Chương 9: Thiên địa tùy tâm

Kẽo kẹt. Cửa quán rượu mở ra. Mùi cồn nồng nặc bốc lên. Hàn khẽ nhíu mày, còn Minh Minh thì bịt mũi xua tay. Cả hai đều có vẻ không quen thuộc với tình trạng này.

Khẽ nhìn xung quanh. Nơi đây được phân thành từng khu vực, nhưng đa số vẫn là nam.

Quả thật, ở đậy tập trung đủ các loại nghề nghiệp.

Hắn thấy một đám Cuồng Chiến, Thánh Kỵ Sĩ và Dã Chiến Sĩ đang ngồi vật tay với nhau. Một bên thì lại là những pháp sư, và mục sự đang bàn bạc cái gì đấy.

Hắn cũng thấy vài ba tổ đội nhỏ đang ngồi chia lợi phẩm thu được, hoặc đang ngắm nghía ai vừa ý để gọi vào đội.

-A! Chị Trang ơi! Em ở đây này.

Đột nhiên tiếng của Minh Minh vang lên làm cho Hàn giật mình. Hướng theo tầm nhìn của Minh Minh, Trương Hàn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bước tới. Mái tóc giống như thác bạc đổ xuống. Những gợn tóc tùy ý vương vương trên khuôn mặt làm cho người ta cảm giác gợi cảm kỳ lạ. Mỗi một bước đi là bộ ngực no đủ là gợn sóng như muốn phá vỡ lớp áo đang bao bọc lấy nó.

Cô ta mặc một bộ đồ màu vàng, cổ áo được may từ lông thú màu trắng. Mặc một chiếc quần bó sát, làm tôn nên đôi chân thon dài. Hai bên tay được bao bọc mở một đôi giáp tay màu bạch.

Mới nhìn qua làm cho ai cũng nghĩ cô ta là một nữ chiến thần vậy.

Cô gái liếc nhìn Trương Hàn cùng với Minh Minh rồi tháo đôi giáo tay. Làm lộ ra đôi bàn tay xinh đẹp được cấu tạo từ những ngón tay tinh xảo.

-Xin chào, tôi là Mạc Trang.

Đưa tay bắt lấy cánh tay của Mạc Trang, đập vào Trương Hàn là cảm giác mềm mại. Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, Hàn ổn định lại.

-Tôi là Trương Hàn. Còn người này thì chắc cô biết rồi nhỉ?

-Không sai, con bé là hàng xóm của tôi. Nãy con bé nhắn với tôi là cậu cần một Tanker nhỉ? Tôi tự ứng cử được không?

-Hmmm… Cũng tốt, dù sao hai người có quen biết. Sẽ không gặp khó khăn trong giao tiếp. Được rồi, đi thôi.

-Khoan đã, nghề của cậu là gì?

-Ờm. Cô có thể coi tôi là một Mục sư.

-Có thể coi?

-Đúng thế, mặc dù có hơi ngược đời một chút.

Hàn gãi gãi đầu.

----

Ta trở lại rồi đây.

Đặt chân lên khu rừng này một lần nữa. Cảm giác lần này của Hàn là khá thích thú. Hắn đã khá quen với chuyển động của game này rồi.

-Ý! Thỏ trắng kìa.

Minh Minh nhìn thấy đám thỏ trắng đang gặp cỏ bên cạnh, không kìm được mà bỏ đội hình chạy tới.

-Minh, em đang nghĩ cái gì vậy hả?

Ngay lập tức một tiếng quát vang lên làm lũ thỏ giật mình bỏ chạy.

-Đây là chiến đấu, không phải là lúc vui đùa. Từ giờ cho đến lúc chiến đấu với lũ rắn thì tôi hii vọng mọi người cố gắng lên hết tới cấp 6.

Hàn thấy vậy bèn nói. Hiện tại hắn đang ở cấp 5, còn hai người kìa thì là đang ở cấp 4. Tuy nhiên Mạc Trăng sắp tới cấp 5 rồi.

-Bắt đầu từ đám thỏ quanh đây đi.

-Đúng vậy, mấy con thỏ này dù không đánh ra, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Nếu em không căn thời gian chuẩn thì sẽ không đánh được đâu.

Trương Hàn gật đầu, hắn đồng ý với những gì mà Trang nói. Thật may mắn thi trong tổ đổi có nhiều hơn một người hiểu về game.

-Vâng chị.

Minh Minh gãi gãi đầu cười trừ, có vẻ như con bé cũng chẳng để tâm lời khuyên của Trang.

-Nhưng mà lũ thỏ chạy hến rồi. Phải làm sao bây giờ chị?

-Đừng lo, nhìn chị đây.

Mạc Trang đi tới trước. Đưa tay lên vuốt vuốt bảng điều khiển. Từ cánh tay phải của cô xuất hiện thêm một chức khiên dài tới vai của cô ấy.

Ở giữa tấm khiên có khắc họa tiết mai rùa, chính giữa có gắn một viên ngọc màu xanh lục trông khá bắt mặt.

Người của Trang bắt đầu xuất hiện những gợn sóng năng lượng. Chỗ bàn chân bắt đầu bị lún xuống. Mái tóc không gió mà bay, làm cho người ta có cảm giác hùng vĩ.

Nhưng với Hàn thì không.

-Chết cmnr. Minh Minh, chạy mau!

Mạc Trang hiện giờ vẫn chưa chú ý tới tinh huống sau lưng mình. Cô vận sức cắm khiên xuống đất, thét lớn:

-THIÊN ĐỊA TÙY T ÂM.

------

Mai tác đi thi rồi, rén vcc