“Cậu không thích chị gái kia sao?” Hoàng Thiên Vũ ăn bánh ngọt, nhìn Lưu Anh Phương hỏi.
“ Không thích.” Phương đại tiểu thư kia không thèm suy nghĩ liền trả lời.
“ Tại sao?”
“ Bởi vì chị ta từng lừa dối anh trai tớ.”
“ Là như vậy đi.” Hoàng Thiên Vũ khẽ gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều.
“ Chẳng phải sau này cũng là chị dâu cậu sao? Tập quen dần đi.” Hà Vi Băng ngồi nghịch điện thoại, thuận tiện chen vào một câu.
“ Chị ta ấy à? Mơ đi! Hơn nữa…” Lưu Anh Phương lập tức nhảy dựng lên, sau đó lại nhanh chóng ngồi xuống, lời chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt trở lại. “ Ashiii! Thôi đi! Chuyện đấy tính sau.”
“ Oh! Bức tường màu trắng đó.”
“ Bức tường tình yêu đó sao?”
Vũ Linh Nhi chớp mi vài cái liền mở mắt. Lần thứ hai mở mắt thứ đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là trần nhà màu trắng đó.
Cô vẫn đang ở trong phòng y tế của trường sao?
Cô nằm yên không nhúc nhích cố nhớ lại xem cả ngày hôm nay mình rốt cuộc làm gì. Có vài dòng suy nghĩ cùng hình ảnh hiện lên, nhưng đều mờ nhạt. Cô. Không nhớ rõ nữa.
“ Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Hoàng Thiên An đứng cạnh giường bệnh nhìn xuống con người đang nằm yên bất động kia. Sắc mặt Vũ Linh Nhi có tốt hơn trước một chút.
Vũ Linh Nhi nhìn người con gái đứng trước mặt mình không hiểu tại sao lại nhớ đến người đó.
“ Hết giờ học lâu rồi. Em có định về nhà luôn không?”
Hết giờ học rồi sao? – Trong đầu Vũ Linh Nhi vang lên câu hỏi. Cô khẽ ngồi dậy, tay theo thói quen đặt trước ngực, đôi mắt vô hồn đột nhiên hiện lên vài tia hoang mang.
Không đúng! Nó đâu mất rồi? – Vũ Linh Nhi sờ sờ cổ vài lần đôi tay lập tức liền buông thõng. Hai tay đặt trên tấm ga giường nắm chặt, đôi mắt đảo quanh căn phòng.
“ Có chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên An kỳ quái hỏi.
Vũ Linh Nhi không lên tiếng. Đầu óc cô hiện vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ. – Không lẽ nó rơi mất rồi. Nhưng… sáng nay cô vẫn còn thấy…
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô…
“ Cậu nhất định phải giữ nó thật kỹ, Hứa đi!”
Nhất định cô phải đi tìm. - Vũ Linh Nhi đột ngột xuống giường, đi giầy vào rồi chạy ngay ra ngoài.
“ Em đi đâu vậy?” Hoàng Thiên An sửng sốt, ngay lập tức liền đuổi theo.
Vũ Linh Nhi đi dọc theo hành lang, đôi mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, lại không nói một lời nào. Đột nhiên đầu cô lại có chút đau, đôi mắt hơi mờ đi khiến cô cảm thấy khó chịu. Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu vài cái, xua tan đi cảm giác khó chịu kia.
“ Em đang tìm gì sao?” Hoàng Thiên An đi ngay đằng sau, nhìn cô bé kia lại đâm ra lo lắng.
Vũ Linh Nhi không trả lời, vẫn tiếp tục tìm kiếm dọc theo hành lang gần như không một bóng người. Hình như là cô đã làm rơi ở đâu đó… nhưng… rốt cuộc là ở đâu?
Căng tin? Đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên vài hình ảnh.
“ Em muốn tìm gì thì nói ra, chị sẽ tìm giúp em.” Hoàng Thiên An nhìn Vũ Linh Nhi đang tìm quanh trong căng tin đã không còn ai đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cô bé đó giống như một con rối vô hồn nhưng cũng thật đáng thương. Cô bé đó bị như vậy… có phải đều do cô mà ra.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy chua xót, nhìn con người yếu ớt đang cố tìm kiếm một cái gì đó dường như vô vọng.
“ Em đừng như vậy nữa có được không?” Hoàng Thiên An nhíu mày nói, cô thấy hai bên thái dương mình ê ẩm đau.
Vũ Linh Nhi như không nghe thấy, cúi đầu xuống tiếm tục tìm.
“ Vũ Linh Nhi…”
“…”
“ Anh trai em. Hãy nghĩ đến anh trai em.” Hoàng Thiên An nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cảm thấy mình có chút bất lực khi thốt ra những lời đó.
Vũ Linh Nhi đột nhiên dừng lại, cả người trở nên cứng đờ, đôi mắt ánh lên vài tia cảm xúc không rõ. Ba từ “anh trai em” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô gái kia quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên An, dung đôi mắt phức tạp nhìn cô.
“ Đúng vậy!” Hoàng Thiên An khẽ thở dài. “ Anh trai em! Chị biết anh ấy!”
Vũ Linh Nhi vẫn đang nhìn cô, cái đôi mắt đó lại không biết đang ẩn chứa những cảm xúc gì.
“ Em cũng biết mà, phải không? Rằng anh ấy không muốn nhìn em như bây giờ.” Hoàng Thiên An tiếp tục lên tiếng, trong lòng cô lại nhớ đến con người đó – Vũ Minh. Mỗi lần nhớ là cô lại cảm thấy đau, và cô biết. Cô bé đó! Cũng như thế! Thậm chí là… còn đau hơn.
“ Chị biết là em không muốn tiếp tục một cuộc sống như thế. Vậy, hãy thay đổi nó. Em làm được mà, đúng không? Em nhất định phải tiếp tục sống… vì anh trai em, sống thay cả phần của anh ấy. Hơn nữa… em còn phải sống thật tốt, tuyệt đối không được từ bỏ cơ hội mà anh em phải đổi lấy bằng mạng sống của mình.” Hoàng Thiên An hai tay nắm chặt, lời nói trở nên nghẹn ngào, sống mũi cay cay. Cô có lẽ đã muốn nói điều này từ lâu lắm rồi, cũng như đang nói với chính bản thân mình. Cô phải tiếp tục sống, tiếp tục sống trong sự đau khổ này cả đời, đây chính là sự trừng phạt dành cho cô.
“ Em hiểu những điều chị nói không?”
Không ai có thể giúp em thoát ra khỏi cái thế giới đau khổ ấy được cả. Là em tự đóng cánh cửa đó lại, vậy thì chỉ em mới có thể mở nó ra…
Vũ Linh Nhi cả người hơi run rẩy, đôi môi cô khẽ mấp máy gì đó nhưng không ra tiếng, lời nói như tích tụ bao nhiên năm ngẹn lại ở trong cổ họng, một từ cũng không phát ra.
“ Chị đi trước đây.” Hoàng Thiên An cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt, cô nhanh chóng quay đầu lại. Cô không muốn cô bé ấy nhìn thấy mình khóc, điều đó cũng như để người đó nhìn thấy cô khóc. Cô đã từng thề rằng, sẽ không khóc vì người đó. Bởi vì anh ấy luôn muốn cô vui vẻ…
“ Nếu một ngày anh chết đi. Anh không muốn em khóc, anh muốn em phải tiếp tục vui vẻ mà sống, thật vui vẻ.”
“ Em cũng vậy. Anh nhất định phải sống hạnh phúc.”
Hoàng Thiên An bước nhanh ra khỏi căng tin, nhưng đột nhiên cô lại dừng lại.
“ Hãy nhớ. Chị tên là Hoàng Thiên An.” Giọng nói của cô hơi lạc đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp. Giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống tay cô, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng ngập nước.
Hoàng Thiên An cảm thấy mắt mình như nhòe đi, từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi. Cô cố gắng nhắm chặt mắt, ngăn không cho nước mặt chảy ra. Nhưng… cô làm không được.
Vũ Minh. Em lại không làm được…
Em thật sự rất nhớ anh…
Vũ Linh Nhi ngồi trên chiếc giường màu trắng, hai tay cô ôm chặt đầu gối, đôi mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đến thất thần.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, có rất nhiều sao. Những ngôi sao đó, luôn tỏa sáng nhưng rằng chúng không bao giờ lụi tàn. Nhưng… tại sao cô lại không thể chạm đến nó. Nó giống như một thứ xa vời mà cô không thể với tới được Giống như cô, mãi mãi không thể chạm đến hạnh phúc. Mãi mãi không sao?
Vũ Linh Nhi khẽ nhắm mặt lại, mệt mỏi nằm xuống giường.
Anh hai. Em muốn bước ra ngoài. Nhưng… em thật sự rất sợ. Rất sợ cái thế giới mà không có anh hai, sẽ không còn ai yêu thương em nữa…
Từng cơn gió lạnh băng tràn vào phòng, Vũ Linh Nhi khẽ rung mình, co người lại, chìm vào giấc ngủ một các khó khăn.