Lấy được nhiều đồ ăn thế này tất nhiên là tui mừng, mừng đến phát khóc ấy chứ. Ở ngoài kho vẫn còn nhiều, có lẽ mai phải đi lấy cho hết. Hôm nay chúng tôi chỉ ăn đồ hộp, không cần ăn cơm, Tôi khui 1 lon cá trích sốt cà và 1 hộp pate gan vì đã lâu không ăn cá còn 2 thằng kia hý hoáy với đồng bò kho và thịt heo 2 lát. Tất nhiên phải hâm nóng cái đã, mùi của đủ thứ đồ ăn dậy lên khắp nhà, thằng nào thằng nấy cũng cười toe toét. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, ăn xong thằng Hùng nói :
-Xe có rồi, ngày mai chắc tụi mình đi kiếm xăng với súng anh ha
Tôi hiểu ý tụi nó, tụi nó muốn kiếm đủ đồ để về Vũng tàu chứ không phải muốn kiếm nhiều đồ để dự trữ ở đây như tôi.
-Anh nghĩ là nên ra siêu thị lấy cho hết đống hàng rồi sau đó đi tìm súng chứ để đó người ta lấy mất thì uổng
Thằng Trung chen vào:
-Chừng này ăn sao hết, anh cứ lo đâu đâu
Tôi hắn giọng
-Thì tụi em cứ dời lại 1 ngày, lấy về cũng để đó chứ có mất đi đâu!
Thằng Hùng thấy tôi nạt như thế liền chen vào giải hòa:
-Thì ngày mai a ra siêu thị lấy đồ còn tụi em đi kiếm súng
Tôi nghe vậy càng bực hét lên:
-Mẹ ! chờ cả tháng rồi tụi bây chờ thêm 1 ngày không được hả??? !!!
Để đó người ta lấy mất rồi bay lên lại đây hay dắt gia đình lên đây ăn hết đống này lấy cứt gì mà ăn ?
2 thằng hoản hồn im lặng và cũng không có cái cách nào mà phản biện lại lý lẽ của tôi. 2 chữ “Gia Đình” gắn lên trên vai tụi nó 1 cách nặng nề, tụi nó không phải chỉ trở về là xong, cần phải sống và giúp họ sống nữa. Nói xong tôi bỏ lên phòng, tôi cho là tôi đúng nhưng mà cái quyết định đó mang tính cá nhân nhiều hơn, tôi là 1 kẻ tham lam, cẩn thận, toan tính và cả hèn nhát.
Tụi nó về Vũng Tàu giỏi lắm cũng chỉ vác được vài thùng, không may chúng nó bỏ mạng thì tôi sẽ cần đống lương thực hơn nữa. Suy nghĩ hồi lâu rôi quay xuống dưới thì thấy tụi nó đã lên lại phòng, tôi rón rén gõ cửa, bình thường thì tôi không bao giờ gõ nhưng bây giờ tôi phải gõ, nó như 1 thông điệp muốn đối thoại vậy và tất nhiên 2 thằng nó không thể từ chối. Thằng Hùng ra mở cửa, tôi bước vào, thằng Trung không dám nhìn.
-Anh xin lỗi ! a cũng nóng quá, sống được tới ngày hôm nay bây cũng hiểu tính anh, bây lo 1-2 bước còn anh phải tính 4-5 bước. Mai cứ ráng ra lấy hết đi, xong sớm mình đi kiếm cái khác.
Tất nhiên 2 thằng nó cũng phải đồng ý thôi, thế là tôi về phòng. Đống lương thực quả thật quá hấp dẫn nhưng nghĩ tới mấy cái thi thể ở chỗ đó khiến tôi buồn nôn. Tôi nằm xuống ngủ nhưng giấc ngủ cứ chập chờn, hình ảnh thây ma xác chết cứ lởn vởn trong đầu. Thú thật tôi là người duy vật nhưng không phải là không tin vào mấy chuyện ma quoái. Lúc sáng lái xe cày lên thi thể của họ như vậy quả là mất nhân tính, vật vờ mãi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Thằng Hùng gõ cửa phòng đã là 8h sáng, ăn nhanh mấy gói mì rồi lại lên xe,3 thằng lái xe hơi húc tung mấy đống vớ vẩn trên đường , bụi mù phía sau quả là hoành tá tráng có điều chúng tôi vẫn đeo lủng lẳng con dao bên hông cứ như lâm tặc. Kế hoạch vẫn như cũ, có điều lần này tôi cẩn thận lấy xà beng đẩy đống thi thể qua 1 bên rồi mới gọi 2 thằng kia vác hàng chất lên xe, thằng Hùng nó cũng thông minh, thay vì kết xe đẩy thành 1 hàng dài nó kết 4 chiếc lại 1 toa cho dễ kéo đi. Có lẽ trước khi hỗn loạn siêu thị cũng đã lấy bớt hàng ra bán nên đồ ăn cũng chỉ còn hơn 20 thùng còn lại là mấy vật gia dụng không cần đến.
Hôm nay chúng tôi nhanh tay nên tới trưa đã chuyển xong nốt số hàng về, lại nghỉ ăn cơm. Tôi uống chưa xong miếng nước thì 2 thằng kia đã nai nịt gọn gàn chuẩn bị đi tiếp.
Mẹ! làm đéo gì vội , tôi lầm bầm trong miệng rồi khóa cửa leo lên xe. Việc đầu tiên là kiếm súng, tiểu liên như AK tôi nghĩ chỉ có ở những trụ sở chính của Cảnh sát như bên Bộ CA Nguyễn Trãi – Trần Đình Xu, nếu không có chắc phải chạy qua bộ tư lệnh quân khu 7 tận sân Bay Tân Sơn Nhất. Nhưng bây giờ càng đi xa càng nguy hiểm nên tôi khá lo.
Vừa bàn vừa lái đã ra tới cầu kênh tẻ, chiếc cầu này thuộc nội đô nên không bị đánh sập, đây cũng là nơi tôi chứng kiến cả mấy đại đội CSCĐ bị vỡ trận trong cái đêm bạo loạn, xe tuần tra bị đốt nham nhở, thi thể mặc cảnh phục còn tanh mùi tử khí bị dồn sang 2 bên vệ đường , mấy cái barrie bằng kẽm gai thì bị húc tung văng khắp nơi. Tôi dặn thằng Trung chạy chậm lại để tìm kím xem có gì còn sót, mũ, khiên, thì còn chứ súng đã bị dân chúng đêm đó giành giật cả rồi, tôi vỗ vai nó bảo “thôi đi em !”
Nó nhấn ga nhưng vừa xuống cầu hơn 20 mét qua gương hậu tôi thấy 1 thi thể nằm bẹp dưới gầm cầu, tôi bảo nó dừng xe rồi tôi đi bộ quay lại kiểm tra, ông nội này trong lúc hoảng loạn thể nào bị xô rớt xuông cầu mà chết,vén áo che mũi tôi tiến lại, ngang người còn vắt ngang sợ dây đeo nên chắc chắc là còn súng. Nhắm mắt nhắm mũi tôi lật anh ta lại, hơn 30 ngày, xác chết đã trong giai đoạn phân hủy, trương phình lên và thâm đen lại quả thật rất kinh khủng. Anh ta rơi úp mặt xuống nằm đè lên khẩu súng nên không ai thấy, giật tới giật lui cũng lôi được khẩu AK-47 ra nhưng nó nhớp nháp đầy mùi tử khí, khám người thì lượm thêm 1 hộp tiếp đạn nữa. Quay lại xe và giơ cao khẩu súng cho 2 thằng kia xem, 2 thằng ông nội đã ra ngoài đứng hóng đó từ bao giờ.
Cởi áo lau sơ súng, tháo băng đạn kéo khóa nòng roạch roạch như dân thứ thiệt. Súng Ak quả thật rất bền nên nằm mưa nằm nắng hơn tháng nay vẫn còn dùng được. Thằng Hùng ngồi ghế trước cứ chồm lại xem cho bằng được, thằng Trung cũng thể nhưng tôi nạt, bảo lo lái đi, phải tìm cho bằng được mỗi thằng 1 cây. Hộp đạn trong súng có đúng 5 viên, còn hộp bên ngoài 20 viên. Tôi nghĩ 5 viên chắc là bắn chỉ thiên, nếu không kìm được thì sẽ bắn nốt số còn lại, số anh này xui nên chưa kịp bắn phát nào đã bị xô xuống cầu mà chết. Chúng tôi qua Quận 4, chạy đường Khánh Hội rồi lên cầu Ông Lãnh, cũng như bao đường phố khác, sau 1 tháng tôi chẳng nhận ra đây là Sài gòn nữa, hoang tàn và đổ nát. Thỉnh thoảng bên đường có những chiếc oto bị đốt cháy, vài nơi thì đạn găm lỗ chỗ làm tôi khá lo vì có thể đụng độ bọn thợ săn, chưa kịp nói cho 2 thằng kia thì ngay khúc cua ra Hoàng Diệu 1 bức tường chắn ngang đường cao hơn 2 mét dựng bằng đống xe oto, bàn ghế tủ giường và đủ thứ loại rác rưởi khác hiện lù lù ra trước mặt, 3 thằng trố mắt nhìn chẳng hiểu mô tê gì thì 3 tiếng súng nổ đanh thép vang lên.
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG !
-BƯỚC XUỐNG XE KHÔNG TAO BẮN CHẾT !!!
1 tiếng hét không biết từ đâu làm cả 3 hoảng hồn mặt cắt không còn hột máu.
-giờ sao, giờ sao ?”
2 thằng kia cứ hỏi làm tôi rối không biết đường nào mà lần, leo xuống nó bắn chết rồi cướp xe và súng cũng bỏ mẹ mà chạy nó bắn cũng bỏ mẹ. Tôi trấn tĩnh, hạ thấp người nhìn qua kính xe thì chả thấy thằng nào cả. Tôi nghĩ chúng nó đông đã đi ra cho ăn đạn rồi, mình không thấy nó chắc gì nó đã thấy mình mà bắn. Tôi thò tay cài số lùi rồi bảo thằng Trung nhấn ga, chiếc xe giật mạnh rồi lùi hết cỡ làm cả ba ngã dúi dụi. Tiếng súng nố vang lên rồi đạn găm rào rào lên nóc xe nghe chói tai kinh khủng, thằng Trung cũng rạp mình nằm xuống nên chiếc xe lui 1 cách mất kiểm soát, tôi với lên đảo vô lăng 1 vòng, chiếc xe lui lại ôm cua qua ngã tư Khánh hội làm mất tầm nhìn của bọn kia,tất cả diễn ra trong vòng có hơn 1 phút mà với tôi như cả giờ đồng hồ.
Chúng tôi đã ở vị trí an toàn có điều đường này có con lươn nên không quay đầu xe chạy ngược về quận 7 được, tôi đành bảo nó nhấn ga thằng hướng Bến Vân Đồn mà chạy.
Chiếc xe lao lên băng qua ngã tư, lũ khốn nạn kia không quên tặng thêm 1 loạt đạn găm vào xe rát rạt. Ra tới Bến Vân Đồn cả 3 mới hoàn hồn lại, thằng Hùng thò đầu ra quay lại nhìn vì kính sau xe bị thủng mấy lỗ bể nát không nhìn được nữa, nó chui lại vào xe rồi nói:
-Chắc tụi nó không rượt ! má ! hết hồn !
Chưa dứt lời thì Thằng Trung í ới
-Cua đâu? Cua đâu
-Cua trái lên cầu Nguyễn Văn Cừ chứ đâu
Nó ôm cua 1 phát rồi lại hỏi
-Sao anh đéo bắn?
-Bắn cái cục cứt, thấy đéo gì đâu.
Tôi đáp lại cho có vì lúc đó tôi cũng chẳng đủ bình tĩnh mà bắn lại.
Từ đây trở đi chiếc xe lao đi 1 cách vun vút, nó cứ lái còn tôi cứ cẩn thận nhìn 2 bên đường vì sợ phục kích. May thay ra tới Nguyễn Trãi 1 cách an toàn. Đứng trước cổng Bộ Công An cả 3 ái ngại nhìn nhau, bây giờ đã gần 2 giờ chiều, nắng nói chang nhưng bên trong cỏ cây tù mù làm chúng tôi khá sợ.
Tôi đưa cây giáo cho thằng Trung, rồi lên đạn cây AK. Tôi đã bảo thằng này tính tình cực kỳ bỗ bã, nó không chịu cầm cây giáo mà tơm hớp:
-Sao anh không đưa súng cho em ?
-Mẹ ! lái xe còn không xong ! mày đái ra quần ở đó rồi ai bắn.
Mà đúng thế thật, lúc đó tôi không cái số lùi có khi cả 3 ăn đạn rồi, nó đành im lặng. Với lại tôi nói cho có chứ cũng chẳng đời nào tôi giao súng cho nó.