Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Gấu nhỏ
Beta: Mimi, Lam Yên
*c30Uất Trì Vô Uơng rất ít khi ở lại phủ đệ, phần lớn thời gian đều bị Thái Hậu gọi vào trong cung. Có lẽ là bà lo lắng bọn họ huynh đệ tương tàn, thầm nghĩ nếu như lưu tiểu nhi tử ở bên người thì Hoàng đế sẽ không cách nào xuống tay được.
Không biết có phải vì lý do này hay không mà trong kinh thành trái lại vô cùng yên ổn, Hoàng đế và Bát hoàng tử ai nấy cũng đều duy trì một bộ dáng huynh đệ thuận hòa như trước kia.
Việt Thương thì lại bận rộn đến cùng cực. Trong kinh thành, phần lớn sản nghiệp của hắn đều bị chèn ép kinh khủng. Ngoại trừ các kỹ viện, sòng bài và tiệm cầm đồ bởi vì được che giấu tương đối kỹ càng cho nên chưa bị phát hiện, hiện tại vẫn đang tiếp tục kinh doanh, còn lại tất cả các thương điếm có quan hệ với Thương Nguyệt Lâu đều bị đám quan lại tìm đủ mọi nguyên nhân để chèn ép và niêm phong.
May mà những cơ sở còn sót lại đều là những thương điếm có doanh thu tốt nhất. Trước mắt tuy rằng nguyên khí tổn hại rất lớn, thế nhưng cũng chưa tới mức bị triệt tiêu hoàn toàn.
Việt Thương là người thích nắm quyền chủ động khống chế thế cục trong lòng bàn tay. Hắn tự hỏi, chống lại Hoàng đế với một đạo quân thì điều quan trọng nhất là gì? Ngoại trừ huyết mạch kinh tế, quan trọng nhất chính là binh lực. Hắn là người trong giang hồ, dưới tay cho dù có nhiều sát thủ hơn đi chăng nữa, chẳng qua khi gặp đạo quân hơn mười vạn người kia cũng chỉ là con kiến để chúng nghiến qua nghiến lại mà thôi. Còn về vấn đề huyết mạch kinh tế, Việt Thương cũng không có gì phải lo lắng, hắn sớm đã tìm hiểu rõ ràng. Muối của Võ quốc đa số đều nhập khẩu từ nước láng giềng, vì bản thân sản lượng muối trong nước hoàn toàn không đủ để cung cấp. Hắn đã viết một bức thư cho Tiêu Nhất Sơn, chỉ thị phân tán thế lực của Thương Nguyệt Lâu ra các tiểu quốc lân cận, sai người lén lút tích trữ một số lượng muối lớn, sau đó sẽ ào ào tăng giá.
Để cân bằng thị trường nội quốc, tên cẩu hoàng đế chắc chắn sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn để ổn định cục diện. Đến lúc đó quốc khố cạn kiệt, xem hắn làm sao lấy tiền nuôi quân? Tăng thuế hiển nhiên sẽ khiến lòng người oán thán, đến lúc đó lòng dân bất ổn, quân đội biếng nhác, kinh tế suy sụp, không đánh cũng thua.
Trên tay Việt Thương còn có mật thư do Bạch Lệ Nhi gửi tới, nội dung bên trong cho biết việc triệu tập các thợ rèn dân gian và công đoạn chuẩn bị khai thác rèn đúc sắt thép mà hắn căn dặn đều rất thuận lợi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có thể dựa theo ý tưởng của hắn mà bắt đầu tiến hành khai thác và rèn đúc với số lượng lớn được rồi.
Việt Thương nhìn lá thư cuối cùng, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt tươi cười. Làm nghề cũ vẫn chính là thuận buồn xuôi gió nhất. Năm đó, tổ chức xã hội đen của hắn tuy rằng dựa vào sòng bài và hộp đêm để lập nghiệp, thế nhưng thứ giúp cho hắn ăn nên làm ra chính là buôn lậu vũ khí. Càng trùng hợp hơn, lúc trước hắn cũng từng nghiên cứu chi tiết về lịch sử phát triển của vũ khí lạnh (*).
(*) Vũ khí lạnh: những vũ khí thô sơ như đao, kiếm, gươm, giáo, cung, nỏ,… không sử dụng đến các chất gây nổ.
Binh khí của Võ quốc hắn đã từng lén lút nghiên cứu qua, chính là vừa bước vào thời kỳ đồ sắt. So với đồ đồng, đồ sắt hiển nhiên tốt hơn nhiều, thế nhưng kỹ thuật tinh luyện và rèn đúc sắt thép của bọn họ không cao. Việt Thương và Việt Tùy cũng từng bàn luận một chút về tính khả thi của vấn đề này, tất nhiên những lời hắn nói ra đều khiến cho Việt tùy vô cùng sửng sốt.
Việt Thương không tự cao tự đại đến mức nghĩ rằng chỉ với một đống binh khí không tồi cộng thêm khả năng thâu tóm huyết mạch kinh tế của Võ quốc là có thể liều mạng với tên cẩu hoàng đế. Thân là một thương nhân, cái mà hắn nghĩ tới nhiều hơn chính không mất một binh một tốt nào mà vẫn thu về được lợi ích cực đại.
Tàng trữ muối và binh khí, kỳ thật có thể đem bán cho các quốc gia đang nhăm nhe nhòm ngó Võ quốc, gián tiếp thúc đẩy chiến tranh, đây mới là thủ đoạn hắn sẽ dùng.
Có như vậy, hắn vừa không phải tốn sức vừa có thể kiếm tiền, lại còn thuận tay diệt trừ địch nhân lớn nhất của mình nữa.
“Chủ tử, tháng sau là thọ yến của Thái hậu.” Việt Tùy bước vào trong phòng, thuận tay kéo mặt nạ da người trên mặt mình xuống, dừng lại trước bàn của Việt Thương.
Mặt nạ trên tay y cư nhiên lại mang diện mạo của tên thị vệ bên người Uất Trì vô ương. Nhờ nó, y chẳng những có thể tùy ý ra vào phủ đệ của kẻ kia mà còn không cần lo lắng bị bất cứ kẻ nào nghi ngờ tra hỏi.
Tới đây lại phải kể tới công trạng của Tứ Ngũ. Sau khi thành công trà trộn vào đám ám vệ, hắn liền nhanh chóng nắm bắt tường tận mọi ngóc ngách bên trong phủ đệ, thậm chí còn dựa vào khuôn mặt của rất nhiều người trong phủ mà chế tác thành mặt nạ da người, thị vệ giữ cửa tiền viện có, ám vệ gác đêm có, gia nô quét tước dọn dẹp có, ngay cả một tên hành khất thường xuyên đi ngang qua cửa phủ cũng có.
Việt Tùy dùng những mặt nạ da người này để đi qua đi lại giữa cửa phủ đệ của Bát hoàng tử và cứ điểm của Thương Nguyệt Lâu, thay Việt Thương truyền – nhận thông tin.
“Ân?” Việt Thương lúc này đang đứng trước bàn phác họa hình dạng của các loại binh khí. Những binh khí này không những vô cùng sắc bén mà còn có gai nhọn và rãnh thông để dẫn máu chảy ra. So với các loại binh khí thông thường lúc trước, lực sát thương không biết sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần.
“Thuộc hạ nghe nói thọ yến lần này cũng có người trong giang hồ tham dự.”
Người trong giang hồ? Thọ yến của Thái hậu? Bát hoàng tử không đánh tiếng về việc này thì bọn hắn sao có thể đi cùng được?
Vẻ mặt của Việt Tùy cũng là vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Thái Hậu muốn lôi kéo nhân sĩ giang hồ? Nhưng mà vương thất hạ mình giao tiếp với người trong giang hồ, nói ra cũng thực quá khó nghe rồi. Rốt cuộc là tên cẩu Hoàng đế muốn mượn sức người khác để công kích Thương Nguyệt Lâu hay chính tên Bát hoàng tử kia đang âm thầm kéo bè kết cánh?
“Chủ tử….” Biểu tình của Việt Tùy càng lúc càng bối rối: “Cũng có mời cả Thương Nguyệt Lâu.”
A? Tên cẩu hoàng đế và Thương Nguyệt Lâu bọn họ không phải đang đối chọi một mất một còn sao? Hay là ngoài hắn ra, Thương Nguyệt lâu còn có một tân lâu chủ khác?
Việt Tùy bất đắc dĩ nói tiếp, “Theo tin tức truyền tới thì lâu chủ Thương Nguyệt Lâu đã đáp ứng rồi.”
Quả nhiên đã xuất hiện một tân lâu chủ khác, xem ra cuộc chơi này càng lúc càng vui. Việt Thương khẽ nhếch môi cười nhưng cũng không tức giận, có vẻ như đang rất mong chờ được diện kiến vị tân lâu chủ kia.
Một tháng sau, Việt Thương và Việt Tùy lén lút nhập cung, ẩn thân tại một góc bí mật trong ngự hoa viên. Hai người mặc một thân trang phục như ám vệ hoàng gia mà nhìn về yến tiệc linh đình ở xa xa trước mắt, chỉ thấy một đám người cười cười nói nói, ca tụng lẫn nhau. Việt Thương bộ dạng lười biếng dựa vào người Việt Tùy, khóe miệng mang theo một nét cười đặc biệt thâm sâu trầm lắng.
Đợi một hồi lâu, bọn họ cuối cùng cũng đợi được một câu: “Thương Nguyệt Lâu nhập tiệc!” Sau đó một tên tiểu thị mang lễ vật chúc mừng của Thương Nguyệt Lâu tiến lên, quỳ trước bàn chủ tọa của Thái hậu, cung kính dâng lên một pho tượng thoạt nhìn trông như Bạch Ngọc Quan Âm, thế nhưng khuôn mặt lại có vài phần giống với Thái Hậu.
Khối bạch ngọc kia tuy là đồ thượng hạng nhưng trong cung cũng không phải không có những pho tượng lớn thế này. Bất quá món lễ vật này vô tình rất hợp tâm ý của Thái Hậu, cho nên bà sai người ban ngồi và tặng thưởng cho Thương Nguyệt lâu.
Từ sau khi tên lâu chủ Thương Nguyệt Lâu kia xuất hiện, Việt Tùy liền nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thì ra người nọ là một công tử thư sinh một thân bạch y như tuyết, thoạt nhìn tao nhã thanh cao không dính bụi trần, so với bất cứ vị hoàng tử nào đang có mặt ở đây cũng không hề thua kém, có điều vẫn thua xa khí chất của một Lâu chủ chân chính. Trong tâm tưởng của Việt Tùy, nếu như người ngồi đằng kia là Việt Thương, chẳng những không hề bị lu mờ mà trái lại sẽ che khuất tất cả những người còn lại, đấy mới thực sự là phong hoa tuyệt đại.
Tên giả danh trước mặt này người khác không thể nhận ra, bởi vì Việt Thương rất ít khi xuất hiện trước đám đông, huống hồ bên cạnh tên kia còn có một người, đó là Hỏa Đường chủ tiền nhiệm của Thương Nguyệt Lâu.
“Chủ tử?” Việt Tùy vừa nhìn thấy Triệu Bình liền nhịn không được mà dâng lên một luồng sát khí.
Việt Thương lắc đầu, ôm lấy thắt lưng y, bất động thanh sắc mà trấn an cơn giận của đối phương rồi miễn cưỡng nói: “Thì ra là hắn muốn chơi trò này.”
Đem thật thành giả, biến giả thành thật. Thì ra ngay từ đầu tên cẩu Hoàng đế đã có chủ ý riêng của mình rồi. Hắn nhắm vào Thương Nguyệt Lâu không phải vì muốn đẩy Thương Nguyệt Lâu vào tử địa mà là muốn thôn tính toàn bộ Thương Nguyệt Lâu.
—