Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhàn Vân Quá Hải
Beta: Mimi, Lam Yên
*C50Sáng sớm tỉnh lại, Việt Tùy hơi hơi nhíu mày, phát hiện toàn thân như bị nghiền nát, xương sống và thắt lưng đau nhức đến mức cơ hồ đứng dậy không nổi. Thế nhưng nhăn mày xong, y lại lập tức nở nụ cười. Loại cảm giác đau nhức không còn chút sức lực này chỉ duy nhất một người có thể mang đến cho y mà thôi.
Việc này chứng tỏ tất cả mọi chuyện đêm qua đều không phải là mộng, người kia thật sự đã trở lại bên cạnh y.
Đợi khi Việt Tùy đẩy cửa chậm rãi đi ra, hình ảnh đầu tiên y nhìn thấy chính là Việt Thương đang biếng nhác nằm trên ghế tựa ở trong tiểu viện phơi nắng. Tia nắng mặt trời nhẹ nhàng lay động trên đỉnh đầu người nọ, thoạt nhìn nhàn nhã vô cùng. Trong sân còn có Tứ Ngũ đang ở một bên luyện kiếm.
Việt Thương nhìn như đang chợp mắt nghỉ ngơi, thế nhưng thỉnh thoảng lại bất ngờ lên tiếng chỉ điểm kiếm pháp cho Tứ Ngũ, mà Việt Tùy đứng ở cửa phòng nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng bất giác cũng trở nên ấm áp hơn. Khoảnh khắc kia, y thật sự có loại cảm giác của gia đình.
Tứ Ngũ tinh mắt thoáng liếc thấy Việt Tùy liền lên tiếng gọi, “Đường chủ, chúng ta so chiêu một chút đi!”
Việt Tùy còn chưa kịp mở miệng, người nằm trên ghế đã nhanh chóng lo lắng thay y đáp lời, “Thân thể y khó chịu, để ta cùng ngươi thử vài chiêu đi.”
“Chủ tử?” Tứ Ngũ bị dọa đến hoảng sợ, sau đó mang vẻ mặt lưỡng lự nói, “Thuộc hạ không dám mạo phạm.”
“Ở bên ngoài không cần quá chú trọng này nọ như vậy. Ta đích thân chỉ điểm cho ngươi một phen, đây chính là cơ hội người khác cầu còn không được, ngươi thật sự không cần? Xác định rồi chứ?”
Nghe xong câu này, khóe miệng Việt Tùy chậm rãi cong lên. Dựa vào lời nói lại thêm ngữ điệu kia, y liền nhận ra chủ tử lại nổi hứng muốn đùa giỡn người khác rồi.
Quả nhiên Tứ Ngũ bắt đầu do dự rối rắm. Có thể được cao thủ đệ nhất thiên hạ đích thân chỉ điểm, đây quả thực là cơ hội ngàn năm khó gặp. Vừa rồi chủ tử chỉ là thuận miệng nói vài câu cũng đã cho hắn không ít lợi ích, bây giờ trực tiếp giao đấu chắc chắn sẽ giúp hắn tinh tiến hơn rất nhiều.
Tứ Ngũ cắn răng một cái, lần đầu tiên bỏ qua quy củ chủ tớ, khẩn thiết nói, “Mong chủ tử chỉ giáo.”
Việt Thương quay đầu lại nhìn Việt Tùy, ánh mắt dường như ám chỉ: Thấy không, khả năng thuận thế ứng biến của hắn có thể sánh ngang với ngươi rồi.
Việt Tùy rũ mắt, tuy rằng không đáp nhưng nhìn vào bộ dạng thì hình như y cũng không cho là mình có gì sai.
Bất quá nhìn Việt Thương động thủ quả thật là một chuyện cảnh đẹp ý vui. Vừa vặn hôm nay người nọ một thân bạch sắc, đứng cùng một chỗ với Tứ Ngũ trên mình đang mặc hắc y, đích thực là đen trắng thập phần đối lập. Người mặc áo đen khí thế trầm ổn, chiêu thức điêu luyện, mà bạch y nhân lại nhẹ nhàng ung dung, uyển chuyển mà linh động, tất thảy chiêu thức đều không mang theo sát khí, hệt như một người tự nhiên tùy ý chậm rãi dạo chơi trong vườn.
Thế nhưng hắc y nhân lại vô hình trung bị bạch y áp chế gắt gao, bất luận phản kháng thế nào cũng đều bị thủ pháp mềm mại như tơ lụa, tao nhã như nước chảy hoa rơi kia tự nhiên dễ dàng hóa giải. Sau cùng, hắc y nhân gần như bị đối phương hoàn toàn khống chế.
Việt Tùy đứng một bên nhìn, trong lòng nhịn không được dâng lên một cỗ kính sợ cùng sùng bái. Chủ tử của y thật cường hãn.
Đến khi Việt Thương thu tay trở về nằm lại trên chiếc ghế lúc trước, ì bộ dáng của hắn đã trở nên ôn nhu nho nhã, phong độ vô cùng, căn bản nhìn không ra dấu vết của một người vừa trải qua giao chiến. Trái lại Tứ Ngũ toàn thân cứng ngắc, kinh ngạc đứng yên tại trận, trên trán mơ hồ xuất ra một tầng mồ hôi tinh mịn, ánh mắt tối đen giống như còn đang đắm chìm trong những suy tư thâm sâu nào đó.
Việt Tùy cũng là người tập võ, đương nhiên hiểu được vừa rồi giao thủ một phen, Tứ Ngũ nhất định đã ngộ ra được nhiều điều, giờ khắc này chỉ sợ là đang sắp xếp lại những thứ vừa ghi nhận được trong đầu. Vì thế y cũng không làm phiền hắn, từ từ đi đến bên cạnh người nọ.
“Phòng bếp không còn thứ gì để ăn rồi, chúng ta đi mua thức ăn đi.”
Việt Tùy ngẩn ra, sau đó theo bản năng gật đầu. Chỉ thấy người nọ dường như đặc biệt vui vẻ, vươn tay kéo lấy tay y, dường như không thể chờ đợi thêm nữa mà lập tức xuất môn. Việt Tùy thậm chí còn cảm thấy bước chân của Việt Thương hình như đang nhảy nhót.
Hai đại nam nhân xuất hiện tại phố chợ, tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải là quá mức ngạc nhiên, bất quá bọn họ bị người người vây xem lại là vì những lý do khác. Hắc y nam tử cao lớn cường tráng lãnh liệt tuấn tú, mà bạch y nhân kia trái lại khí độ hết sức nhẹ nhàng, thực là một trang quốc sắc thiên hương. Khụ khụ khụ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Việt Thương, ít nhất có hơn phân nửa số người ở đây không nhận ra hắn là nam nhân…
Hai người bọn họ từ trang phục cho đến khí độ đều bất phàm, nếu chỉ đi ngang qua thì cũng thôi, đằng này còn cố tình chen chúc đi vào phố chợ. Một lý do khiến cho quần chúng nhân dân tò mò nữa đó là hai đại nam nhân tay trong tay mang theo biểu tình ‘mọi thứ đều mới lạ’ mà dạo qua một lượt, thật sự là muốn không thu hút ánh mắt người khác cũng không được.
An Dương vẫn luôn là một thành thị bình thường ở nơi xa xôi hẻo lảnh, kinh tế không quá phát triển, xét về vị trí địa lý lại càng không phải là nơi đặc biệt trọng yếu gì, thêm nữa cũng không có đại nhân vật kinh thiên động địa nào thường trú. Nơi này đúng là chẳng có gì béo bở, mấy quan viên cùng thủ thành được điều tới đây nhậm chức đều là người thành thực thật thà, mà cư dân nơi này cũng vô cùng chất phác.
Mặc dù ở đây không lưu hành trào lưu nuôi dưỡng nam sủng giống như các kinh thành thủ phủ đương thời, nhưng loại chuyện này cũng sẽ không đến mức bị người chán ghét hay là miệt thị. Ánh mắt mọi người nhìn vào bọn họ đa phần chỉ là tò mò và chú ý, suy cho cùng thì vẻ bề ngoài của Việt Thương mới là nguyên nhân chân chính đi.
Việt Thương đương nhiên mặc kệ người khác cảm thấy như thế nào, hắn lúc này đang quan sát các loại rau dưa đủ màu đủ sắc bày trên các sạp nhỏ.
Đại thẩm bán thức ăn thấy hắn có hứng thú liền vội vàng giới thiệu, “Đều là rau củ nhà ta tự trồng, mới vừa hái xuống, rất tươi ngon và sạch sẽ. Công tử, người xem, đây là rau cải thìa non mềm mọng nước, so với đậu hũ nhà lão Ngô ở phố Tây còn mập mạp hơn đấy!”
Việt Tùy mặt không đổi sắc đứng một bên, ngược lại Việt Thương vô cùng hứng thú quan sát mớ rau xanh kia, chọt chọt Việt Tùy, “Ngươi thấy chúng thế nào?”
“Ân.” Việt Tùy lần đầu tiên đi mua thức ăn, căn bản nhìn không ra có điểm nào khác biệt, chỉ có thể phụ họa mà gật đầu…
Sau đó Việt Thương tủm tỉm cười, chỉ vào đống rau cải thìa trước mặt, “Lấy một bó lớn đi.”
Đại thẩm đầu tiên là bị nụ cười của hắn khiến cho mê mẩn tâm thần, cứ ngây ngẩn nhìn vào Việt Thương, mãi cho đến khi thấy Việt Tùy vẫn luôn bất động thanh sắc đứng một bên đưa qua một lượng bạc mới hoàn hồn, “Ai… công tử. Nhiều quá, nhiều quá, chỉ cần hai văn tiền thôi.”
Việt Tùy lại từ trong ngực lấy ra hai văn đưa cho bà. Đại thẩm kia tâm tình đặc biệt tốt, dùng dây cỏ đem cải thìa bó lại đưa qua. Việt Tùy tiếp nhận xong bó rau liền vội vàng đuổi theo người nào đó lúc này đã nhắm mắt nhắm mũi mà chạy về phía trước.
Tứ Ngũ sau khi luyện kiếm đến mức khoảng sân nhỏ chẳng khác nào bị người hủy diệt thì đi vào phòng bếp để đun nước. Bất chợt nghe thấy tiếng đại môn bị người đẩy ra, hắn ló đầu nhìn tới, nét mặt vẫn luôn băng lãnh cũng nhất thời trở nên sắp không trụ nổi. Chỉ thấy Việt Thương vẻ mặt hớn hở giống như vừa dạo chơi trở về; mà theo sau hắn, vị Đường chủ nào đó được người người xưng tụng là ‘thiên hạ đệ nhất sát thủ’ lúc này tay trái đang cầm một bó cải thìa, một dải thịt heo, còn tay phải xách hai con cá và một nắm hành. Người nọ một thân hắc y lại đeo thêm bản mặt than, nhìn sao cũng cảm thấy tức cười ghê gớm. Bất quá Tứ Ngũ làm người rất biết chừng mực, hắn nhanh chóng tiến lên tiếp nhận đồ đạc trên tay người kia.
“Chủ tử, những thứ này là gì?”
Việt Thương ngạc nhiên nói, “Đồ ăn để làm cơm trưa a.”
“Ai làm?” Tứ Ngũ lại hỏi.
Lúc này Việt Thương trái lại ngây ngẩn cả người. Hắn hết nhìn Tứ Ngũ lại nhìn Việt Tùy, “Không ai biết làm?”
Tứ Ngũ và Việt Tùy kiên quyết không lên tiếng. Bọn họ là sát thủ, không phải đầu bếp, tuy đều là chơi đùa với lưỡi dao, thế nhưng giết người và thái rau thực sự khác nhau rất lớn nha.
Việt Thương trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng, “Được rồi, ta làm.”
Tứ Ngũ và Việt Tùy chấn kinh, hai người đồng loạt dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn về phía hắn. Việt Thương không nhận ra điều bất ổn trong ánh mắt đối phương, trực tiếp đi vào phòng bếp mà lăn qua lăn lại.
Tứ Ngũ và Việt Tùy liếc nhau một cái, đều rất muốn hỏi, ‘chủ tử, người thực sự biết làm sao?’