Editor: Tiểu Cân
Nữ nhi không bị thương, Tiêu Lang cũng không phải cậy mạnh bá đạo ép bức nữ nhi, tức giận trong lòng Tần thị dần dần lắng xuống.
Coi như không có chuyện này, nàng cũng có ý gả nữ nhi cho Tiêu Lang mà, huống hồ hai đứa trẻ này. . . . . .
Rốt cuộc là tâm đầu ý hợp, mặc dù không tuân theo lễ chế, nhưng cũng có thể bắt đầu.
Tần thị lặng lẽ khuyên lơn chính mình.
“A Lan, mẫu thân muốn gả con cho Lang ca ca, con có đồng ý không?” Tần thị vừa chải tóc cho Thư Lan, vừa nhẹ giọng nói, nhìn gương mặt ửng hồng của nữ nhi trong gương, rốt cuộc vẫn còn chút thổn thức, thời gian ngắn ngủi nửa ngày, nữ nhi liền trưởng thành.
Thư Lan ngủ một giấc trên lưng Tiêu Lang, tinh thần cũng không tệ lắm, nghe vậy gật đầu nói: “Đồng ý ạ, Lang ca ca nói hắn muốn lấy con, như vậy con sẽ không phải đến một nơi xa, có thể ngày ngày nhìn thấy hai người, hắn còn nói về sau cái gì cũng nghe theo con.”
Đây là hai năm trước Tiêu Lang nói với nàng, bởi vì khi đó tỷ tỷ mới vừa lập gia đình, cho nên nàng nhớ rất rõ.
Tần thị lại hiểu thành đó là chuyện hôm nay Tiêu Lang nói với nữ nhi, thầm nghĩ coi như tiểu tử kia cũng có lương tâm, không lừa gạt ăn trắng của khuê nữ ngu ngốc của nàng, nhưng là, hai đứa tuổi còn nhỏ, lập gia đình sớm như vậy, chỉ sợ thôn nhân sẽ bàn tán, đợi thêm hai năm nữa đi, lại sợ nữ nhi không cẩn thận sẽ có, thật là càng nghĩ càng phiền.
“Con ở trong nhà chơi đi, mẫu thân đi nấu cơm.”
Tần thị đứng lên, đi tới phòng bếp, cũng không thèm nhìn ra hậu viện, trực tiếp đóng cửa phòng lại, tiểu tử kia làm chuyện xấu, nên phạt một trận thích đáng.
“Nương, Lang ca ca đâu ạ?” Thư Lan đi theo ra ngoài, tìm khắp một lượt đông ốc tới tiền viện, không thấy bóng dáng Tiêu Lang đâu, buồn bực hỏi.
Tần thị tiếp tục hái đậu cô-ve, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hắn lên núi săn thú, con chơi một mình đi.”
Thư Lan bĩu môi, hắn bỏ lại nàng đi chơi một mình, liền không nghĩ nhiều, về phòng đi ngủ, chân vẫn còn đang như nhũn ra.
Tiêu Lang biết Tần thị vẫn còn giận hắn ghê gớm, nhưng sau khi nghe những lời nói kia của nha đầu lười, hắn đã chắc chắn Tần thị sẽ rất nhanh tha thứ cho hắn, bỗng cảm thấy chút trừng phạt này không tính là gì, tiếp tục đàng hoàng quỳ, âm thầm suy nghĩ. Trải qua chuyện này, Tần thị sẽ không yên tâm để hắn với nha đầu lười ngủ ở tây ốc, đoán chừng sẽ dời nàng đến đông ốc, vậy hắn phải nhanh chóng sửa chữa lại phòng ốc, xây cẩn thận, rồi mới có thể lấy nha đầu lười về, nghĩ đến ngày sau có thể quang minh chính đại ôm nha đầu lười ngủ, cả người hắn liền vui vẻ.
Trong lòng Tần thị vẫn còn tức giận, cơm trưa cũng không cho Tiêu Lang ăn.
Lúc hoàng hôn, Thư Mậu Đình xách hòm thuốc trở về.
Nữ nhi vẫn còn đang ngủ, Tần thị liền kể cho trượng phu nghe một lượt, càng nói càng tức giận, càng nói càng uất ức, trước mặt đứa bé nàng là người lớn, nhưng trước mặt trượng phu, nàng có thể không chút kiêng kỵ oán trách
Thư Mậu Đình trầm mặc hồi lâu, chợt đứng dậy, đi thẳng tới tiền viện lấy một cây gậy lớn cỡ cánh tay trẻ con, đóng cửa trước lại, sắc mặt giận dữ đi tới hậu viện.
Tần thị sợ hết hồn, vội vàng ngăn trước mặt, trừng mắt quát lên: “Chàng định làm gì vậy!”
Vẻ mặt Thư Mậu Đình rất nghiêm túc, nghiến răng nói: “Hắn hại nữ nhi của ta, ta muốn đánh chết hắn!”
“Chàng điên rồi! A Lan ngây ngô, không hiểu điều cấm kỵ, A Lang còn con nít, tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi không nhịn được. . . . . . Hắn cũng không phải không muốn chịu trách nhiệm, vì cớ gì chàng muốn đánh chết hắn? Hắn chết rồi, về sau A Lan làm thế nào? Mau buông xuống cho thiếp!” Làm bộ muốn giành lấy cây gậy trong tay ông.
Thư Mậu Đình kiên quyết không buông tay, ngăn thê tử, đưa tay mở cửa.
“Không được, chàng muốn đánh hắn, vậy đánh chết ta trước đi!” Đây là lần đầu tiên Tần thị thấy trượng phu tức giận như thế, chỉ sợ hắn thật đánh chết Tiêu Lang, cũng không còn tức giận, ôm eo chồng từ phía sau, nói như thế nào cũng không để hắn mở cửa.
“Ta còn chưa có đánh mà, nàng buông ta ra trước có được không. . . . . .” Thanh âm cười cười chợt từ đỉnh đàu truyền đến.
Tần thị kinh ngạc trợn to hai mắt, vừa ngẩng đầu, liền thấy trượng phu cười híp mắt lại, nàng ngẩn người, chợt hiểu ra, biểu cảm của hắn là diễn trò cho nàng xem!
Tức giận véo một cái trên eo trượng phu, mắt hạnh trợn tròn, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hắn ức hiếp khuê nữ chúng ta, chẳng lẽ người làm cha như chàng không tức giận chút nào?”
Thư Mậu Đình đau đến mức hít khí một cái, thấy thê tử từ từ buông tay, một đôi mắt sáng rưng rưng nước mắt chằm chằm nhìn ông, trong lòng giật mình, ném cây gậy ra một bên, ôm ngang người nàng, về thẳng phòng, đặt nàng ở mép giường, ông thì đứng trên đất, cúi đầu cười nói: “Tức giận thì thế nào? Nàng còn có thể bỏ qua người con rể này sao? Nếu hai đứa nhỏ đều hạnh phúc, nàng cần gì ủy khuất nữa, nếu ta nói, trên đời này ngoài A Lang chẳng còn ai thích hợp hơn với khuê nữ nhà mình, trước ta đoán không ra tâm tư của hắn, không dám đề cập với nàng, bây giờ biết hắn đối với khuê nữ của chúng ta có lòng, ta ngược lại rất vui mừng!”
Năm đó khuê nữ bỏ nhà đi, mấy người lớn như ông bận rộn cả ngày cũng không tra ra tin tức thì Tiêu Lang đã tìm được người rồi. Ông không rõ lắm Tiêu Lang làm thế nào tìm được, nhưng ngay cả cha ruột như ông cũng không nghĩ ra biện pháp, Tiêu Lang lại tìm được, đủ thấy đứa bé kia xem trọng nữ nhi bao nhiêu. Lần này thật sự hắn quá mạo hiểm, nhưng như thế thì sao? Thật lòng mới là quan trọng nhất, rất nhiều con rể trước hôn nhân nhìn nghiêm chỉnh thủ lễ, nhưng sau khi cưới không phải đều nhàm chán thê tử mà tùy ý cưới vợ bé? So với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, tình cảm không kìm nén được của Tiêu Lang có thể tha thứ, lại nói, ông cũng là nam nhân, đừng nói trước khi thành thân, ngay bây giờ, nếu như thê tử chủ động cởi sạch trước mặt ông, ông cũng không chịu nổi, thật rất muốn, chỉ có thể trách khuê nữ nhà ông quá ngốc thôi. . . . . .
Tần thị cũng hiểu được đạo lý này, nàng chỉ là nuốt không trôi cái giọng điệu này, giờ thì hay rồi, trải qua hù dọa của trượng phu, nàng coi như chân chính bình tĩnh lại, lại lo lắng nói: “Vậy lỡ A Lan có em bé thì làm thế nào? Con bé mới lớn chút, sinh con quá nguy hiểm, còn hôn sự của hai đứa nữa, diễn ra sớm quá cũng không hay.”
Nhắc tới vấn đề này, ham muốn của Thư Mậu Đình vừa đến liền đi, ngồi ở một bên, suy tư một lát nói: “Hôn sự, để sau khi A Lan cập kê thôi. Trước tiên đưa A Lan đến ở nhà tỷ tỷ, tốt nhất là như vậy, ngộ nhỡ có em bé, ta sẽ tự cho con bé thuốc xảy thai, tin tưởng A Lang cũng hiểu, không có phản đối. Bây giờ chúng ta bắt đầu thay hắn sửa chữa phòng ốc, A Lan sẽ ở lại nhà tỷ tỷ của con bé.” Nam nhân đã phát dục, sẽ si mê cái tư vị kia, khuê nữ lại quá ngốc, bọn họ phải đề phòng cẩn thận, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Tiêu Lang hiểu chuyện đi nữa cũng chỉ là một tiểu tử.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Tần thị thở dài nói.
Thư Mậu Đình nắm tay nàng: “Được rồi, nhanh đi chuẩn bị cơm tối đi, ta đi trò chuyện với A Lang, đứa bé quỳ nửa ngày, cũng đủ rồi.”
Tần thị còn muốn nói chuyện của Chu gia, lại nghĩ, nữ nhi nhất định là muốn gả cho Tiêu Lang rồi, liền không nói nữa, ngày mai đưa nàng đến chỗ tỷ tỷ nàng, tiện thể qua chỗ lão phu nhân, tiếc cho đứa bé ngoan Nguyên Bảo kia.
Lúc ăn cơm tối, Tần thị chuẩn bị một phần đồ ăn, đem đến phòng ăn cùng Thư Lan, buổi tối lại tự mình bồi Thư Lan ngủ, kiên quyết không cho Tiêu Lang cơ hội đến gần Thư Lan, sớm ngày hôm sau đã nhanh chóng đưa Thư Lan lên đường, Tiêu Lang đáng thương sau khi cùng Thư Lan nếm trộm trái cấm hoàn toàn chưa có nói với nhau nửa lời.
Đến Trình phủ, ngay trước mặt Trình Khanh Nhiễm, Tần thị chỉ nói Thư Lan quá nhớ tỷ tỷ, nên ở nơi đây ít ngày. Dĩ nhiên Trình Khanh Nhiễm đồng ý, nói chuyện một lát, liền ôm Cẩn Lang đi vườn hoa chơi, để mẫu thân các nàng nói chuyện riêng.
Nhìn đại nữ nhi hiểu chuyện, Tần thị đột nhiên cảm thấy người làm mẫu thân như nàng hết sức thất bại, ban đầu A Uyển cũng là vì nàng không chú ý quan sát chung quanh, mới khiến nàng bị Triệu Đại Lang bắt đi, sau đó bị Trình Khanh Nhiễm chiếm tiện nghi, mặc dù bây giờ hai người vô cùng tốt đẹp, nhưng chung quy vẫn là vết nhơ. Bây giờ lại là A Lan, vậy thì càng thất bại rồi, trực tiếp làm cho người ta ăn sạch sành sanh1
Tần thị ở bên trong tự trách mình ảo não thuật lại, cuối cùng Thư Uyển cũng hiểu chân tướng.
Biết Tiêu Lang chiếm tiện nghi của muội muội, thế nhưng ý niệm đầu tiên trong đầu nàng lại không phải là tức giận, ngược lại có chút dở khóc dở cười, hai đứa từ bé đã cùng nhau chơi đùa, vậy mà cũng đã hiểu được chuyện nam nữ rồi sao?
“Nương, việc đã đến nước này, người cũng đừng đau lòng, nhất định A Lang sẽ tốt với A Lan, phải rồi, không phải người còn muốn tới nhà cữu cữu sao, nhanh đi đi, con sẽ chăm sóc A Lan.” Thư Uyển đứng lên, lôi kéo tay mẫu thân ra ngoài, muội muội ngốc như vậy, nàng có chút tò mò hai người làm chuyện ấy như thế nào, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Thư Lan nhìn vẻ mặt tươi cười của tỷ tỷ tiễn mẫu thân ra cửa, có chút nhàm chán, nắm lên trải bàn hình Lão ổ quan sát, đây là nàng khâu cho Cẩn Lang, không ngờ lại để ở đây, nếu muốn ở nhà tỷ tỷ, nàng lại phải khâu thêm một cái nữa.
Thư Uyển rất nhanh đã trở lại, khẽ đóng cửa, cười cười đi tới trước giường, đoạt tấm vải hình Lão Hổ trong tay Thư Lan bỏ qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “A Lan, ngày hôm qua muội lên núi chơi cùng A Lang sao?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao hắn cởi quần áo của muội?”
“Không phải Lang ca ca cởi, là muội tự cởi.”
“Sau đó thì sao?”
“. . . . . .”
Một lát sau, Trình Khanh Nhiễm dắt Cẩn Lang trở lại, thấy thê tử trước cửa nở nụ cười hồng hồng, trong mắt lại ngập tràn ý cười, không khỏi hỏi “Nàng sao vậy?”
Thư Uyển trừng mắt liếc hắn một cái, ôm lấy nhi tử vào lòng: “Cẩn Lang nhớ dì nhỏ không? Chúng ta đi tìm dì con chơi đi.” Trong lòng lại buồn cười, tiểu tử hư hỏng A Lang kia, thế nhưng lại biết lừa người, hai người đó, thật là oan gia trời sinh!
Có những lời có thể nói cùng nữ nhi, nhưng không nghĩ có thể nói cùng lão nương, Tần thị về nhà mẫu thân, chỉ nói trượng phu sớm đã nhìn trúng Tiêu Lang, chờ hai đứa lớn hơn chút nữa sẽ cử hành hôn lễ.
Lão phu nhân sụt sịt một hồi, nói: “Ta biết rồi, nếu Mậu Đình có chủ tính này, chuyện của Chu gia coi như xong, con trở về đi, bên này ta tự biết đáp lời như thế nào.”
Sau khi Tần thị đi, lão phu nhân liền sai người gọi Chu Lai Tài tới.
“Haiz, thì ra con rể ta sớm đã nhìn trúng một người, bởi vì tuổi A Lan còn nhỏ, mới không nói với ta, càng không dám phô trương. Ngược lại lại làm liên lụy hôn sự của Nguyên Bảo rồi. Nguyên Bảo là một đứa bé ngoan, là A Lan nhà chúng ta không có phúc khí à!”
Trong lòng Chu Lai Tài rất không vui.
Nhi tử sớm đã nhận định Nhị cô nương Thư gia rồi, mấy năm nay mặc kệ nhà ai lộ ý muốn kết thân, đều bị nhi tử một lời cự tuyệt, không ngờ cha nương người ta sớm đã chọn trúng con rể. Nghĩ Thư gia không sớm thông báo một chút, lại không có đạo lý, nữ nhi nhà người ta còn nhỏ tuổi, tự nhiên sẽ đợi nàng lớn lên rồi tổ chức hôn lễ, huống hồ bọn họ lại không biết ý định của nhi tử mình.
Không thể kết thân, Chu Lai Tài vẫn còn có chút may mắn, chỉ là rất thương nhi tử.
Về đến nhà, liếc mắt thấy nhi tử ngồi giữa phòng trông ngóng, chăm chăm nhìn ông.
Ông mở miệng, cuối cùng thở dài một tiếng, lắc đầu.
Thấy cha lắc đầu, sáng rỡ trong mắt Chu Nguyên Bảo tối sầm xuống, sức lực toàn thân giống như bị rút đi. Hắn không tự chủ được, quay ngược lại hai bước, lại quên sau lưng mình là tường gạch xanh, nhưng là, tại sao là lưng đụng vào, nhưng ngực lại vô cùng đau đớn? Như có vật gì đó từ nơi ấy bay mất. . . . . .
“Cha, tại sao không được?” Đau đớn qua đi, hắn quật cường đứng thẳng người dậy, bước tới nói. Là hắn không đủ ưu tú sao? Vậy hắn có thể thay đổi, hắn sẽ đi học cho giỏi, thi tú tài thi cử nhân, hắn mới mười sáu tuổi, vẫn chưa muộn.
“Cha nương nàng đã chọn được con rể rồi, bởi vì con bé còn nhỏ tuổi, mới không có truyền ra.” Chu Lai Tài đau lòng vỗ vỗ bả vai con trai, khuyên nhủ: “Nguyên Bảo, đừng nghĩ nữa, cha sẽ chọn cho con một nàng dâu thật xinh đẹp. . . . . .”
“Con không muốn, con muốn A Lan!” Chu Nguyên Bảo đột nhiên hét lớn, nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
Hắn có thể thay đổi tất cả các khuyết điểm, chỉ cần có thể xứng với nàng, nhưng không chịu nổi nàng muốn gả cho người khác! Hắn muốn hỏi cha nương nàng một chút, hắn muốn biết họ chọn trúng người nào!