Chương 2: Lật Người Không Dễ Nha

Đường đi chỉ có bóng tối, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tiếng chó sủa, nhiệt độ không khí cũng theo đó giảm xuống, giờ mà mong có người đi qua? Mơ đi, lạnh thế này chỉ muốn trong nhà.

Tiểu hài tử gầy còm xem ra khó sống không qua tối nay. Ít nhất bản thân là cảm thấy như vậy.

Xong! Vừa ra đời đã bị thân đệ đệ giáng tai họa vào người. À không! Chính xác là xú bà kia gây tâm lý lên mẫu thân.

Nhưng cũng là quá nhẫn tâm đi, dù sao cũng là giọt máu của mình sao lại đối xử khác biệt.

Bất quá xú bà kia nói cũng đúng, mặc dù không biết thế giới này như nào nhưng sinh như này ở nhà giàu thì đúng là đen đủi.

Vẫn là gia đình bình thường là tốt nhất, dù không được khỏe mạnh ít ra cũng có phụ mẫu bên cạnh chăm sóc. Oa!!!! Đói quá đi mà. Thôi, sắp thăng rồi.

Ngay tại thời điểm hài tử buông xuôi.

Bánh xe gỗ lạch cạnh tại con đường vắng vẻ vang lên, nghe âm thanh bánh xe gỗ, khẳng định không phải hàng tiện nghi rẻ tiền.

Còn có tiếng vó ngựa, nghe liền uy vũ bá khí, xem ra cũng không phải bình thường ngựa.

Tiểu hài tử trong đầu vui sướng “Ta vẫn còn tuy hy vọng sống”

"Cứu mạng a! Cứu mạng a! Cho phần cơm ăn a ••• " dịch ra: Oe Oe Oe (mới sinh sao biết nói được. Hì hì)

Ngoại trừ tiếng móng ngựa cùng bánh xe gỗ, âm thanh kia rất nhỏ, dù sao đói bụng lắm, khóc không còn sức, âm thanh này hoàn toàn bị tiếng vó ngựa lấn át.

Chỉ thấy một đội bộ binh thật dài dần dần đi tới, đêm khuya thế này, thế mà còn có xe ngựa sang trọng.

Tại đội bộ binh ở giữa, đây là một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa, toàn bộ khung xe do gỗ quý mà đóng, thậm chí còn có một cỗ thoải mái mùi thơm. Mà trong cỗ xe mới là điểm sáng, mặc dù đêm khuya nhưng thấp thoáng một bộ áo lông màu trắng, đơn giản có thể nhận ra là một phu nhân.

Trong xe ngựa càng làm cho kinh ngạc, mọi điều khắc đều là thủ công, sinh động như thật, hiện lộ rõ ràng một khí chất quý sờ tộc. Bên trong có hai nữ nhân, trong đó một vị mặc một bộ váy trắng lại khoác lên bộ áo lông trắng, cho người ta một loại giản dị lại tôn quý cảm giác. Chẳng qua là nữ nhân này bụng dưới hơi hơi nhô lên, xem ra cũng là có mang thai. Bên cạnh là nữ tử thanh tú để cho người ta cảm giác rất thân cận.

"Phu nhân, tại sao phải hơn nửa đêm rồi lại rời đi, đối thân thể không tốt, nếu để cho lão gia biết, khẳng định sẽ đau lòng chết." Thị nữ thực sự nhịn không được, hướng phía nữ nhân.

“Ta không thích ồn ào” Nữ nhân chậm rãi nói nhỏ, thanh âm hết sức êm tai, như giống như thanh thuỷ tơ lụa, để cho người ta dư vị vô tận.

Chẳng qua là hiện tại buồn ngủ quá a, mà phu nhân tinh thần phấn chấn, chính mình cũng không tiện đi ngủ.

"A, Tiểu Lăng, ngươi nghe thấy tiếng hài nhi khóc không?" Nữ nhân nghi ngờ hỏi một tiếng.

Tiểu Lăng nghiêm túc nghe ngóng, lập tức khẽ cười nói: "Phu nhân, này hơn nửa đêm nào có tiếng hài nhi khóc, sợ là phu nhân nghĩ con của mình đi."

Nữ nhân cười khẽ một tiếng, bên tai thanh âm giống như có biến mất, cảm giác mình xác thực xuất hiện nghe nhầm.

Tại đầu ngõ.

Tiểu hài tử vô vọng, trong đầu chửi um.

“Con mẹ nó liền hô đều không có khí lực, các ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy ta sao”

“Chả lẽ phải tự cứu. Nhưng người chẳng còn khí lực mà di chuyển”

“Muốn cắn lưỡi tự tử nhưng mà làm đếch có răng. Đen vl”

Tuyệt vọng ••• thật tuyệt vọng. Tiểu hài tử khóc dường như to hơn lúc trước có lẽ là khóc lần cuối trước khi thăng.

Trong xe ngựa nữ nhân ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Lăng, ngươi có nghe hay không?"

"Phu nhân, giống như thật có tiếng kêu, thế nhưng cái này tiếng kêu thật kỳ quái." Tiểu Lăng nghi ngờ một tiếng.

“Bảo đội binh dừng lại”

"Tiểu thư, bên ngoài lạnh, cẩn thận phong hàn." Thân là thị nữ, dĩ nhiên không muốn tiểu thư mình bị bệnh.

"Không sao"

Tiểu Lăng cũng không có cách nào, phu nhân giống như Thế Âm Bồ Tát.

Nữ nhân vừa mới xuống xe, thủ quân trưởng ngay lập tức chạy tới, chắp tay hỏi thăm: "Phu nhân, có chuyện gì không?"

Nữ nhân ra hiệu Thủ quân trưởng không cần nói, cẩn thận nghe thanh âm.

Thủ quân trưởng nhìn về phía Tiểu Lăng, Tiểu Lăng ra hiệu Thủ quân trưởng xem xung quanh, cẩn thận có bẫy.

Xem ra nữ nhân thân phận rất cao, tất nhiên là phải cẩn thận bảo vệ.

Nữ nhân nghe cái kia thanh âm rất nhỏ, đi tới một cái cửa ngõ.

"Phu nhân!" Thủ quân trưởng tranh thủ thời gian ngăn lại đây là một âm mưu.

Lại là một đạo thanh âm của trẻ nít tại trong ngõ vang lên, cái này rất rõ ràng.

"Không có việc gì, ta đi xem một chút” Nữ nhân trực tiếp đi về phía trước, thân là Thủ vệ trưởng chẳng lẽ dám cản trở phu nhân?

Tiểu Lăng mau đuổi theo, chuẩn bị dùng thân ngăn đao, nội công trong người bộc phát kín đáo dò xét.

Nữ nhân cuối cùng thấy được tiếng khóc từ một bao quần áo. Nàng ngồi xổm nhẹ nhàng lật bao quần áo.

“OAAA”

“DE Fck! Ai vậy, ta thật vất vả lật người, lại đem ta lật lại, không cho cơm ăn thì thôi đi, liền vươn mình quyền lợi cũng không cho à, còn có vương pháp hay không, các ngươi xem đối một kẻ hấp hối sắp chết được không”

Một bên Tiểu Lăng kinh hô một tiếng: "Phu nhân, là đứa bé."

"Ta không mù." Nữ tử trợn trắng mắt, đem hài tử cho ôm.

"Phu nhân ••• phu nhân •••" Tiểu Lăng cứ như vậy nhìn phu nhân đem hài tử ôm lên xe ngựa, đây cũng quá qua loa đi, có lẽ người khác đem hài tử để ở nơi này, bên cạnh là nhà xí nhỡ đâu họ để đứa bé ở đấy nếu là trở ra không nhìn thấy hài tử làm sao bây giờ?

Tiểu Lăng tranh thủ thời gian lên xe ngựa, toàn bộ đội xe lần nữa tiến lên..

Sau một hồi lâu, ác nữ người xuất hiện lần nữa tại trong hẻm nhỏ.

"Người đâu! Làm sao không thấy! Đáng chết tiểu tạp chủng! Vậy phải làm sao bây giờ a ••• đây không phải buộc ta chạy trốn sao •••" Ác phụ hết nhìn đông tới nhìn tây, thân người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.