Chương 97: Chương 99

Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, mùi rượu, mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí. Một dáng người ngồi dựa lưng vào tường, mái tóc vào có phần lộn xộn.

Hắn ta cả người đều là mùi rượu, say đến nỗi đã không còn biết mình đang ở đâu nữa. Ý thức hắn cứ mơ mơ hồ hồ. Đầu đau đến khó chịu.

Đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại. Dường như… hắn cảm nhận được có người đang tiến lại chỗ hắn. Tiếng bước chân rất nhẹ, như có như không. À không! Có lẽ là không có ai cả. Hắn nhầm chằng?

Người đó đứng trước chạm vào chân hắn. Sau đó liền dừng lại. Có lẽ đây không phải là mơ. Nhưng… lại thật giống như một giấc mơ. Hắn không biết là mình đang đứng ở bên nào nữa.

Người đó đứng nhìn hắn. Hắn vẫn như cũ không động đậy, đôi mắt lờ mà lờ mờ khiến hắn cũng chẳng nhìn rõ nữa. Miệng thì lẩm bẩm cái gì đó vô nghĩ. Không hiểu sao hắn lại cảm nhận được hơi thở của người kia, rất nhẹ, mỏng manh. Hắn lại tưởng tượng, người đứng trước mặt hắn kia là cô. Là cô sao? Không! Có lẽ cô chỉ xuất hiện trong giấc mơ mà thôi. Nhưng dù chỉ là trong giấc mơ, hắn cũng muốn bắt lấy, giữa chặt cô bên mình.

Hắn vươn tay ra, nắm chặt lấy cánh tay người đó. Hóa ra là mơ mà cũng chân thực như vậy. Bàn tay nhỏ bé kia lại có độ ấm. Thế nhưng, người của hắn lại rất lạnh, thật sự rất lạnh. Hắn kéo người kia vào lòng, ôm thật chặt.

“ Đừng đi! Em đừng đi!”

Nếu nói hắn tham lam, thì hắn muốn tham lam nhiều hơn nữa. Hắn muốn cô mãi mãi là của hắn.

Hắn ôm chặt lấy cô, cảm nhận độ ấm từ cơ thể cô. Hắn làm một kẻ cô đơn, không gia đình, không bạn bè, không người thân. Chỉ có một cái xác cùng trái tim lạnh giá. Nhưng cô lại phá vỡ đi lớp băng đó để rồi khiến hắn biết yêu, biết đau. Đau rất nhiều. Hắn đến cùng vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc. Một giọt nước mắt tràn ra từ hốc mắt. Hắn không biết, mình còn có nước mắt?

Một con ác quỷ thì sẽ không bao giờ khóc,

Chỉ có những giọt máu tràn ra nơi khóe mắt.

Hắn ôm chặt cô, để những giọt nước mặt của mình rơi trên cổ cô. Hắn biết đây chỉ là mơ, bởi vì hắn vốn dĩ làm gì có nước mắt. Nhưng giờ phút này, khi nhớ lại những chuyện đã qua, hắn lại không thể kiềm chế được mà rơi lệ. Hắn đau rất nhiều, nhưng lại không có một ai xoa dịu đi nỗi đau đó.

Một vết cắt mãi mãi không thể lành.

Chính là một liều thuốc độc đẻ giết chết con người.

“ Tôi yêu em. Rất nhiều. Yêu. em.” Cái giọng trầm thấm mà đầy chua một lần nữa cất lên. Hắn lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của cô. Sau đó trước mắt là một khoảng tối đen. Hắn dựa vào vai cô, chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn ôm chặt lấy cô.

Vũ Linh Nhi giật mình, nhìn chằm chằm vào người đó. Hắn… ngủ rồi sao? Trái tim trong ***g ngực khẽ run rẩy. Hắn dường như gầy hơn trước, mặt hốc hác hẳn đi. Cô đột nhiên cảm thấy rất xót xa. Con người đã nói yêu cô này làm cô cảm thấy đau.

Vậy còn cô? Sợ hãi? Cô sợ hãi tình yêu của hắn. Tình yêu ấy cũng giống như hắn, mang theo một chút lạnh lẽo, ngang ngược, lại có cả yếu đuối. Hắn ở trong cô rốt cuộc là đứng ở đâu? Cô không biết! Nhưng giờ phút nhìn thấy yếu đuối trong con người này, cảm cảm thấy hắn rất đáng thương. Là đáng thương! Nhưng… hắn cũng khiến cô cảm thấy rất đau.

Cô khẽ đưa tay lên sờ mặt hắn. Mặt hắn không hiểu vì sao mà rất lạnh. Nó dường như cũng khiến cho lòng cô lạnh theo. Cô ngồi yên trong lòng hắn, đầu khẽ dựa vào ngực hắn. Hắn vẫn ôm chặt lấy cô. Trong cô lại nảy nở một chút cảm giác ấm áp. Người này luôn khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng cũng luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Cô cứ ngồi như thế, rất lâu. Lâu đến nỗi cô không rõ là mình đã bất động như thế bao lâu nữa. Hắn vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều phảng phất mùi rượu. Nó không khiến cô cảm thấy khó chịu, ngược lại là ấm áp. Không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy như vậy.

Không biết hắn mơ thấy gì mà lông mày đột nhiên nhíu chặt lại, hai cánh tay như vô thức ôm chặt lấy cô hơn.

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, cô thấy hắn đổ mồ hôi, dường như là đang gặp ác mộng. Không biết cô nghĩ gì, lại vươn ta ra, xoa nhẹ lên đôi lông mày đang nhíu chặt lại của hắn.

Đột nhiên tay hắn nắm chặt lấy tay cô, kéo xuống.

“ Anh…” Cô hoảng sợ. Hắn tỉnh lại sao?

Thế nhưng không, hắn không hề mở mắt. Đôi tay vẫn như trước nắm lấy tay cô. Một đôi tay lớn bao bọc lấy tay cô, nhưng đôi tay đó lại không ấm áp mà lại rất lạnh lẽo.

Hắn vẫn phát ra những hơi thở đều đều, đôi lông mày từ từ dãn ra. Khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.

Cô đột nhiên ngây người. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cười. Nhưng nụ cười này lại thật ấm áp, dịu dàng. Nó khiến cho lòng cô phải xao xuyến. Có lẽ chỉ khi ngủ, hắn mới không để lộ ra bộ mặt lạnh lùng thường ngày. Hắn bây giờ thật cô đơn, cũng thật ấm áp. Cả người hắn đều lạnh, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được một trái tim ấm áp… và yếu ớt.

Cô nghĩ, con đường trong cuộc đời cô vốn chỉ là một đường thẳng. Khi gặp Vũ, nó đã rẽ sang một con đường khác. Và đến bây giờ nó lại một lần nữa đổi hướng. Nhưng đó là hướng nào?


Hai hàng lông mi của hắn khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra. Thứ ánh sáng yếu ớt chiếu vào khiến hắn không thích ứng được. Phải một lúc sau, hắn mới có thể nhìn rõ mọi thứ. Vẫn là con ngõ đó.

Cả người hắn vì ngồi một chỗ lâu mà trở nên tê dại. Đầu hắn rất đau, cổ họng bỏng rát khô không khốc. Hắn định giơ tay lên xoa xoa hai tháng dương. Nhưng lại phát hiện ra, tay mình đang nắm chặt lấy tay ai đó. Người kia cả người cũng đều dựa vào hắn.

Hắn nhìn xuống, cả người liền bất động. Cô nằm gọn trong lòng hắn, hai mắt nhắm lại, dường như là đang ngủ. Hàng mi dài thỉnh thoảng lại rung nhẹ.

Người nằm trong lòng hắn… không phải là cô sao. Trong giấc mơ, hắn thấy mình ôm chặt lấy cô. Không lẽ… đây là sự thật? Không phải hắn nằm mơ?

Hắn vươn đôi tay chạm nhẹ lên má cô, xúc cảm mềm mại truyền đến tay hắn. Cô thật sự đang ở đây. Hắn không mơ.

Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia vui mừng. Hắn nhẹ ôm cô vào lòng.

“ Thật tốt! Em ở đây!”

Vũ Linh Nhi đúng lúc này mơ hồ tỉnh dậy, liền nghe thấy giọng nói của hắn. Vẫn là giọng nói trầm thấp đó nhưng lại đầy ấm áp. Cô mở to mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của hắn. Hắn đang cười, thật sự đang cười.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đã tỉnh. Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, đầy dịu dàng, ấm áp. Cô mở to mắt nhìn hắn, hai tay bất giác nắm chặt lấy áo hắn. Hắn vẫn tiếp tục hôn cô, một nụ hôn dài.

Cô đột nhiên giật mình, cả người như bị điện giật đẩy hắn ra. Cô lùi lại đằng sau, đến khi lưng chạm vàu bước tường đằng sau mới dừng lại. Trong đôi mắt cô có chút hoảng sợ.

Hắn sững người nhìn cô, ánh mắt hiện lên đầy mất mát. Đúng rồi! Hắn quên mất! Là cô ghét hắn. Hắn hơi rũ mắt xuống, trong lòng nổi lên một trận chua xót. Một lúc sau, hắn mới đứng dậy, tiến về phía cô.

“ Anh…”

“ Em sợ tôi đến thế sao?” Hắn hơi nhíu mày nhìn cô, đôi mắt nâu đậm không còn lại lùng mà tràn đầy đau khổ.

“ Tôi không…” Cô ngước đầu lên nhìn hắn. Cô thấy trong mắt hắn có tổn thương. Nhất thời cô không biết phải làm sao.

“ Đứng lên.” Hắn nhìn cô, khẽ nói. Không phải là cái giọng ra lệnh như mọi khi. Mà nó lại chứa đầy ấm áp.

“ Hả?” Cô nhất thời không thể thích ứng được với con người này, mở to mắt nhìn hắn.

“ Tôi đưa em về nhà.” Hắn kéo cô đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô. Vẫn là bàn tay đó, nhưng dường như lại ấm hơn một chút. Bàn tay bao gọn lấy tay cô.