Chương 50: Chương 50

Công viên trung tâm, NewYouk…

Mùa thu thực sự là mùa thu hút rất nhiều khách du lịch, nơi công viên rộng lớn này có hàng trăm, hàng nghìn người ra vào mỗi này. Không khí của mùa thu mang theo vẻ gì đó tĩnh lặng và êm ả nhưng ở đây lại luôn náo nhiệt bởi dòng người ra vào không ngớt.

Bầu trời trong xanh, không có nắng.

“ Tách!”

Một người thanh niên cao cao, cầm theo chiếc máy ảnh chụp gì đó ở bầu trời kia. Cậu ta có mái tóc màu nâu đỏ hơi rỗi, ánh mắt luôn mang theo ý cười không ai khác chính là Hoàng Thiên Vũ.

Cậu, đã từng đến đây rất nhiều lần, từ mùa đông, mùa hạ, rồi đến mùa xuân. Nhưng mùa đẹp nhất có lẽ vẫn là mùa thu, chí ít thì trong mắt cậu là thế.

“ Tách!! Tách!!”

Cậu bấm máy vài lần, cậu luôn có cảm giác đặc biệt khi thu hết mọi cảnh vật vào trong này. Việc chụp ảnh, giống như là một sở thích của cậu, cũng có thể nó đã phần nào nhập vào cuộc sống này. Nhưng… cậu có lẽ sẽ chỉ xem nó là một niềm yêu thích thôi, công việc của cậu là phải làm một thương nhân, một thương nhân thành đạt.

Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhạt, hơi nheo mắt nhìn theo những cô bé cậu bé đang chơi đùa ở đằng kia. Cậu từng ước, hồi nhỏ mình có thể như vậy, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… cậu cũng không thể quay ngược thời gian lại, mà dù có thật sự quay lại, cậu cũng không thể làm được.

Đột nhiên cậu lại nhớ đến Vũ Linh Nhi, ngày mai là cậu về nước rồi. Hoàng Thiên Vũ lại hướng ánh nhìn của mình ra xa.

Trên cây phủ một màu vàng của lá, một loài cây gì đó không biết tên. Những chiếc lá theo gió rơi xuống, lướt nhẹ qua cây cầu màu trắng, rơi xuống mặt hồ. Nước thoáng động.


Vũ Linh Nhi như thường lệ trải qua một ngày ở trường, sau đó về nhà, rồi lại vào phòng. Sắc trời từ cam chuyển sang tối đen, đồng hồ điểm đúng 7 giờ tối.

Căn phòng vẫn là một gam màu trắng, cánh cửa sổ được đóng chặt tránh cho những cơn gió từ ngoài truyền vào. Vũ Linh Nhi đang ngồi vẽ tranh. Những tiếng “xoạt xoạt” đều đặn phát ra.

Trên tờ giấy trắng dần dần hiện lên một khuôn mặt, không biết là ai. Chỉ có một đôi mắt dài không có điểm sáng.

“ Bíp! Bíp! Bíp!” Điện thoại đặt trên bàn vang lên một hồi.

Vũ Linh Nhi khẽ quay đầu sang nhìn, đôi tay nhỏ bé vươn ra cầm lấy. Có một tin nhắn.

¬¬Công viên ở NewYouk rất đẹp.

Xuất hiện trước mắt cô là vài dòng chữ, cùng những tấm ảnh. Bầu trời màu xanh và trong vắt, những cây phong trải đỏ cả một vùng không nhìn thấy đường chân trời, hồ nước trong nổi lên đầy những lá màu vàng,… Và còn gì nữa, cô cũng không còn để ý.

Cậu ta giống như một thế giới thu nhỏ, có lúc cô tự hỏi, có thứ gì mà cậu ta không biết đến. Cô không biết từ lúc cô bắt đầu có cảm giác chờ đợi những tin nhắn của cậu. Nó dường như là cuộc sống mà cô không biết, một thế giới bên ngoài tưởng chừng như rất gần nhưng cô lại chưa từng đặt chân tới.

Những thứ của cậu ta, đều là những thứ cô không có. Thế giới của cậu ta không phải là thế giới của cô. Thế giới của cô, chỉ là hai tông màu đen trắng u tối. Nhưng cậu ta thì khác. Cái thế bên ngoài ấy, nó dường như rất gần cô, rất gần… rất gần... chỉ cách một cánh cửa, mở cửa ra là có thể. Nhưng… nó lại là cánh cửa không thể mở, chí ít là cô không thể mở ra. Bởi vì cô không có khả năng mở ra, cũng không có đủ can đảm để mở ra. Cô, chỉ là một kẻ hèn nhát.

Nhưng… cô chấp nhận điều ấy. Cô thà là một kẻ hèn nhát chứ tuyệt không muốn bước ra cái thế giới ấy. Từ 9 năm trước, nó đã vĩnh viễn đóng lại rồi, giống như một nhà tù đã bị khóa chặt. Còn cô bị giam giữ ở tầng cao nhất, chỉ cần nhảy xuống là sẽ chết, mùi máu ngập tràn trong không khí mãi mãi không tan biến, mãi mãi bám lấy cô…


Một ngày như bao ngày lại cứ thế mà trôi qua…

Hoàng Thiên Vũ xuống máy bay, cả người như sắp gãy đến nơi, ngồi gần một ngày trên máy bay không phải là chuyện đùa, đã vậy lại còn đổi chuyến đến mấy lần. Cuối cùng cũng đã có thể hít thở không khí ở Việt Nam. Nhưng mà…

“ Tại sao tự nhiên lại lạnh vây?” Một luồng gió thổi qua, Hoàng Thiên Vũ khẽ rung mình một cái. Mặc dù lúc cậu sống ở Mĩ thời tiết còn lạnh hơn nhiều nhưng là bên đây vẫn còn đang là mùa thu. Cậu chỉ mặc có mấy cái áo mỏng về đây thoáng cái đã thành màu đông, không khỏi có chút không thể thích ứng.

“ Thiếu gia, áo khoác.” Một người vệ sĩ lấy một cái áo khoác từ trong vali ra đưa cho cậu.

“ Cảm ơn.” Hoàng Thiên Vũ mặc áo vào, cơ thể mới có cảm giác ấm hơn, cậu nhìn đồng hồ trên tay, mới có 8 giờ sáng. Hơn nữa hôm nay là chủ nhật, cũng không cần đến trường.

“ Cậu chủ, có cần về nhà luôn không?”

“ Mấy anh mang hành lý về giúp tôi, nhân tiện nghỉ ngơi đi. Nói với bác quản gia là tôi ra ngoài một chút.”

“ Cậu có gì cứ gọi chúng tôi.”

“ Tôi biết rồi.” Hoàng Thiên Vũ cười cười, xoa cái mũi có chút đỏ của mình, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

“ Alo! Jung Gyu.”


“ Leng keng! Leng keng!”

Chiếc chuông gió ngoài cửa vang lên mấy tiếng, cánh cửa bằng kính trong suốt được mở ra, một dáng người bước vào.

Hoàng Thiên Vũ đảo mắt nhìn quanh quán một vòng, liền phát hiệ ra Chan Jung Gyu ngồi ở một bàn bên góc phải. Cậu ta liền nhanh chân đi đến, kéo ghế ngồi xuống bên đối diện người nọ.

“ Hôm nay anh Vũ không có trong quán sao?” Cậu từ khi vào quán cũng chưa nhìn thấy Lưu An Vũ.

“ Anh ấy vừa ra ngoài rồi.” Chan Jung Gyu ngồi nhàn nhã uống café, từ tốn nói.

“ Còn nữa. Tiểu Băng đâu? Không phải nhà cậu ta rất gần đây sao?”

“ Chắc có lẽ vẫn còn đang ngủ.”

“ Không phải chứ?” Cậu đi đến đây cũng đã muốn mất gần nửa tiếng.

“ Lúc nãy tớ gọi còn bị chửi cho một trận.” Chan Jung Gyu lắc đầu, tặc lưỡi nói.

“ Leng keng! Leng keng! Leng keng!”

Tiếng chuông gió trong trẻo lại vang lên, Hoàng Thiên Vũ ngoái đầu ra phía cửa.

“ Đến rồi kìa.”

Hà Vi Băng cầm theo chiếc ván trượt bước vào quán. Cô gái đó có lẽ vẫn còn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, mái tóc dài đến ngang lưng cứ thế để thả ra có hơi chút rối.

“ Tiểu Băng, ở đây.” Hoàng THiên Vũ dùng tay vẫy vẫy.

“ Ờ.” Hà Vi Băng tiến đến bàn có hai người kia, ngồi xuống. Đặt cái ván trượt lên ghế bên cạnh, tay cầm lấy cốc nước lọc trên bàn uống một hơi.

“ Cậu dùng cái này đến đây hả?” Hoàng Thiên Vũ nhìn cái ván trượt màu đen được trang trí tỉ mỉ kia.

Cậu biết cái ván trượt này đối với Hà Vi Băng như là bảo bối, cậu ta là dân trượt ván chuyên nghiệp. Nếu để nói về người bạn này cậu ta không chỉ có cá tính bướng bỉ, ngông cuồng mà còn thực giỏi thể thao. Hầu như môn nào cậu ta cũng có thể chơi, đặc biệt là bóng rổ. Cậu chơi bóng rổ cũng không phải là tệ, cũng có thể xem là giỏi nhưng lại luôn luôn thua cô gái này, trình độ này có thể tương đương với người chơi chuyên nghiệp. Còn cả cái đai đen karete của cậu ta nữa, nói là con gái nhưng cậu ta đánh thắng cả thầy dạy võ, từ đó về sau cũng không có đến học nữa, mà thầy có lẽ cũng dạy không nổi.

Nhưng nói về khoản nào thì không nói, cậu ta lại học hành cực tệ, thế mới biết không có ai là toàn diện cả.

“ Ừ, dù sao nhà cũng gần.” Hà Vi Băng ngồi dựa lưng vào ghế tựa đằng sau, lười biếng nói.

“ Phương Phương không đến à?” Hoàng Thiên Vũ lúc này mới sặc nhớ đến cô bạn kia. Không phải là vẫn đang ngủ chứ?

“ Cậu ta chắc phải ba ngày rồi chưa ra khỏi nhà.” Hà Vi Băng nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

“ Có lẽ lại đến giai đoạn rồi.” Chan Jung Gyu uống café nói.

“ Giai đoạn? Giai đoạn gì?” Hoàng Thiên Vũ tò mò hỏi. Trước đây thì cậu cũng thường xuyên về nước chơi, nhưng hai, ba năm nay thì không, cũng chẳng biết ở đây có thay đổi gì.

“ Muốn biết thì đến nhà cậu ta mà xem, cũng gần đây thôi.” Hà Vi Băng cũng lười giải thích, che miệng ngáp một cái.

“ Gần đây? Không phải nhà Phương Phương cách chỗ này mấy con phố liền sao?”

“ Đó là nhà cũ rồi.”

“ Nhà cũ?”