" Cậu..." Thiên Vũ mặc trên người áo sơ mi trắng, vừa đặt người ngồi xuống ghế, mắt liền trợn tròn nhìn hướng sang phía con người đối diện cơ hồ là không có mấy phản ứng.
Linh Nhi ngồi ngay ghế đối diện, ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu khói vô hồn không mấy tia đổi khác.
" Tiểu Vũ, không được vô lễ." Hoàng Minh Thành ngồi bên cạnh khẽ nhắc nhở, hướng Vũ Diệp Lương cười vẻ áy náy, nói:
" Thằng nhóc này vốn là thế, chẳng có phép tắc gì cả."
Thiên Vũ thu lại ánh mắt vừa rồi nhưng vẫn là nhìn người kia cười đến toe toét.
" Không sao." Vũ Diệp Lương cười xòa, vẻ không để bụng. " Trẻ con vốn là thế."
" Vũ tổng không để bụng là được rồi."
" Thằng bé này càng lớn lại càng đẹp trai đấy nhỉ." Vũ Diệp Lương nhìn Thiên Vũ cười cười nói. Nhưng mà cái con người kia vốn dĩ là không có để ý, ánh mắt dán chặt lên người con gái ông.
" Quá khen rồi." Đúng lúc Hoàng Minh Thành cũng phát hiện ra ánh mắt kỳ quái từ con trai mình, môi khẽ nhếch tạo nụ cười có gì đó quỷ quái.
" Hình như hồi nhỏ, hai đứa trẻ này có gặp nhau một lần, không ngờ lâu vậy rồi mới có ngày gặp lại." Vũ Diệp Lương hướng người đàn ông kia gợi lại chuyện quá khứ, hàm ý trong câu nói có điểm không rõ ràng.
Vũ Linh Nhi ngồi bên cạnh, đoạn ký ức nhạt nhòa mơ mơ hồ hồ như không có vụt qua. Trước đây là cô dã từng gặp con người kia?
" Đúng rồi, cũng phải 9 năm rồi cả hai nhà không gặp nhau."
" Cũng tại chuyện hồi trước..." Vũ Diệp Lương khẽ thở dài, khuôn mặt ánh lên chút gì đó ảo não.
" Không nên nói như vậy."
" Dù gì cũng là chuyện đã qua. Mà anh định về đây ở hẳn hay là định ở lại bao lâu."
" Tiếc quá, thật ra tí nữa tôi có chuyến bay sang Mĩ, chỉ có thẳng nhóc phá phác này ở lại đây thôi."
" Vậy à?"
" Sau này Thiên Vũ ở đây, có gì mong anh giúp đỡ."
" Khách khí rồi."
Chiếc xe MBW đen bóng đõ ngay trước cổng nhà họ Vũ. Từ trên xe, một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng bước xuống. Mái tóc dài được buộc lỏng đằng sau khẽ bay. Buổi tối về đêm khá lạnh. Đôi mắt nâu khói khẽ lướt qua căn biệt thự bên đối diện rồi nhanh chóng đi vào nhà.
Ngay phía căn biệt thự đối diện, đại thiếu gia nhà họ Hoàng tay kéo theo chiếc vali, đứng hóng gió ở ngoài cổng. Bên trong biệt thự, đèn thắp sáng trưng, có lẽ là lâu lắm rồi chủ nhân của nó mới trở về. Từ 8 năm trở lại đây, căn biệt thự bậc nhất thành phố này có lẽ đã bị bỏ trống, chỉ có mấy người hầu đến thay phiên nhau lau dọn mà thôi. Đại thiếu gia và đại tiểu thư nhà họ Hoàng vỗn là du học ở nước ngoài, không hiểu là vì lý do gì lại dọn về đây.
" Két!"
Cánh cổng lâu ngày không được ***ng đến từ sáng nay đã được lau chùi sạch sẽ vang lên tiếng kêu chói tai.
Từ ngoài cổng vào, đèn thắng sáng trưng, ven hai bên đường, mấy cô hầu nữ mặc chiếc váy màu đen có viền trắng cung kính chúi đầu.
" Chào mừng cậu chủ trở về!"
Đứng ngay hàng đầu, một người đàn ông đã lớn tuổi, mái tóc thưa thớt có nhiều sợi bạc. Đó là quản gia Huỳnh - người quản gia tận tụy nhiền năm với gia đình giàu có này. Ông, cũng có thể coi là một thành viên trong gia đình.
" Bác Huỳnh, cháu nhớ bác lắm á." Thiên Vũ mặt lộ lên nét cười, bắt đầu làm nũng.
" Cậu chủ, lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn không đổi." Vị quản gia khẽ mỉm cười, các nếp nhăm quanh khóe miệng lại càng thêm nhiều.
" Mà chị hai đâu?"
" Đại tiểu thư có lẽ là ngày mai mới về." Huỳnh quản gia vừa nói, tay cầm lấy cái vali đặt trên đất kéo vào nhà. " Cậu chủ, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm. Không khéo cậu bị cảm thì khổ."
" Bác đừng lo, cháu không..."
" Brừm! Brừm!!"
Đại thiếu gia chưa nói hết câu, từ ngoài đường đã vang lên tiếng động cơ, thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đó.
Hai chiếc môtô phân phối lớn lao vụt qua, một chiếc xe màu bạc và một chiếc màu đen, mang theo ba con người rất đáng chú ý.
" Hà Vi Băng! Cậu dừng xe lại!" Thiên Vũ đương nhiên là biết bọn họ kia là ai. Ai nói dám bỏ đại thiếu gia một mình bơ vơ trong trường.
"KíT!"
Hai chiếc xe phanh gấp. Chiếc xe màu bạc cua một vòng dừng ngay trước cổng lớn nhà Vũ thị. Người con trai có mái tóc màu hạt dẻ khuôn mặt lộ rõ í cười.
Cô gái lái chiếc xe màu đen cởi bỏ mũ bảo hiểm, mái tóc rỗi bay lòa xòa, đôi lông mày khẽ nhíu lại như đang xác định con người kia là ai. Cô gái đó tất nhiên không ai khác ngoài tiểu thư nhà họ Hà. Ngồi ngay đằng sau Hà Vi Băng là một cô gái khác, cô ta có một mái tóc ngắn nổi bật.
" Đại thiếu gia nhà họ Hoàng không phải là đã về rồi sao?"
Từ phía cửa phòng, Vũ Linh Nhi đưa đôi mắt vô hồn nhìn sang căn biệt thư bên cạnh, còn rất đông người đang đứng ở đó. Trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác khó hiểu. Con người kia có chút lạ, lại có chút quen. Ngay từ lấn đàu cô nhìn thấy đã có cảm giác như vậy.
Cô gái nhỏ nhìn xuống phía dưới. Chậu hoa xương rồng mọc đầy gai. Cơn gió lạnh thổi qua khiến làn da mỏng manh khẽ run rẩy.
Trời thật sự lạnh rồi!
Cánh cửa từ trên căn phòng cao nhất từ từ đóng lại...
" Laptop này của cậu có phải lâu không dùng rồi không?" Tiểu Băng nằm dài trên chiếc giường lớn màu xanh lam được thiết kế theo hình tròn, lười nhác cắm đầu vào mái tính không thèm ngẩng lên.
Tiểu Vũ ngồi khoanh chân trên ghế sofa màu nâu, ôm ôm con khủng long bằng bông to đùng, miệng cắm một miếng bánh ngọt, nói:
" Không biết, cái này chắc là mới mua."
Căn phòng này được bài trí khá đơn giả. Cả phòng được sơn màu vàng nhạt khiến người ta thấy dịu mắt. Chiếc giường tròn được đặt ở một góc phòng. Chiếc tủ quần áo, giày dép đủ thứ chiếc cả một mảng tường bên trái. TV mà hình siêu phẳng được đặt trên tường, cạnh đó còn có một dàn loa và máy chơi game. ở giữa phòng có kê một bộ ghế sofa nhỏ. Đặc biệt ở bên ngoài lan can có rất nhiều chậu hoa xương rồng.
" Tiểu Vũ nha, cậu càng lớn càng đẹp trai đó, yêu chết đi được." Cô gái có mái tóc ngắn ngồi bên cạnh Thiên Vũ thuận tiện nhéo nhéo mà cậu một cái.
Cô gái đó có một khuôn mặt xinh xắn dễ thương, đôi mắt màu xanh đậm khẽ cười. Đôi môi mỏng có bôi một lớp son màu cam nhạt. Mái tóc ngắn được nhuộm màu cam trông vô cùng cá tính. Cô gái ấy mặc trên người một chiếc áo phông màu đen được in họa tiết một cách cầu kỳ, kết hợp với quàn đùi được mài rách. Cả người đeo đầy đủ loại vòng rồi nhẫn.
" Phương Phương, cậu đổi màu kính áp tròng rồi à. Lần trước là màu nâu mà." Thiên Vũ nhìn cô bạn từ đầu đến chân, thốt lên một câu. Cậu tất nhiên là biết con người này thích nhất là đeo kính áp tròng mà, mỗi tháng phải đổi đến mấy màu mắt.
" Cậu phát hiện ra sao? Đẹp không?" Cô gái tên Phương Phương đó mắt sáng như sao, nhìn con người ngồi cạnh với ánh mắt tràn trề vui sướng.
Cô gái đó tên là Lưu Anh Phương, tiểu thư nhà họ Lưu giàu có. Cô nàng được biết đến như một người nghiện shopping, không mặc thứ gì đến lần thứ hai ngoại trừ mấy bộ đồng phục được cắt xé chắp vá cho thời trang. Một tín đồ cuồng nhiên của mấy "oppa" Hàn Quốc.
" Xấu hoắc!" Jung Gyu ngồi một bên, đặt chân lên bàn, châm chọc nói.
" Chan Jung Gyu! Cậu là đồ chết bầm! Không bằng một góc của mấy "oppa" tớ. Phí công cậu là người Hàn." Anh Phương mở miệng ra nói là xộc mùi Hàn Quốc.
" Màu mắt mới đấy là của Min Hyun "oppa" gì đấy hả?" Tiểu Băng ngóc đầu ra khỏi laptop, nhếch môi cười nói.
" Ya! Có mỗi Tiểu Băng hiểu tớ thôi."
Hà Vi Băng khẽ nhún vai, tiếp tục cúi xuống nhìn màn hình máy tính.
" Đúng rồi! Chiều nay ở trường tớ có gặp một cô gái." Thiên Vũ đôi mắt đột nhiên có chút sáng.
Ba con người đồng loạt quay lại nhìn cậu...