Chương 61: Chương 62

“ Cạch!”

Hoàng Thiên An nhìn theo cậu cho tới khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại. Cô cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Dường như tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay đều quá sự chịu đựng của cô. Hoàng Thiên An khẽ nhắm mắt, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Vũ Linh Nhi cúi đầu, ngồi yên trên ghế, không cử động, cũng không lên tiếng. Đôi mắt nâu khói nhìn chằm chằm vào đôi giầy phía trước. Cả hai người cứ như thế duy trì bầu không khí im lặng.

“ Chị xin lỗi.” Hoàng Thiên An đột nhiên mở mắt ra, nhìn Vũ Linh Nhi bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Trước đây, là cô đã hại chết anh ấy,

Giờ cô lấy mạng của mình đổi lại, một lần nữa bảo vệ cô bé đó.

Nhưng… cô lại không chết…

Cô, mãi mãi vẫn nợ Vũ Linh Nhi

Dù có dùng cả đời cũng không thể trả

Chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt,

Chấm dứt cuộc sống đau khổ đầy tội lỗi này…

Vũ Linh Nhi khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào Hoàng Thiên An, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái ấy. Trong đôi mắt giống như đôi mắt của Vũ có bi thương, có đau khổ, có sợ hãi.

“ Chị… không được chết…” Vũ Linh Nhi đột nhiên lại lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang vọng trong khắp căn phòng, giọng nói có chút yếu đuối lại có chút kiên cường.

Người đó không được chết! Anh hai đã từ bỏ cô, nhưng người kia thì không thể. Cô không chết, cô gái kia cũng không được chết. Không được! Cô không muốn có người vì cô mà chết.

Hoàng Thiên An khẽ giật mình, có chút hoảng hốt nhìn Vũ Linh Nhi. Trong đôi mắt không còn trống rỗng, nó giờ đây giống như một mặt hồ ngập nước đang gợn sóng. Sóng khiến cho những co cá sợ hãi. Hoàng Thiên An, dường như là co cá đó, không thể vùng vẫy, cũng không thể thoát ra. Cá không có nước sẽ chết.

Đột nhiên sao đó Hoàng Thiên An lại cười, một nụ cười buồn.

“ Được rồi. Không phải chị vẫn sống sao?”

Cô nghĩ có lẽ sự trả giá của cô không phải là cái chết mà là cuộc đời.

Cô, cả đời này đều phải bảo vệ Vũ Linh Nhi, thay anh bảo vệ người anh yêu nhất.

Vũ Linh Nhi không lên tiếng. Căn phòng lại rơi vào trầm mặc.

Hoàng Thiên An nhìn cô bé đó, đôi môi vẫn luôn giữ một nụ cười. Cô khẽ lên tiếng.

“ Em sau này không được làm như vậy nữa, biết không.”

Vũ Linh Nhi tiếp tục im lặng. đôi mắt không hiểu vì sao vẫn nhìn Hoàng Thiên An.

“ Em biết không, Vũ Minh đã từng nói em là người quan trọng nhất trong đời của anh ấy.” Hoàng Thiên An dựng người mình dậy, nửa ngồi trên giường, đôi mắt nhìn mông lung ra phía cửa sổ.

Vũ Linh Nhi theo hướng nhìn của Hoàng Thiên An nhìn ra bên ngoài. Hóa ra bầu trời cũng có lúc xanh như vậy.

“ Lúc anh ấy ôm em, anh ấy cũng luôn mỉm cười. Lúc anh ấy bảo vệ em cũng luôn mỉm cười.”

Hoàng Thiên An còn nhớ, khi anh ấy nằm trên vũng máu, hai tay vẫn ôm chặt lấy cô bé đó, cặp mắt màu nâu khói vẫn luôn dịu dàng từ từ đóng lại, đôi môi vẫn nở một nụ cười ấm áp.

Vũ Linh Nhi cả người hơi run rẩy. Cô… rất nhớ anh hai, rất nhớ….

“ Anh ấy luôn bảo vệ em, là muốn em hạnh phúc.” Hoàng Thiên An quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, đôi mắt xinh đẹp đã phủ lên một tầng hơi nước mỏng.

“ Anh ấy đã dùng cả mạng sống để bảo vệ em, là muốn em tiếp tục sống. Em phải sống thay cho anh ấy, thay anh ấy tận hưởng cuộc sống tươi đẹp bên ngoài.” Một giọt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt Hoàng Thiên An. Cô lại khóc.

“ Chị lại khóc rồi. Chị đã hữa với anh ấy sẽ không khóc.” Hoàng Thiên An lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô. “ Anh ấy không muốn người anh ấy yêu thương đau khổ. Em hiểu không?”

Vũ Linh Nhi nhìn người kia. Cô sẽ phải tiếp tục sống sao? Nhưng… cái thế giới không có anh hai thì không còn ý nghĩ gì với cô nữa. Ở đây cô luôn cảm thấy đau khổ, không có anh hai. Không có ai quan tâm, lo lắng, yêu thương cô. Kể cả ông ấy người thân còn lại duy nhất trên đời của cô cũng không. Thế giới bên ngoài khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“ Không phải còn rất nhiều người yêu quý em sao? Có chị, Vũ và cả quản gia Kim nữa bác ấy luôn coi em như con gái.”

“ Nhưng… thật sự… rất sợ…” Vũ Linh Nhi ngập ngừng một lúc lâu rồi lên tiếng. Không biết đã bao lâu rồi cô lần cuối nghe thấy tiếng nói của chính mình.

“ Vì vậy mà em muốn từ bỏ sao?”

“ Mạng sống là của em nhưng em không có quyền kết thúc nó , em không có quyền coi rẻ mạng sống của chính mình. Bởi vì nó đem theo bao đau thương cho người khác.” Hoàng Thiên An đôi lông mày đột nhiên nhíu lại. Trong đôi mắt hiện lên vài tia phẫn nộ.

Vũ Linh Nhi lặng lẽ cúi đầu.

“ Em cứ từ từ suy nghĩ đi.” Hoàng Thiên An khẽ thở dài, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy cả ngày nay đã mệt mỏi lắm rồi. Cô muốn ngủ. Nhưng… không hiểu sao cô lại không tài nào ngủ được, mở mắt ra co đã chẳng thấy Vũ Linh Nhi đâu nữa.

Hoàng Thiên An nhìn căn phòng giờ chỉ còn lại mình cô. Vũ Linh Nhi có lẽ đã đi rồi.

Một đời người sẽ bắt đầu bằng sự sống,

Và kết thúc bằng cái chết.

Thế nhưng khi bạn chết không phải là cuộc sống sẽ kết thúc.

Nó vẫn sẽ tiếp tục với những người không quen biết,

Hoặc là với những con người đầy đau khổ trước cái chết ấy…


“ Chị! Linh Nhi đâu?” Hoàng Thiên Vũ bước vào phòng bệnh, nhìn khắp nơi cũng không thấy Vũ Linh Nhi đâu.

“ Đi rồi.” Hoàng Thiên An chỉnh lại vị trí nằm cho dễ chịu hơi một chút, cái chân bị bó bột kia khiến cô không thoải mái.

“ Đi rồi? Đi đâu? Cậu ấy đi rồi sao? Chẳng lẽ đi ra ngoài đường? Một mình? Sao Chị lại để cho cô ấy đi?” Cậu sau khi nghe xong câu kia liền trợn tròn mắt lên.

“ Em cón nhớ chị còn là bệnh nhân không đấy?” Hoàng Thiên An xoa xoa cái hai bên thái dương hơi đau nhức. Hỏi dồn dập một lúc như thế muốn cô chết sớm sao chứ?

“ Nhưng sao chị lại để cô ấy đi. Cô ấy… làm sao ra ngoài một mình được.”

“ Tại sao lại không? Vũ Linh Nhi không còn là đứa trẻ nữa, đã 17 tuổi rồi. Cô bé đó phải tự đối diện với cuộc sống này. Em không thể cả đời đều đi sau Linh Nhi được.”

“ Nhưng mà…” Nghĩ đến việc Vũ Linh Nhi một mình đi ra ngoài, lòng cậu lại lo lắng không thôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây?

“ Không được! Em phải đi tìm cậu ấy!” Cậu quay người toan bỏ đi.

“ Đứng lại!” Hoàng Thiên An đột nhiên lên tiếng, cái giọng điệu mà cô chưa từng nói với Hoàng Thiên Vũ bao giờ, có chút uy nghiêm, lại có chút giống như ra lệnh.

Hoàng Thiên Vũ nghi hoặc quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên An. Từ bé đến lớn, chị chưa bao giờ nói chuyện với cậu như vậy. Trên khuôn mặt xanh xao yếu ớt đó lại phảng phất đầy kiên cường cùng độc đoán. Ở người đó có một khí tức bức người khiến người khác phải phục tùng. Giống như… ba cậu.

Cậu đột nhiên lại nghĩ, dường như ba cậu đã sai rồi. Ba cậu đã sai khi chọn lựa cậu rồi. Đáng ra, chủ nhân mới của Hoàng thị phải là Hoàng Thiên An chứ không phải cậu.

Chỉ vì một chữ “mềm yếu của con gái” mà cái chức “chủ nhân” nặng nhọc ấy bị đẩy sang cho cậu. Nhưng… người mềm yếu không phải là chị hai, mà là cậu.

“ Chị?”

“ Quay lại đây.” Hoàng Thiên An thở dài, bộ dáng lúc nãy lại biến mất. Cô biết là mình hơi lớn tiếng với Hoàng Thiên Vũ.