỉ vì một sự kiện duy nhất, đó chính là Thiên Thần cung – một tổ chức sát thủ oai hùng hiển hách, sừng sững đứng giữa giang hồ ngót nghét năn mươi năm, thế mà chỉ trong một đêm đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Mà kẻ đã tiêu diệt bọn chúng không phải ai khác chính là tổ chức đã một thời bị Vũ vương vứt bỏ, mặc sức chèn ép khắp nơi – Thương Nguyệt lâu. Thương Nguyệt lâu căn cơ vững chắc, thế lực trải rộng ở khắp mọi nơi, tuy rằng đoạn thời gian trước đây vô cùng chật vật, thế nhưng mọi người trong lòng đều hiểu, một gốc đại thụ như thế, há lại dễ dàng bị người tận diệt chỉ trong một sớm một chiều hay sao.

Chẳng qua, mọi người lại không ngờ, Thương Nguyệt lâu vừa phải chống chọi với sự chèn ép của Vũ vương, còn đang ở thời kỳ phục hồi nguyên khí, thế mà đã nhảy ra khiêu chiến g với Thiên Thần cung. Điều này khiến cho cục diện võ lâm giang hồ nhất thời trở nên có phần hỗn loạn.

Mặc dù trên giang hồ vẫn luôn lưu truyền ba bài danh: nhất lâu – nhị cung – tam trang, mọi người ai cũng hiểu thực lực của Thương Nguyệt lâu là cường đại nhất, thế nhưng Thiên Thần cung cũng đứng ở vị trí thứ hai, hẳn là thế lực cũng xấp xỉ với Thương Nguyệt lâu đi. Hơn nữa, bản thân Thiên Thần cung từ ngày được xây dựng cho tới bây giờ đã gần năm mươi năm, ấy vậy mà chưa có một người nào có thể tra ra được vị trí căn cứ của nó, điều này khiến cho sự tồn tại của nó vừa thần bí lại vừa mơ hồ. Do đó, tất cả mọi người càng thêm nể sợ.

Cũng không thể ngờ, một thế lực giang hồ lớn mạnh đứng hàng thứ hai như thế, cư nhiên lại bị Thương Nguyệt lâu vốn dĩ còn đang đại thương nguyên khí tận diệt trong một đêm, ngay cả căn cứ chủ chốt cũng bị người hoàn toàn phá hủy.

Mọi người nhất thời giống như bị tạt thẳng một chậu nước lạnh mà phát tỉnh. Điều này chẳng phải ám chỉ rằng, thực lực của Thương Nguyệt lâu so với những biểu hiện bên ngoài còn thâm sâu khó lường hơn rất nhiều hay sao? Có khi cái gọi là ‘đại thương nguyên khí’ chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch cho người ngoài nhìn thấy mà thôi.

Chốn giang hồ bất cứ lúc nào cũng có thể gió nổi mây vần. Ngày ấy sau khi Thương Nguyệt Lâu bị tổn hại nặng nề, không ít môn phái đều muốn nhân cơ hội mà cướp lấy vị trí ngôi đầu, trong đó Thiên Thần cung chính là tổ chức biểu hiện ra tham vọng này rõ rệt nhất. Mà thời điểm đó, cũng có rất nhiều người còn thở dài thương tiếc cho Thương Nguyệt lâu tung hoành bốn bể thế mà lại có một ngày đại bại trong tay của hoàng gia.

Nhưng là thế sự bất ngờ biến động, Thương Nguyệt lâu cứ thế một đường đánh giết ngang tàng, dễ dàng thu phục Thiên Thần cung chỉ trong thoáng chốc. Mà biến động này cũng chính là một cái bạt tai hung hăng giáng thẳng vào mặt mũi những môn phái có tâm tư lật đổ ngôi đầu của bọn họ.

Phải nói, cái bạt tai này quá nặng rồi, nặng đến mức đánh cho hùng tâm xưng bá võ lâm của đám người kia một phen vụn nát, mà cũng đồng thời đẩy toàn bộ giang hồ nhân sĩ vào một cái đầm lầy. Bài danh nhất lâu – nhị cung – tam trang từ đây về sau, chỉ sợ là lại phải mất một hồi sắp xếp lại.

Trái ngược với khí thế chuyển đất rung trời ở trong giang hồ, tại một quan đạo nào đó cách thành An Dương ước chừng trăm dặm, một chiếc mã xa diện mạo xấu xí đơn sơ không nhanh không chậm tiêu sái rời đi. Một hắc y nam tử vẻ mặt lãnh liệt đang ngồi phía trước đánh xe, thế nhưng vẫn luôn ngưng thần lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng đều đặn truyền ra từ phía bên trong. Người nọ lông mày nhíu chặt, tựa hồ có chút gì đó phiền muộn không thể tiêu tan nơi đáy lòng.

Mã xa chạy một hồi lâu, mãi cho đến khi cảm nhận được hơi thở của người bên trong dần dần biến đổi, người đánh xe mới chậm rãi cho xe dừng lại ở một bãi cỏ ven đường. Y để cho ngựa dừng chân ăn cỏ, còn chính mình thì vén mành bước vào trong xe.

Bên trong và bên ngoài xe ngựa hoàn toàn khác biệt, trang trí tinh xảo hoa lệ cực kỳ, cách bài bố cũng đặc biệt thoải mái và dễ chịu. Ở chính giữa xe có một người đang ôm chặt chăn mềm thản nhiên nằm ngủ say sưa.

Những lọn tóc đen mềm mượt như mây của người nọ nhẹ nhàng rơi trên lớp áo ngủ trắng muốt, chẳng khác nào một vệt mực tàu vương giữa một mảnh tơ lụa trắng tinh. Từng sợi từng sợi tóc kia, so với lớp áo gấm kia lại càng sáng bóng mượt mà hơn gấp bội. Khuôn mặt tinh mỹ như tạc ra từ ngọc thạch của hắn như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ, đôi chỗ lộ ra vài mảng da thịt trắng đến trong suốt lạ kỳ, khiến cho trái tim Việt Tùy mơ hồ có chút đau đớn xót xa. Y cẩn thận ngồi xuống bên cạnh đối phương, kiên nhẫn chờ người kia tỉnh dậy.

Nhớ tới đêm tiến đánh Thiên Thần cung hôm trước, Việt Tùy lại có chút oán giận trong lòng, mà đối tượng khiến cho y nổi giận không phải ai khác mà lại chính là bản thân mình. Nếu như mình sớm đuổi tới, có phải chủ tử sẽ không hao tổn nhiều sức lực như vậy hay không?

Ngày ấy, khi Thương Nguyệt lâu nội ứng ngoại hợp đánh vào cứ điểm của Thiên Thần cung, Việt Thương bảo y đi trước để cứu Sơ Nhất ra. Việt Tùy cũng biết Sơ Nhất ở trong địa lao gánh chịu đủ loại cực hình, nếu như chậm trễ chỉ sợ người nọ sẽ không còn chống đỡ được nữa.

Nhưng mà trong lúc y đi giải cứu Sơ Nhất, chủ tử cư nhiên lại trực tiếp đánh thẳng vào Thiên Thần cung, bị mười lăm cao thủ hàng đầu của Thiên Thần cung bao vây tiến đánh. Nếu chỉ là đám cao thủ thông thường, với võ công của Việt Thương, đương nhiên không thấm vào đâu cả, thế nhưng những người kia lại dùng tới trận pháp Càn Khôn Trấn Hồn đã thất truyền bốn trăm năm, nhờ vào thứ tà môn đạo pháp này mà gia tăng thực lực lên gấp mấy lần.

Cuộc chiến ác liệt rốt cuộc cũng diễn ra, ai nấy đều ôm một tâm tư không chết thì không thể dừng tay, mà người bị bao vây lọt trận, muốn phá giải trận pháp này thì chỉ có một cách duy nhất đó là giết sạch tất cả mọi người mà thôi.

Lúc Việt Tùy đuổi tới nơi cũng là lúc nhìn thấy đạn tín hiệu mà Tứ Ngũ bắn ra. Lúc này chủ tử đã bị nhốt vào trong trận pháp, còn có một đám người lo lắng đứng xung quanh nhưng lại không cách nào lao vào hỗ trợ, chỉ có thể giương mắt mà nhìn lâu chủ một mình trải qua khổ chiến.

Đương nhiên trận pháp này cũng không chỉ đơn thuần nhằm nâng cao thực lực của người sử dụng, mà tà môn hơn nữa chính là, người bị vây hãm trước khi triệt để phá trận thì không cách nào có thể thoát ra. Đã thế, trong khoảng thời gian này, thể lực cùng với nội công của hắn sẽ liên tục bị trận pháp hấp thụ, sau cùng truyền sang cho đối thủ.

Việt Tùy căn bản không dám tưởng tượng, nếu đổi lại là một người khác bị vây hãm trong trận pháp này, làm thế nào để có thể sống sót trở ra?

Thậm chí Việt Tùy còn tin rằng, nếu không phải là Việt Thương đã đột phá được tầng thứ 7 của Thần Việt, đạt tới cảnh giới Tùy tâm sở dục, nội lực không có giới hạn và dễ bị cạn kiệt như các cao thủ bình thường thì ngày ấy chắc chắn hắn cũng không thể nào phá trận.

Nhớ tới ngày hôm ấy, Việt Thương khổ chiến cả nửa đêm, sau khi thật vất vả mới giết xong cao thủ cuối cùng, phá trận thoát ra thì toàn thân đã cạn kiệt sức lực mà ngã xuống. Ngay thời khắc ấy, trái tim Việt Tùy suýt chút nữa đã ngừng đập. Nếu như người nọ xảy ra bất cứ chuyện gì, y cũng tuyệt không thể nào sống nổi nữa.

Dưới cơn thịnh nộ điên cuồng, tất cả mọi người trong Thương Nguyệt lâu nổi lửa thiêu rụi toàn bộ Thiên Thần cung, triệt để xóa bỏ tổ chức này trong chốn giang hồ.

Cũng chính vì thế mà Thương Nguyệt lâu không khỏi khiến cho người khác chú ý, tỷ như Vũ vương chẳng hạn. Bởi vậy, lâu chúng Thương Nguyệt lâu lại một lần nữa tản ra tứ phía, chỉ để lại một mình Việt Tùy mang theo Việt Thương lúc này đã kiệt sức hôn mê lặng lẽ rời khỏi thành An Dương.

Chân mày Việt Thương có chút động đậy, gương mặt trắng đến trong suốt kia khiến cho hắn lộ vẻ suy yếu vô cùng. Việt Tùy nhìn mà trong lòng đau đớn không sao tả xiết, biểu tình vốn đã lãnh liệt thường ngày nay lại bởi vì người nọ vẫn luôn mê man mà càng thêm ngưng trọng, thậm chí còn có dấu hiệu nhanh chóng đông kết thành băng. Sự ảo não xót xa cùng tự trách trong đáy mắt y mỗi lúc lại một khắc sâu.

“Phù…” Việt Thương khẽ động, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Việt Tùy vội vàng nín thở, cẩn thận dè dặt nhìn đối phương. Mí mắt Việt Thương khẽ khàng chớp động rồi chậm rãi mở ra, ngay sau đó hắn liền bắt gặp Việt Tùy đang ngồi canh giữ ở bên cạnh mình, vì thế khóe môi nhẹ nhàng xuất ra một tia cười rất nhẹ.

Nét cười này mang lại cho người ta một loại cảm giác đẹp đến động phách kinh tâm, vừa yếu nhược lại vừa mong manh nhàn nhạt, rồi lại đẹp đến mê hồn.

“Chủ tử…” Trái tim Việt Tùy lại bắt đầu thắt lại. Y chưa từng nhìn thấy người nọ yếu ớt đến thế bao giờ.

“Chủ tử, có chỗ nào khó chịu hay không?”

Việt Thương nhíu mày, khẽ nói, “Tay chân đều như là không phải của mình nữa, còn có… nội lực của ta hình như cũng không còn.”