“Con không cần phải đưa ta ra sân bay đâu.”
“ Chẳng qua là con tiện đường trốn việc thôi.” Hoàng Thiên An cười nói, đưa vali cho người vệ sĩ đứng bên cạnh Hoàng Minh Thành. “ Ba đi cẩn thận.”
“ Được rồi.”
Hoàng Thiên An nhìn theo dáng người đàn ông đang hoà vào trong đoàn người đông đúc kia. Người đàn ông mà cô gọi là “ba” suốt bao năm kia liệu có khác gì người xa lạ? Người đàn ông vốn sống không có tình thương ấy tại sao lại là ba cô? – Có lúc, cô cũng tự hỏi mình như vậy.
Nếu như cô sinh ra không phải là con gái, mà là con trai liệu cuộc đời cô có còn tự do tự tại như bây giờ không? Hay lại giống như Vũ, bị ép làm những việc mà nó không thích?
Ba cô đã từng nói, cô không thể làm kinh doanh. Bởi vì trên thương trường tuyệt đối không thể nhân nhượng, chỉ cần một phút yếu đuối là có thể mất hết tất cả, chỉ cần một phút mềm lòng là thể biến mọi thứ về con số không. Nhưng… liệu ba có từng nghĩ, Vũ cũng sẽ có lúc như thế. Nó là con người, và nó có trái tim.
Còn người đàn ông đó, có lẽ trái tim đã bị những thế lực kia bóp vụn rồi. Ba không biết sao, chính vì ba như vậy nên mẹ mới ly hôn với ba? – Hoàng Thiên An khẽ thở dài, quay người bước ra khỏi sân bay còn đang tấp nập.
“ Chị An!”
Trong đám đông hình như có người đang gọi tên cô. Hoàng Thiên An xoay người lại, đảo mắt nhìn quanh liền phát hiện ra một dáng người.
“ Dương Hạo?”
Đứng cách đó không xa là một người con trai có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt ôn hòa anh tuấn luôn thu hút ánh nhìn của người khác. Anh ta chính là Dương Hạo – một người mà mọi người vẫn gọi là thiên tài. Anh ta cũng là du học sinh, khi cô vẫn còn ở Anh là học cùng trường với người này. Đúng vậy, anh ta cũng là bác sĩ, bác sĩ tâm lý. Nếu nói anh ta là thiên tài cũng không sai. Ở Anh, người này rất nổi tiếng, lấy được bằng tiến sĩ khi mới 22 tuổi. Anh ta, năm nay cũng mới 23 tuổi.
“ Em về nước rồi sao?” Hoàng Thiên An nhìn vali trong tay người kia, hỏi.
" Em về đây định cư luôn."
" Còn nữa, chị về nước từ bao giờ sao không nói cho em một tiếng?"
" Chị cũng vừa vè thôi, khoảng một tháng."
" Lâu rồi không gặp, chị em mình tìm một nơi nào đó ngồi nói chuyện đi."
" Được thôi, hôm nay chị cũng đang rảnh."
“ Chị bây giờ làm việc ở đâu?” Dương Hạo đặt tách cafe xuống bàn, nhìn Hoàng Thiên An hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là làm việc cho một trường học thôi.”
“ Không phải chứ?” Dương Hạo có chút không tin. Người chị này anh cũng biết khá rõ, trình độ chuyên môn rất tốt. Lại có bằng cấp cao, vào làm ở một bệnh viện lớn nào đó không phải là rất dễ sao?
“ Là thật đấy.” Hoàng Thiên An cười nói.
“ Vậy chị lấy bằng tiến sĩ để làm gì?”
“ Chỉ là chị không thích làm việc ở những nơi ồn ào đó thôi.” Hoàng Thiên An khuấy tan đường trong cốc café, cầm lên uống một ngụm nhỏ.
“ Chị vẫn vậy. Tính cách không ai hiểu được.”
“ Có lẽ thế. Mà sao này ở đây em định làm gì?” Hoàng Thiên An với việc người này về nước lại cảm thấy tò mò. Công việc ở bên Anh của Dương Hạo vốn rất tốt, bỏ đi thì đúng là uổng.
“ Thật ra là ba mẹ em muốn em về đây sống, dù sao thì họ cũng lớn tuổi rồi. Nên em định sống ở đây luôn, dù sao ở nhà vẫn hơn mà. Đúng không? Em định mở một phòng khám tư, cứ thế sống qua ngày thôi.”
“ Em nói cứ kiểu như mình sẽ chết đói ấy. Người như em không kiếm được khối tiền mới là lạ.” Hoàng Thiên An khẽ bật cười.
“ Đến lúc em mở phòng khám, còn phải nhờ đến chị chiếu cố đấy.”
“ Được thôi. Đến lúc đó chị sẽ đến xem em làm ăn ra sao.”
“ Chị nhất định phải tới đấy.”
“ Đúng rồi.” Hoàng Thiên An như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, nói tiếp. “ Chị có một việc muốn hỏi em.”
“ Em sao?”
“ Là về chứng mất ngôn ngữ. Chị không học về chuyên ngành tâm lý học nên không biết gì nhiều nhưng em chắc là biết rõ.” Hoàng Thiên An lại nhớ đến Vũ Linh Nhi, từ khi biết cô bé kia mắc căn bệnh này cô không khi nào là không nghĩ đến nó. Nó cứ là một vòng lẩn quẩn trong đầu cô.
“ Mất ngôn ngữ?” Dương Hạo ngạc nhiên nhìn cô. “ Sao tự nhiên chị lại hỏi? Trước đây chị đâu có quan tâm đến vấn đề này.”
“ Thật ra… có một người mà chị quen mắc căn bệnh này.”
“ Bao lâu rồi?”
“ Khoảng 8, 9 năm gì đó.”
“ Thời gian dài như vậy sao? Bệnh này chữa trị vốn phải mất rất nhiều thời gian, tuy nhiên cũng có một số ít trường hợp lại phục hồi rất nhanh.”
“ Nhưng… cô bé đó hình như không chịu chưa trị.” Hoàng Thiên An khẽ thở dài.
“ Vì đây là tâm bệnh, nếu người bệnh không có ý trí thì bệnh không những không khỏi mà còn có chiều hướng xấu đi.”
Trên sân trường vắng hoe bỗng hiện lên hai dáng người, Hoàng Thiên Vũ cầm tay Vũ Linh Nhi kéo đi. Cô cũng không biết là cậu ta đưa mình đi đâu. Mà dù đi đâu thì với cô cũng không quan trọng, chỗ nào cũng như nhau thôi.
“ Bác! Chúng cháu ra ngoài một chút.” Hoàng Thiên Vũ kéo Vũ Linh Nhi hướng về phía cổng trường mà đi tới, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ còn báo một tiếng. Cũng không để ý xem ông bác bảo vệ kia phản ứng ra sao đã lôi Vũ Linh Nhi ra khỏi trường.
“ Trẻ con thời nay thật là.” Người bảo vệ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt khẽ tặc lưỡi, lắc đầu nói. Những việc ra vào trường tùy hứng thế này ở đây ông thấy nhiều rồi, đám học sinh kia thích vào thì vào, thích ra thì ra. Không biết chúng coi đây là trường học hay là nhà chúng nữa.
“ Mày dám cả gan gây sự với đại ca tao sao?”
“ Tôi… tôi không dám. Xin anh, tha cho tôi.”
Trên saan thượng vang lên tiếng nói giận dữ cùng với tiếng cầu xin của ai đó. Những tiếng động tiếp theo, đều là tiếng đấm đá. Những âm thanh “bốp”. “chát” cùng với tiếng rên rỉ tràn ngập thống khổ và đau đớn vang lên không ngừng.
Trần Hà Duy dựng lưng vào lan can, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, miệng nhả ra một ngụm khói trắng ***c. Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn vào đám đàn em đang xử lý tên xấu số khi. Trong lòng hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: Vô vị.
Đột nhiên ánh mắt hắn vô tình nhìn xuống dưới sân trường, lại nhìn thấy hai dáng người đang cầm tay nhau. Hắn ta hơi nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽO nhìn chằm chằm vào bọn họ. Rồi đột nhiên đôi lông mà kia giãn ra, khẽ nhướn lên.
Kia không phải là Vũ Linh Nhi sao? Còn người kia? - Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên lại nhớ đến một việc.
Trần Hà Duy bước đi một mình trên dãy hành lang dài, đôi mắt dài lạnh lùng kia lại không biết đang ẩn chứ tia cảm xúc gì. Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, ngay trước cửa phòng y tế. Hắn nghe thấy tiếng gì đó.
Bên trong phòng phát ra tiếng người đang nói chuyện.
“ Em biết cô bé này bị bệnh gì không”
“ Vũ Linh Nhi? Cô ấy bị bệnh gì?”
Trong phòng y tế lúc này có ba người – Hoàng Thiên Vũ, Hoàng Thiên An, kể cả Vũ Linh Nhi đang nằm trên giường bệnh kia. Và họ dường như không hề biết rằng ở đây không phải có ba người, mà là bốn người.
“ Cô bé đó mắc bệnh trầm cảm và mất ngôn ngữ.”
“ Những việc đó hẳn là em không biết.”
“ Tại sao, chị lại biết?”
Trần cảm? Mất ngôn ngữ sao? – Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười, đôi mắt nhìn theo hai dáng người dưới sân trường không hiện lên điều gì ngoài sự vô tình. Xem ra thú vị rồi đây.
Hắn ta vứt điếu thuốc lá xuống đất, dùng chân dẫm nát nó, hướng tên đàn em bên cạnh buông ra một câu hỏi.
“ Tên kia là ai?”
“ Tên kia?... Anh nói…” Người kia có chút không hiểu, anh ta nhìn theo hướng nhìn của hắn liền “à” lên một tiếng. “ Ý anh là Hoàng Thiên Vũ sao?”
“ Hoàng Thiên Vũ?”