Một tháng sau . . .
Bộ Thiếu Vân rốt cục rõ ràng vài chuyện.
Người bố dượng này của mình, miệng ác nhưng người nhát.
Còn mẹ kế của mình, lời ít nhưng tàn nhẫn.
Chỉ có thị nữ Tiểu Lăng xem như một nữ tử bình thường, suốt ngày phục thị mẹ kế.
Còn tên thủ vệ trưởng kia, y tên là Vương Sùng Thiên, thì chẳng thấy người đâu rất ít khi xuất hiện, nhưng chuyện này không phải là trọng điểm. Chuyện mà Bộ Thiếu Vân khá khó hiểu chính là cái đêm hắn được nhặt thì rất là nhiều binh lính đi theo nhưng vì sao đến trang viên này thì lập tức không thấy dạng đâu. Chả lẽ cha mẹ kế là người sống ẩn dật?
Tiếp đó là ba tháng. Đứa bé trong bụng Đông Tuyết Nghiên có lẽ sắp ra đời, bụng mẹ kế đã to đùng xem ra đứa bé sẽ rất khỏe đây. Bộ Thiếu Vân đã chuẩn bị tâm lý tốt dù sao thì đó cũng là điều hiển nhiên, con ruột bao giờ cũng hơn con kế.
Thời gian mấy tháng chớp mắt liền đi qua, mặc dù Bộ Thiếu Vân mang theo trí nhớ, nhưng cuối cùng vẫn là một đứa con nít, cũng khó thoát ăn ngủ, ngủ rồi ăn.
Tối một ngày trong tháng năm, Bộ Thiếu Vân không có ngủ, bởi vì mẹ kế sinh con.
Cảm giác nếu như là cái muội muội thì tốt, nếu như là đứa bé trai, vậy mình phải luôn đề phòng.
Nhưng ông trời giống như cố ý, Đông Tuyết Nghiên sinh là một tiểu tử béo.
Ai ••• chính mình vẫn là nhiều hơn một đệ đệ a, bố dượng gọi tiểu tử này là Bộ Thiếu Du, xem ra ngày tháng sủng ái một đi không quay lại.
Nhưng mà Bộ Thiếu Vân không nghĩ tới, mặc dù bố dượng mẹ kế có thân sinh hài tử, nhưng đối với mình yêu thương không có giảm bớt chút nào.
Bởi vì hắn nhận ra cơ thể mình có chút vấn đề. Mỗi ngày Đông Tuyết Nghiên đều cho hắn ăn rất nhiều đan dược nhưng dường như không thay đổi được cái gì, cho người cảm giác chính là đứa nhỏ này chỉ sợ sống không quá năm nay.
Nhưng mà khoan đã. Kỳ thực Bộ Thiếu Vân biết chính mình cực kỳ khỏe mạnh, đáng tiếc vẫn đang trong thân xác hài tử, răng lưỡi chưa phát triển nên muốn giải thích cũng phải bất lực. Đáng thương đệ đệ, ai mới thực sự là hài tử đây nhưng yên tâm Vân ca ta sẽ bồi thường đầy đủ.
Cho nên nhất định phải hành động ngay lập tức.
Cửa chính Bộ gia vang lên vài tiếng đập cửa, không nặng, cũng không vội vã.
“Tới đây”
Bộ Anh Kiệt ra hiệu tiểu Lăng ra mở cửa.
Bộ Thiếu Vân nhịn không được tò mò nhìn quanh, chỉ thấy một lão hòa thượng xuất hiện ở trước mắt, trong nháy mắt hắn liền nổi lên nghi ngờ.
“Đây là gì đây?”
Bỗng nhiên, Bộ Thiếu Vân nghĩ đến một chuyện đáng sợ, sẽ không phải bắt mình quy y cửa phật chứ. Nghĩ đến đó Bộ Thiếu Vân liền cựa quậy trong lòng Đông Tuyết Nghiên.
“Ây nha Vân ca ta muốn sống an nhàn nhưng không phải an nhàn kiểu sư nha”
Đông Tuyết Nghiên vỗ về Bộ Thiếu Vân.
“Ngoan, mẫu thân sẽ chữa trị khỏi cho con”
Hòa thượng mặc áo cà sa đơn sơ, đầu trọc lóe sáng có chút phản quang, hàng lông mày hình chữ nhất kia thể hiện một phần uy nghiêm trí tuệ. Bộ Anh Kiệu cúi chào.
“Thanh Tâm đại sư việc này lại phải nhờ đến tay ngài”
“Bộ thí chủ trước hết để ta xem tình hình thế nào”
Thanh Tâm đại sư vào cửa đã chú ý tới Bộ Thiếu Vân liền biết ngày việc gì.
Đông Tuyết Nghiên chậm rãi, thấp giọng nói ra:
“Thanh Tâm đại sư, kính ngưỡng đã lâu”
Thanh Tâm đại sư khẽ cúi chào, lập tức quan sát Bộ Thiếu Vân.
Bộ Thiếu Vân cảm giác hòa thượng này không thích hợp, ánh mắt y nhìn mình không thích hợp, y muốn làm gì.
Chẳng lẽ muốn thu mình làm đệ tử?
“Hài tử này sợ là không thể sống lâu nữa, không bằng đặt ở bên cạnh bần tăng, có lẽ còn có thể kéo dài tuổi thọ”
Bộ Thiếu Vân câm lặng.
“Đù má biết ngay là tên lừa gạt. Vân ca ta khỏe mạnh còn không rõ sao”
Lại muốn lôi kéo mình đi làm hòa thượng, người này sao lại hư hỏng như vậy.
Theo kiểu nói của Thanh Tâm đại sư, Bộ Anh Kiệt nhìn về phía thê tử, đại sư đề nghị là một cơ hội.
Dù sao có thể làm môn đồ của đại sư, về sau nhất định bất phàm.
Thế nhưng Đông Tuyết Nghiên lại không cho rằng như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Thiếu Vân, nàng cũng cảm thấy đứa bé này không tầm thường, bằng không cũng sẽ không yêu thương hắn như thế.
Hòa thượng này vừa đến đã muốn mang đi, dụng tâm khó lường a.
Thanh Tâm đại sư mang theo ý cười nhìn Đông Tuyết Nghiên, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Không hổ là nữ nhân Đông gia, tâm cơ không phải người thường có thể so sánh, thật đúng là có chút đáng tiếc.
Bộ Anh Kiệt thấy biểu lộ thê tử có điểm gì là lạ liền biết ngay chuyện không tốt, dù gì người ta cũng là đại sư, cho một chút mặt mũi cũng không thua thiệt gì.
Nhưng tính cách Đông Tuyết Nghiên chính là như vậy, ngày thường biểu hiện được ôn nhu nhàn thục nhưng tính cách thật là cố chấp, cho nên Bộ Thiếu Vân liền định nghĩa mẹ kế là kiểu người chỉ làm không nói.
“Đại sư đây là đang nguyền rủa con của ta sao?”
“Phu nhân hiểu lầm bần tăng”
“Vậy lời vừa rồi là thế nào?”
Bộ Anh Kiệt lúc này đến tranh thủ thời gian giảng hòa, chuyện này làm căng cũng không dễ, Thanh Tâm đại sư người ta cũng là bán mặt mũi cho mình nên mới tới.
“Đại sư dù con ruột hay con nuôi thì ta và thê tử rất yêu thương nhưng nếu mà bảo đưa đứa bé này quy y thì đúng là không chịu được với người làm phụ mẫu”
Thanh Tâm đại sư lắc đầu rồi nói.
“Đứa bé này sợ này cả đời cũng không luyện công được mà nếu luyện thì chỉ có rút ngắn tuổi thọ”
“Chả lẽ không còn cách nào?”
Thanh Tâm đại sư lấy trong áo cà sa một bao giấy gói chặt chẽ đưa cho Bộ Anh Kiệt.
“Hòa một nhúm vào nước nóng rồi cho hài tử ngâm trong một canh giờ. Mỗi tuần 3 lần, cứ cuối tháng ta sẽ đến xem một lần”
“Đa tạ đại sư”