Chapter 2
Chưa bao giờ trái tim Chantell ngừng đập trước một ai.
Nhưng giờ thì nó lỗi nhịp trước một gã trai nguyền rủa cận vệ của cô và lũ quỷ chỉ vì đã ngắt quãng cơn ỉa của anh ta. Tại sao ư? Có Đấng thánh mới biết tại sao lời nguyền rủa ỉa đái đó bay vào tai cô lại thành:
“LŨ KHỐN BỌN BAY HÃY TRÁNH XA CÔ GÁI XINH ĐẸP ẤY RA, CÓ BIẾT LÀM THẾ LÀ MẤT ĐẠO ĐỨC LẮM KHÔNG HẢ?”
Thế đấy, say nắng một cái là không còn biết đến hiện thực là gì nữa.
…..
Vincent vứt quách cái đống lá chùi mông chưa dùng đi, tiếp tục mắng mỏ thậm tệ:
“Lũ khốn chúng bay toàn phường mất dạy.”
Vincent hít sâu, giơ tay quơ quơ tìm đường đi về phía trước. Trông đến là tàn tật.
“Này anh mù, đừng tới đây, bọn Fem sẽ giết anh mất đấy!” Chevell cao giọng khuyên nhủ Vincent trước khi một con Fem nào đó vác kiếm chém chết anh.
Bụng Vincent kêu ọt ọt, anh cảm thấy hậu môn mình rung động, mặt anh vặn vẹo vì đau ỉa. Vincent trông thật dữ tợn và nghiêm khắc, khiến anh ở trong mắt Chantell càng thêm tỏa sáng như một vị anh hùng đang tức giận vì người đẹp dù cái bộ dạng tìm đường khổ sở do bị mù của vị anh hùng xốn mắt đến mức độ nào. Công nương Chantell cứ ngẩn ngơ trước mĩ nam mà chẳng để ý cái cửa xe ngựa đang dần bục ra, nó lung lay rồi sập một quãng làm nàng phát hoảng, nàng hét lên:
“Dũng sĩ, hãy cứu em! Ahhhhhhhh….”
Cái cửa bục gẫy, Chantell rơi tự do, Vincent gọi Ken’ha, nhờ những tiếng động lớn mà phi tới, đỡ lấy cô trong nháy mắt rồi thu Ken’ha lại. Cú đỡ người ngoạn mục ấy khiến bụng dạ anh chao đảo, chỉ chực chờ mọi thứ phun ra từ “cửa sau”. Vincent cắn chặt răng, cố gắng thít chặt “hoa cúc” của mình vào. Công nương Chantell mở mắt ra đã thấy khuôn mặt nghiêm túc và tức giận của vị dũng sĩ, cô càng ngày càng rung động tâm can:
“Chàng tức giận chỉ vì ta bị rơi ư?”
Còn Vincent thì nghĩ: “Mẹ kiếp, mót ỉa quá! Sắp ra rồi.”
Sau anh chừa không dám ăn mấy thứ hoang dại nữa, chỉ tổ hại thân.
Vincent đặt cô gái trong tay ngồi xuống đất, rồi đứng lên, ưỡn ngực hét với tất cả sức lực:
“Chúng mày có biến đi không??”
Dù bọn Fem đang ở sau lưng anh, anh đang quay lưng đi hét với chúng.
Những sợi chỉ khâu miệng anh thít chặt lại vì bị căng dây, máu môi anh chảy ra. Lũ Fem không hiểu lời anh nói, chúng nhào vào toan giết anh. Vincent gồng nắm đấm, Ken’ha xuất hiện, tai nghe rõ tiếng thở, tiếng gầm của những sinh vật hủ bại, anh vung tay, đấm một cú móc chéo phải xuống vào đầu con Fem dạng người ở gần anh nhất, đầu nó nát ra thành cám. Những con còn lại tiếp tục nhào vào, Vincent giết chúng bằng những cú đấm, cú đá thuần túy không kĩ thuật nhưng khỏe một cách tàn bạo. Lũ Fem chết như rạ. Lửa giận và sức mạnh được bắt nguồn từ cơn buồn ỉa bị ngắt quãng khiến anh can đảm và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Bọn khốn tội lỗi này sao đông thế, tao sắp phòi ra quần rồi đấy, nhanh mà xuống mồ đi!” Vincent âm ỉ cõi lòng, tốc độ giết chóc của anh ngày càng nhanh.
Chevell, cận vệ hoàng gia của Công nương Chantell đang dần dần trở nên kinh hãi khi chứng kiến một trận chiến mà anh tưởng chừng như không cân sức mà giờ đây trở thành một tàn sát một chiều tới từ gã trai trẻ lạ mặt bị mù.
Sau khi những con Fem nhãi nhép bị triệt hạ, Vincent chuyển mục tiêu sang con con lớn hơn, con Troll, mặt đất rung động và khí thế hung mãnh của nó không làm anh nghẹt thở.
“Mày hẳn là một cái bị thịt to xác nhỉ?” Vincent lầm bầm, nắm thả hai nắm đấm.
Con Troll Fem cao ước chừng 4m, và nắm đấm của nó thì to gấp 3 lần cơ thể anh, và hàm răng của nó thì có thể nhai nát anh một cách đơn giản.
Con Troll thét, nó giơ chân lên dẫm xuống anh, anh giơ hai tay lên đỡ lại cú dẫm của con Troll. Bàn chân nó hôi khủng khiếp khiến anh phát buồn mửa. Vincent cắn răng cắn lợi cố đẩy cái chân của nó ra.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!” Anh gầm thật to, dù Ken’ha không có miệng nhưng anh vẫn có thể gầm được, da mặt anh căng đét ra, lộ ra hốc mắt, xương mũi và cả cái mồm đang há to, trông thật dị hợm. Vincent tiếp dũng khí cho mình và đẩy cái chân khổng lồ đi, con Troll mất thăng bằng, lảo đảo sắp ngã, nó rú lên cố lấy lại thăng bằng. Vincent quay đầu, dỏng tai nghe tiếng rú xác định vị trí bây giờ của nó.
Anh tiến nhanh về trước, nhảy leo lên chân con Troll, con Troll bấy giờ ngã ngửa ra làm anh cũng phải đảo theo, anh cố giữ vị trí, tầm nhìn phủ đầy những cơn sóng xanh loang ra như mặt hồ bị ném đá.
Anh nhảy thật cao, giơ nắm đấm lên, hướng thẳng xuống phần trên con quái vật. Nắm đấm của anh phát sáng màu đỏ chói như hồng ngọc tỏa sáng, anh lao xuống như thiên thạch đáp đất. Cảnh tượng đó làm tất cả mọi người phải sững sờ. Vụ nổ tạo ra từ cú đấm lan tỏa ra khắp phía, mọi người phải che mắt lại, máu và cát bụi đất đá bay tứ tung.
“Raaegggggggggggggggggghhh!” Con quái vật rú lớn rồi im ngay, nó chết. Chắc chắn là phải chết. Vincent đã đánh vỡ đầu nó bằng một cú đấm từ trên cao xuống.
Bụi mờ, tất cả mọi người bỏ tay che mắt xuống, họ thấy Vincent đứng im như tượng, mình mẩy đầy máu, với cái đầu hơi cúi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, thỏa mãn.
Chevell thốt lên trong lòng:
“Một chiến binh, một thợ săn, một dũng sĩ đích thực, chỉ có những người như thế mới cười lạnh lùng và thỏa mãn như thế sau khi đang đứng trên chiến tích của mình. Gã trai này...là cả 3 loại người đó!”
Trong khi Chevell nghĩ ngợi lắm điều như thế thì Vincent đang đau xót cho cái phận tủi nhục của anh.
“Xong rồi, ra quần rồi!” Vincent đau đớn, anh lẩm bẩm trong đầu rồi ngửa mặt lên trời cười như điên như dại. “QUÂN KHỐN NẠN!!!! HA HA HA HA HA!!!!!!”
Cười xong, Vincent bỏ đi, anh cần xử lí cái quần của mình. Anh đang nghĩ nên giặt để mặc lại hay vứt đây? Hẳn là nên giặt, vì anh chẳng còn cái nào để dự phòng tình huống bất ngờ trời ơi đất hỡi thế này. Mà có khi cũng phải giặt áo
“Ngài Dũng sĩ!” Có người gọi, Vincent thu Ken’ha, quay nửa mặt lại. Chevell là một người đàn ông tầm tuổi tứ tuần nhưng trông già dặn hơn tuổi, da ngăm đen, tóc cắt sát, râu ngắn, anh ta cúi người, làm tư thế chào trang trọng đối với một hiệp sĩ, lại nói. “Tạ ơn ngài đã cứu giúp chúng tôi, ngài có thể cho tôi biết tên họ của ngài là gì không?”
Vincent nào còn tâm trạng mà để ý đến mấy thứ tiểu tiết ấy, anh cần phải đi rửa sạch sản phẩm của chính anh ra khỏi cơ thể anh, rất gấp. Anh giơ tay lên và phẩy, ý bảo không cần. Động tác đó làm Chevell hiểu rằng vị Dũng sĩ này không muốn để lộ danh tính, vì có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau, cần gì phải biết tên họ.
(Đôi khi con người ta nghĩ hơi quá – lời tác giả.)
Sự chính nghĩa của vị dũng sĩ làm Chevell cảm thấy mình thật nhỏ bé, anh từng cho rằng mình chiến đấu cho sự chính nghĩa nhưng không, anh nhận ra là mình chỉ chiến đấu cho Hoàng tộc chứ không phải sự chính nghĩa, chính nghĩa là phải phủ cái nhìn của mình lên toàn thể mạng sống, đặt sự an toàn của chúng lên bản thân. Ấy mới là chính nghĩa, anh rơi nước mắt, cúi đầu xuống, không dám nhìn theo vị dũng sĩ, sợ ánh mắt của mình làm bẩn ngài ấy.
……
Mất trọn 2 tiếng để Vincent tìm được một cái hang đủ rộng để anh nằm nghỉ. Bị mù quả là khổ nhưng với Ken’ha, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều, anh phải công nhận là thế. Rồi khi tìm được cái hang thì anh cũng chẳng còn đủ sức để nhấc xác lên kiếm đồ ăn, chỉ kịp cởi quần rồi nằm ngủ say như chết bao lâu không biết, lúc dậy đã là ban tối.
Ngoài trời đang mưa.
Trốn trong hang, nằm bệt xuống sàn không hay ho gì cho lắm, sàn lạnh và nhớp nháp, nguồn ấm duy nhất là đống củi chỉ chực chờ tắt khi bạn không tiếp củi đốt mà củi đốt ở đây chỉ là mấy cái cành cây nhỏ con, cho vào lửa khoảng 20 phút là hết chất, ngủ bên một đống củi mà không có chăn là sự khó chịu không gì lột tả được.
Vincent rất mệt, mò đường mò đồ đã mệt, tay anh còn phồng rộp lên vì cố đánh lửa bằng đá, cộng thêm một ngày dài vừa trôi qua, anh muốn chợp mắt, nhưng đống củi tắt, trong hang thì lạnh. Anh phải thức giấc liên tục để tiếp củi đốt.
Vincent đã trải qua một đêm như thế và anh thấy cuộc đời này đã trở nên tăm tối hơn. Khi anh dậy, mắt anh nhức mỏi, cơ thể anh nhức nhối. Anh đứng dậy từ từ, mò đường kiểm tra bộ quần áo dính sản phẩm kia của anh đã được giặt thật sạch, giờ nó vẫn chưa khô, không mặc được, anh đã giặt chúng bằng nước mưa dầm với hoa Lài Tím anh tìm được trong rừng nhờ mùi hương đặc trưng của chúng.
Mẹ anh, em gái anh thích Hoa Lài Tím.
Họ thích hoa Lài Tím…
Vincent nhớ gia đình anh.
Chàng trai mặc quần áo vào định tiến về Karok không tốn thêm một phút giây nào nữa. Anh cần tìm lão bạn của mẹ Brighthand. Hi vọng lão cho anh vài điều về chiếc mặt nạ.
Nhưng rắc rối là….làm sao mà biết được mình đang ở đâu để mà đi về phía Bắc, hướng đi tới thành Marnier. Vincent nhận ra rắc rối mà mình đang gặp phải. Anh ngồi trong hang, suy tính đủ điều.
“Thưa ngài Dũng sĩ?” Có tiếng gọi ngoài cửa hang.
Vincent ngoảnh tai, hỏi:
“Ai thế?”
Và anh đoán có khi nào là một trong những người anh đã bất đắc dĩ cứu mấy tiếng trước không? Họ đã đi theo anh để cảm ơn anh à? Lạy Đấng Thánh, anh ghét những người dai dẳng như thế, rất rách việc.
“Tôi là một trong những người mà ngài vừa cứu ạ!” Anh ta trả lời, nghe giọng còn rất trẻ.
Vincent nghe giọng anh ta, bảo:
“Nghe giọng anh thì không phải là cái người đã hỏi danh tính của tôi? Mấy người làm gì mà để bọn quái vật đó mò tới thế?:
“Chúng chặn đường mà không có lí do thưa ngài, bọn quái vật đó giết người mà cần lí do ư? Những con Fem của bọn Phản đạo luôn vô tri như thế đấy thưa ngài!”
“Bọn phản đạo tạo ra chúng ư?”
Vincent cười châm biếm. Anh cũng đang nói chuyện với một tác phẩm của bọn phản đạo đấy.
“Không biết ngài có gì cần giúp đỡ không? Ngài hiểu đấy…chúng tôi không thể nào trả hết ơn ngài cứu mạng được nhưng nếu có thể giúp đỡ ngài một việc gì đó….”
“Các anh có đi về Karok không? Về thành Marnier ấy?” Vincent hỏi.
“Có! Có! Thưa ngài, chúng tôi đi về Marnier đây!” Chàng trai ngoài hang mừng rỡ. “Ngài muốn tới Marnier ư?”
“Tôi có việc ở đó! Nếu các anh có thể thuận đường cho tôi đi cùng thì rất cảm ơn!”
“Vâng! Ngài có muốn đi bây giờ không? Hay ngài muốn nghỉ trước ạ?”
Vincent đứng dậy, kệ cho đống củi gần tắt cứ thế mà cháy hết. Anh không cần chúng nữa.
“Tôi nghỉ đủ rồi, đi thôi!”
Vincent sờ tường ra khỏi hang. Anh lính của đội cận vệ hoàng gia Karok thấy vị Dũng sĩ đi ra mà thấy hâm mộ và cũng thương tiếc quá trời đất. Đẹp trai khoẻ mạnh nhưng lại bị mù.
“Mà sao anh tìm được tôi?” Vincent hỏi anh lính. Anh lính giật mình, vội quỳ xuống, nói. “Hãy cho phép tôi được xin lỗi nếu ngài cảm thấy khó chịu khi tôi theo dõi ngài!”
“Anh đi theo tôi từ lúc tôi bỏ đi đấy à?” Vincent cảm thấy thú vị và đầy khâm phục, anh chàng này quả thật là một người kiên trì. Vincent đã lật đật suốt mấy tiếng trong rừng để tìm hang trú, ngủ rồi nghỉ không biết bao lâu mà anh chàng này vẫn cứ đợi. Thêm nữa, anh ta còn là một người đáo…để…
Vincent vừa nhận ra một điều đáng ngờ, và nếu cái điều đáng ngờ ấy là thật thì quả là đáng xấu hổ.
“Anh đã đợi ở ngoài hang suốt đấy à?”
“Không thưa ngài, tôi đã giữ khoảng cách tôn trọng với nơi ngài nghỉ, khoảng 15m, đủ để không làm phiền ngài nghỉ ngơi và sinh hoạt ạ!” Anh lính dõng dạc
“Anh có nhìn thấy tôi đã làm gì không?” Vincent dò hỏi.
“Không, hoàn toàn không thưa ngài! Tôi đã được huấn luyện để không chõ mõm vào việc của những người đáng kính như ngài đấy ạ!”
“Thế thì tốt.” Vincent kín đáo thở phào. “Phiền anh dẫn tôi đi.”
Phewwwsss!!! Tí nữa thì lộ chuyện ỉa đùn.
Anh đi cùng với chàng trai đến chỗ đồng đội của anh ta. Vincent phải nắm lấy thắt lưng của anh lính để không bị lạc. Khi Vincent xuất hiện, những người lính cận vệ khác hồi hộp, dù họ biết vị Dũng sĩ bị mù, nhưng không vì thế mà sự ngưỡng mộ, lòng kính trọng, sự biết ơn của họ đối với Vincent giảm đi mà còn tăng lên.
“Tất cả, đứng dậy, nghiêm!!”
Lần này thì là giọng của người đã hỏi danh tính Vincent, anh hơi quay đầu sang trái sang phải, nghiêng tai nghe rõ hiệu lệnh của anh ta với những người khác.
“Thưa ngài Dũng sĩ, rất vinh hạnh khi có ngài đồng hành với chúng tôi!” Anh ta nói.
“Anh tên là gì? Tôi là Vincent!” Vincent chủ động giới thiệu.
“Thưa ngài, tôi tên là Chevell! Đội trưởng đội cận vệ hoàng gia của hoàng tộc Karok!”
Vincent cứng mặt lại. Hoàng tộc Karok à. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chạy khỏi thằng hoàng tử thì gặp ngay lũ lâu nhâu của nó, mà mình còn cứu chúng nó nữa chứ. Vincent thở dài thườn thượt.
“Hmmm…” Vincent nói. “Trong đoàn các anh có phụ nữ phải không? Tôi đoán cô ta cũng là người của hoàng tộc phải không?”
Vừa mới hỏi xong, Vincent đã nghe thấy tiếng xô đẩy, hẳn là cô gái đó đang muốn cảm ơn anh lắm đây.
“Chantell, công nương của vương quốc Karok xin được cảm ơn vị dũng sĩ đã cứu mạng em và các cận vệ của em! Nếu chàng không đến, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng em đây!”
“Tất nhiên là chết chứ sao!” Vincent nói thẳng. Với bọn quý tộc mà cứ vòng vo theo lối chúng nó thì chắc có lẽ đến mai mới xong lời chào mở đầu.
“À, em…” Chantell ngượng ngùng, chàng Dũng sĩ của nàng có vẻ là người cục cằn, thẳng tính, chợt nàng nghe chàng nói tiếp:
“Với lại, bọn Fem làm phiền…giấc ngủ của tôi, tôi giết chúng nó cho xong chuyện chứ không phải cứu mấy người lấy ơn làm cái gì đâu. Nhưng nếu các người đã muốn trả ơn, vậy thì đưa tôi đến Karok, tôi có việc!”
Vincent nói dối và nói thẳng đuột như ruột ngựa. Chantell dù không có được những lời nhẹ nhàng trong mơ mà nàng muốn nhưng Dũng sĩ đã đồng ý đi cùng nàng, nàng sẽ không đời nào từ chối.
……
Bốn tiếng hướng về phía Bắc, đoàn người Vincent đã tới thành Marnier, trung tâm của Karok, thủ đô của vương quốc trị vì bởi vua Logan IV, uy nghiêm và chặt chẽ. Vincent cởi mũ trùm ra, để gió thổi qua chân tóc, anh thích cảm giác được gió vờn. Anh không hề biết rằng khuôn mặt của mình khiến phố phường qua lại trở nên nhộn nhịp.
Chưa bao giờ họ thấy một chàng trai đẹp như thế xuất hiện ở đất nước này.
Chantell ngắm nhìn khuôn mặt của Vincent ở bên tay phải anh.
Mặt góc cạnh, cằm vuông, môi dày nam tính, tóc chàng búi củ tỏi phóng khoáng vô cùng. Nhưng mắt chàng, ôi, ai cũng nhìn ra và thương thay cho chàng trai đẹp, chàng bị mù, đôi mắt không tiêu cự đó và cử động nghe ngóng của chàng làm những cô gái phải thầm thương thầm tiếc cho chàng lẫn bản thân mình, chẳng cha mẹ nào lại muốn con gái mình đi tán tỉnh hay yêu một thằng mù cả.
Chantell cũng tiếc nuối, cha cô có thể sẽ biết ơn chàng Dũng sĩ nhưng sẽ không bao giờ cho phép con gái mình cưới một thằng tật nguyền như chàng.
Nhưng biết sao đây, trái tim nàng đã thuộc về chàng Dũng sĩ mù rồi.
“Vincent, em…” Nàng lên tiếng, nhưng chàng Dũng sĩ chặn lời nàng.
“Đến lúc chúng ta chia tay rồi!” Vincent đứng im, nói với đoàn người đã hộ tống anh, ngay lập tức, nàng công nương hoảng lên.
“Ôi không, chàng định đi đâu?” Nàng công nương hoảng hốt.
“Việc của cô à?” Vincent hỏi rất lạnh lùng. “Thực ra trước khi chia tay, tôi có việc cuối cùng muốn nhờ anh, Chevell! Một việc cỏn con thôi, anh có thể làm cho tôi chứ?”
“Vâng thưa ngài, ngài cứ nói!” Chevell tỏ ra vô cùng vinh dự, để tay lên ngực và cúi đầu chờ lệnh.
“Đừng xưng “nassen” với tôi, cứ “atyr” là được, tôi mới có 22 tuổi, không chịu được cái danh “nassen đâu.” Vincent nói rất khiêm tốn. “Anh có biết nhà nghỉ nào quanh đây giá cả vừa phải mà tốt không?”
“À, có, thưa ng…” Chevell muốn nói nhưng không tìm được cách xưng hô.
“Cứ nói đi! Tôi tạm chấp nhận anh gọi tôi là “nassen””
“Ở phía đó ạ, tôi sẽ dẫn ngài đi!”
Vincent cần họ đưa đi, ở chỗ đông người thế này, không thể dùng Ken’ha được, mà có Ken’ha cũng vô dụng, những cơn sóng xanh chỉ làm rõ những vật cản chứ không làm hiện các kí tự hay chữ viết, anh không đọc được gì hết.
Vincent được đưa tới nhà trọ Lột Sống, đáng ngạc nhiên rằng cái tên lại rất hợp gu với Vincent, nó gợi nhớ anh về vài trò tra tấn của bọn phản đạo sông Kahnir, chắc anh điên thật rồi hoặc bọn Phù thuỷ đã khơi ra cái gì đó đen tối trong anh, niềm yêu thích sự bạo lực và kì dị.
Sau khi được các cận vệ hoàng gia giúp thuê phòng, Vincent mò đường xung quanh phòng, làm quen với diện tích của căn phòng, bề mặt các đồ vật trong phòng, đi lại khoảng 3 lần, anh ghi nhớ hết mọi thứ, lấy các đồ vật làm cột mốc miễn là chúng không bị xê dịch. Vincent tìm đến giường, ngả lưng ngủ khò, dậy lúc mấy giờ không hay, những cơn gió mát lạnh thổi vào phòng qua khung cửa sổ, lẫn cả bóng tối của mí mắt khi nhìn ra ngoài khung cửa sổ cạnh giường thông báo cho anh giờ là buổi tối. Vincent đi giày đi tất rồi lại mò đường xuống nhà trọ, đi từ từ từng bước ở đoạn cầu thang, những bậc thang nhà trọ này được thiết kế rất cao và theo dạng xoắn ốc, có vài bậc bị dốc, trượt chân là dập mông hàng chục lần.
Cố lên nào. Anh tự nhủ với bản thân, cười mỉa. Mày có thể sống sót ở trong một khu rừng, chống lại cả một đàn Fem, chẳng lẽ lại chịu thua mấy cái bậc thang này.
Khi đặt chân xuống dưới sàn nhà bằng phẳng, Vincent thở phào nhẹ nhõm.
“Anh mù, anh có cần tôi giúp không?”
Giọng nói nhẹ nhàng như mùi bơ chảy của cô gái nào đó luồn vào tai Vincent, anh hơi ngỡ ngàng.
“Làm phiền cô vậy, hãy đưa tôi tới chỗ….” Anh cười giả lả, nói chưa hết câu thì cô gái nói cợt nhả.
“Có mỡ đấy mà húp nhé, ha ha ha…”
Cả một đám gái cười vào mặt anh. Vincent không thấy khó chịu, giọng cười của họ sao mà so được với bọn phản đạo về độ thô tục cơ chứ?
“Cơ mà này anh mù, vì anh đẹp trai, nên tôi đây mới giúp anh nhé!”
Vincent được một cô gái khác trong đám đưa tới một cái bàn trống.
“Bea! Đón khách này em ơi!” Cô gái gọi người khác. Chắc cô Bea này mới là hầu bàn thật. “Không cần cảm ơn nhé.”
“Vâng, chị cứ để đấy ạ! Em tới liền!” Bea đáp lại từ trong bếp.
“Nếu không cảm ơn cô thì thật không phải, gã mù hèn mọn tôi đây phải làm gì để trả ơn cô đây?”
Vincent giở giọng đùa cợt lại. Anh học giọng tán tỉnh của Aedan. Aedan nói câu này thì nghe rất ngọt, nhưng Vincent nói thì nghe hơi vô cảm và cứng nhắc, giọng Aedan cao và thanh hơn giọng của Vincent, giọng Vincent trầm và hơi dày.
“Ôi chao, anh tính giận cá chém thớt đấy ư? Đứa em kết nghĩa của tôi mới là đứa trêu anh nhé, không phải tôi đây, nếu có trả thù, hãy trả thù nó, đừng vác hận sang tôi. Mà này, nếu anh muốn trả ơn ấy à, thì đêm nay…anh để tôi cưỡi ngựa nhé!”
Vincent chưa bao giờ chơi gái, anh không phải trai tân nhưng gái ăn sương anh chưa bao giờ đụng tới. Người con gái đầu tiên anh ăn nằm cùng là một tiểu thư cao quý nào đó của một gia đình nam tước phía Đông, anh không nhớ tên cô ta là gì, chỉ biết rằng vì để phát tiết sự mệt mỏi tới từ cơn ác mộng, và cũng vì cô ta ve vãn anh, anh đã kéo cô ta vào phòng mình, ở trong đó suốt tới giữa trưa hôm sau mới ra khỏi phòng, khiến cô ta bất tỉnh vì kiệt sức.
Một kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng không, anh không muốn lặp lại nó một lần nữa, cũng không biết có còn khả năng tái hiện sự hào hùng ấy một lần nữa với cô gái đang thả mồi với anh hay không.
“Chị Mida! Chị lại làm thế rồi!”
Bea, con gái ông chủ nhà trọ, chống hông phùng má cau mày tỏ thái độ, cô hầu bàn Bea rực rỡ như ánh nắng ban đêm khiến cả nhà trọ bừng sáng và đầy sức sống. Vincent ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi dầu mỡ thức ăn trộn với mùi nước xả vải rẻ tiền phả tới. Không phải là do thức ăn, mà là cô hầu bàn đã đến.
“Ôi Bea của chị, chị có làm gì đâu? Anh ta bắt đầu trước đấy, mù mà mồm dẻo kinh, được hơn cả mấy thằng mắt sáng lúc nào cũng hau háu nhìn vú và “sò” của bọn chị….”
“Chị đừng có nói nữa! Thôi ngay!” Bea đánh vào vai Mida, gái ăn sương và cũng là khách quen của quán, Mida cười khúc khích trở về hội của cô, chỉ trỏ Vincent và Bea. Bea nguýt bọn họ, bọn họ cười tợn hơn. Bea hỏi Vincent:
“Anh mù muốn ăn gì của quán tôi nào? Hôm nay có món đặc biệt của cha tôi làm đấy!”
“Món gì thế?” Vincent hỏi
“Ba chỉ cuốn nấm!” Bea đáp
“Bao nhiêu xác suất là tôi sẽ vào trạm xá trên cáng sau khi ăn món này?” Vincent lại hỏi, nở một nụ cười cợt nhả, giọng vùng quê Kosva của Bea làm Vincent nhớ đến những đứa bé được mẹ anh mua về làm hầu bếp, anh hay trêu chúng vào lúc rảnh, lũ trẻ thích anh.
“Chín mươi phần trăm!” Bea đáp như không.
“Thế thì cho tôi một suất bánh mì sốt vang! Rất cảm ơn vì đã giới thiệu dịch vụ bữa ăn cuối cùng của cha cô!” Vincent cười.
“Được thôi! Cha ơi, cho một suất đặc biệt!” Bea ngửa cổ hét vọng vào bếp.
“Không, ơ này, đùa tí thôi mà…” Vincent vẫy tay xin lỗi, Bea mới thôi.
Nhà này nếu đùa có nguy cơ gây chết người.
Từ từ ăn hết hai suất bánh mì sốt vang nóng hổi, anh gọi thêm một đĩa cá chiên giòn. Đã lâu rồi anh chưa được ăn cá, ở Hoa Ly Đen, chẳng ai ăn cá cả, anh không hiểu tại sao lại có cái lẽ ấy, do lệnh từ mẹ Brighthand hay do các cô con gái của bà không thích chúng?
Vincent vừa đưa con cá lên miệng thì có cái gì đấy rút mất con cá của anh ra khỏi que xiên, anh gọi Ken’ha, bắt lấy ngay cái kẻ gặm mất con cá trong chớp mắt, anh phóng tay túm gáy hắn. Thu Ken’ha lại ngay, anh đứng lên, bấu hơi chặt gáy của tên trộm đồ ăn.
“Mrowwwwwww!!!!” Vincent giật mình, anh thấy tay mình rung mạnh, cái kẻ anh đang túm quẫy lên, mà….hắn vừa rít tiếng mèo à? Anh cau mày.
“Buông ra, mau buông ra!!” giọng con gái vang lên, anh đứng lên, giơ cao cả hung thủ trộm cá lên trước mặt anh, anh hỏi. “Cô là Beastling à?”
“Mau buông tôi ra! Ai cho anh túm gáy tôi? Thế là rất ác với Beastling loài mèo chúng tôi!” Cô gái nói. Vincent bấu sâu vào cái gáy của cô ta, cô gái đang quẫy chân quẫy tay im thin thít, bất động trên tay anh.
“Đúng là Beastling chi mèo!” Những con mèo sẽ bất động khi có người nắm gáy chúng, một mẹo để kiểm soát những con mèo hư khi chúng phá phách. Cô gái này đúng là một con mèo hư. “Một Beastling như cô lại đi ăn cắp giữa ban ngày thế này không sợ bị bắt làm nô lệ ư?”
Beastling là giống loài từng bị con người nô lệ hóa, và bây giờ thì họ vẫn bị nô lệ hóa nhưng không tệ như ngày trước. Thời nữ đế hoàng Babiche của đế chế Brigitte hùng mạnh và cao quý thống trị cả Rathir, Beastling bị nô lệ hóa cực nhiều, hầu như ở khắp nơi đều có thể thấy được nô lệ của tộc Beastling bị mua bán, đánh đập, hãm hiếp hoặc giết làm trò tiêu khiển. Đó là lí do chính cho việc tộc Beastling thù ghét loài người.
Theo như Vincent nhớ, Karok vẫn cho phép mua bán nô lệ, vua Logan IV là người ra sắc lệnh cho phép mua bán nô lệ nhưng không được đụng chạm đến các loài dị tộc khác. Nhưng mất bao lâu? Mất bao lâu để lũ chủ nô mất kiểm soát ham muốn của mình để mò tay tới những tràng bản của tộc Beastling?
“Tôi rất đói, tôi sẽ không phải ăn cắp nếu loài người các anh không ăn cắp của tôi trước.” Cô mèo kêu lên một cách tức giận.
Vincent tin cô ta, loài Beastling chưa bao giờ tỏ ra hỗn xược hay bạo lực ở thành phố con người, bây giờ là thời đại hòa bình giữa các chủng tộc, họ sẽ không làm gì ảnh hưởng xấu tới sự hòa bình hiếm có tạm thời này.
“Tôi sẽ mua đồ ăn cho cô, nhưng ngồi xuống và nói chuyện đã!” Vincent bảo. “Đồng ý không?”
Vincent nghe ngóng, anh nghe thấy vài kẻ đứng im từ lúc anh túm lấy cô mèo giờ đã bắt đầu động chân động tay, bọn chúng nhấc chân lên, bước vào quán ăn.
Bọn thợ săn nô. Lũ chó săn của bọn chủ nô. Vincent ghét chúng ngang cả bọn hoàng tộc. Một đống rắc rối bốc mùi tiền và quyền.
Anh gọi Ken’ha, bẻ cổ và nói:
“Cô nên đồng ý, vì tôi là người duy nhất có thể xé xác cái lũ muốn bắt cô làm nô lệ! Tin tôi đi, tôi không quan tâm đến việc giết người đâu, tôi sẵn lòng làm thế đấy.”
Khuôn mặt trắng phớ phẳng lì của Vincent làm những kẻ bước vào phải vội chạy ra với cái áo ướt đẫm mồ hôi và cái quần con dính nước đái són.
Vincent thu Ken’ha, anh lại đẹp trai như trước. Cô mèo trả lời anh:
“Anh thả tôi xuống trước đã.”
Vincent thả cô ta xuống, cô ta chạy ngay.
“Anh bạn à, cậu khờ thật đấy!” Ông chủ quán bảo. Vincent cười nói. “Không sao, cô ta sẽ quay lại, nhanh thôi. Tôi sẽ chờ, không ngại nếu tôi gọi thêm rượu chứ?” Vincent
“Ồ, không, không hề, tôi rất vui lòng được lấy thêm tiền của anh.” Ông chủ đáp lại một cách sảng khoái. Và thế là Vincent tiếp tục chờ, khoảng 2 tiếng sau. Có người ngồi xuống trước mặt anh.
“Cô về rồi đấy à?” Vincent uống chén rượu, nói. “Thế nào? Đồng ý không?”
“Anh muốn gì ở tôi?” Cô mèo hỏi.
“Trước tiên, cô tên là gì? Tôi là Vincent!”
“Mahalan của bộ tộc Beastling Abranda phía bắc!”
“Sao cô lại đến Karok? Bộ tộc của cô đã xảy ra chuyện gì tệ đến nỗi mà cô phải đến Karok để tìm đường giải quyết à?”
“Sao anh biết tài thế?!”
“Đôi khi mấy câu nói đùa lại thành sự thật đấy, trùng hợp thôi! Mà đúng là thế thật à?”
“Trưởng tộc tôi…bị nhiễm độc của bọn Fem, nếu để lâu, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Dĩ nhiên là trở thành một con Fem rồi, họ chưa nói cho cô biết à?”
“Không, không ai nói cho cô biết.”
“Cô tự nguyện đi ư?”
“Đúng.”
“Trong làng hết đàn ông hay sao mà lại để một đứa con gái đi đại diện thế?”
“Đúng là như thế đấy?”
“Hả? Cái gì cơ?”
“Tất cả đàn ông của bộ tộc tôi đều bị nhiễm độc Fem.”
“Từ từ, kể lại từ đầu đi. Não tôi đang trở nên trì trệ.”
“Chuyện xảy ra 3 tháng trước vào lễ Thành Niên của chúng tôi hằng năm, tất cả đàn ông con trai đều tụ họp trước con hồ duy nhất trong khu rừng của bộ tộc để thực hiện nghi thức trưởng thành.”
“Máu của bọn Fem ở trong nước hồ à?” Vincent hỏi dù anh đã biết chắc chắn là thế.
“Thầy pháp của bộ tộc chúng tôi đã nói thế.”
“Vậy đám đàn ông trong làng đều uống nước sông hết ư?”
“Không hẳn là uống, nghi thức trưởng thành đòi hỏi họ phải lội xuống sông để bắt được Asoveran, một loài cá sấu rất khỏe, nhanh, ngoài ra chúng chỉ to bằng đúng cẳng tay người lớn nên rất khó bắt, mỗi người phải bắt được tối đa 5 con để được công nhận là hoàn thành nghi thức, nếu họ không thể bắt được đủ số cá, vậy thì họ phải đợi đến năm sau.”
Lội ngụp sông hay uống nước sông thì cũng thế cả, uống một cách tình cờ hay cố tình uống đều đem đến cùng một kết quả.
“Họ phát tác ngay sau khi uống nước sông ư? Biểu hiện ra sao?”
“Họ phát tác ngay sau khi nghi lễ kết thúc! Tất cả đều mê sảng, nói mớ linh tinh về cái gì đó gọi là phục tùng đấng Thượng tôn hay hủy diệt lũ Kỵ sĩ dòng thánh.”
Vincent vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ đến khả năng đây là tác phẩm của lũ Phù thủy và Hắc Pháp sư. Không nghi ngờ gì nữa, lũ rác rưởi đó phải giết. Nhưng chúng đổ máu của bọn Fem xuống con hồ với mục đích gì?
“Con hồ đã bị phong tỏa chưa? Đừng bảo tôi là chưa đấy nhé!” Vincent hỏi lại cho chắc.
“Nó đã bị phong tỏa ngay sau khi đám đàn ông có triệu chứng lạ.”
“Còn nguồn nước nào khác không?”
“Có, suối Adanhad! Đó là nguồn nước chính của chúng tôi trong sinh hoạt hằng ngày, nếu anh hỏi về việc nó có bị nhiễm độc không thì không, nó hoàn toàn sạch.”
Vincent thở phào, cậu lo dân làng của cô ta sẽ chết khát nếu nguồn nước duy nhất của họ là con hồ đã nhiễm độc đó.
“Vậy cô có kế hoạch gì trong việc tìm kiếm thuốc giải cho làng cô?”
“Tôi muốn tìm một người tên là Marion, ông ấy là một phù thủy, ân sư của Thầy pháp làng tôi! Thầy pháp nói rằng hẳn Marion sẽ có cách cứu làng tôi.”
“Trùng hợp thật! Tôi cũng đi tìm ông ta.”
“Để làm gì?”
“Cô không thấy tôi bị mù ư?”
“Ơ….Tôi…xin lỗi! Tôi thiếu tế nhị quá.”
“Thôi, không nói nữa, cô còn đói không?”
“C…có, có!”
Cô gái mèo ngập ngừng, Vincent cười nhạt, gọi thêm một đĩa cá rán nữa cho cô mèo.
“Ăn khi nào no thì thôi nhé, rồi chúng ta đi tìm Marion! Không thể nào đánh đấm được với một cái bụng đói phải không?”
Vincent uống rượu, nói. Và khi đĩa cá rán đến, cô mèo ăn ngồm ngoàm không ngơi nghỉ. Tiếng động nhai thức ăn đó làm Vincent thấy ấm lòng. Còn thức ăn là còn hy vọng, còn ăn được là còn tương lai. Đáng tiếc thay, anh không thể thấy mặt cô mèo, thật đáng tiếc, tộc Beastling luôn được đồn rằng vô cùng xinh đẹp, dễ thương và gợi cảm, anh chưa bao giờ thấy một Beastling bao giờ.
Sau khi tọng sạch 4 đĩa cá rán, cô mèo ợ một tiếng to và hỏi:
“Được rồi, no rồi, đi thôi, đi tìm Marion! Ôi không….Đúng rồi!!”
Cô mèo bỗng hét toáng lên. “Bức thư giới thiệu của Thầy pháp!”
Vincent hỏi:
“Sao thế?”
“Chúng bị mất rồi, làm sao tôi có thể nhờ vả được Marion đây?”
“Chúng quan trọng đến thế cơ à?”
“Tất nhiên, Thầy pháp nói Marion là người rất khó để lấy được sự tin cậy, phải có vật đảm bảo để ông ta tin tôi là tộc nhân của bộ tộc Abranda!”
“Lạ nhỉ, theo miêu tả của người quen của tôi thì ông ta là kẻ khá dễ thương lượng.”
Vincent đang hiểu nhầm giữa dễ tin người và dễ thương lượng. Anh vỗ bàn, đứng dậy nói:
“Tính tiền cho tôi!”
Bea đến, viết hoá đơn.
“Có cần hoá đơn không?” Bea hỏi.
Thanh toán hết 6 đồng vàng Solde. Chủ yếu là vào hết mồm cô mèo Mahalan. Vincent nhờ Mahalan dắt anh ra khỏi quán trọ.
Ra khỏi quán trọ, Vincent hỏi Mahalan:
“Cô có nhìn kĩ bọn trộm đó không?”
“Thực ra chỉ có một tên, hắn rất lùn, to người, râu và tóc đỏ.”
“Với mô tả của cô sao tôi thấy hắn giống mấy gã Dwarf thế nhỉ?”
“Thì hắn là Dwarf mà!”
“Lạy Đấng Thánh.” Vincent không hiểu tại sao cô ta không nói luôn là một tên Dwarf có râu tóc đỏ đi cho nhanh.
“Chúng ta nên tìm ở khu thương mại, ở đó nhiều Dwarf lắm!” Mahalan nói rồi đi trước. Nhưng Vincent níu tay cô kéo lại.
“Chúng ta sẽ không đi đến đó.” Vincent lắc đầu nói.
“Vậy chúng ta đi đâu?”
“Khu Cống Đen, nơi tệ hại nhất của Karok!” Vincent bảo. “Tôi biết đường, nhưng tôi bị mù, không rõ phương hướng, tôi sẽ chỉ đường, cô dắt tôi đi!”
Anh từng được cha đưa tới Marnier 4 năm trước. Lúc cha anh không để ý, anh đi chơi cùng bọn trẻ nhãi nghèo đói xuống dưới khu Cống Đen, kết quả là khi về nhà, anh bị cha anh vụt roi nát đít.
Ở trên Rathir, trong mọi vương quốc, thủ đô của chúng đều có một khu đói kém cực khổ và bẩn thỉu nhất mà mọi người đều gọi là khu ổ chuột, nhưng ở Karok, nơi đó được gọi là khu Cống Đen, nơi tồi tệ nhất, hỗn loạn nhất, nơi tập trung đông đảo mọi kẻ tiện nhân nhất Karok, sống chui sống lủi ở trong bóng tối. Hẳn một tên trộm cắp sẽ không bao giờ dám đến khu thương mại, hắn quá dễ để bị nhận ra bởi cái dáng người, vẻ mặt và khí chất của một tên trộm.
Vincent và Mahalan xuất hiện ở khu Cống Đen khiến mọi người hiếu kỳ, vì trông họ quá sạch sẽ.
“Này cô em tai mèo, lại đây chơi với anh nào.”
Những tiếng trêu chọc dâm ô, những tiếng cười đĩ thỏa của những cô gái điếm văng vẳng bên tai đôi nam nữ. Bất chợt, họ bị chặn đường bởi một lũ ô hợp hôi hám.
“Xem nào, hôm nay chúng ta có khách đến, hai đứa chúng mày đến đây làm gì? À mà không cần hỏi, đằng nào chúng mày cũng là mồi rồi.”
“Chắc không?” Vincent hỏi, anh cười nhếch mép, đôi mắt vô hồn, trông có gì đó rất đáng sợ.
“Này, đại ca, nó mù đấy!” Một thằng nói, đáp lời nó là tiếng mắng mỏ của đại ca nó. “Mù hay không thì liên quan đến túi tiền của bọn mình à? Lên, lột sạch nó cho tao!” Tên cầm đầu chỉ đạo, chẳng ai dám không vâng lời gã.
Bọn chúng bước chân huỳnh huỵch tới, cô mèo rít lên dọa dẫm nhưng có vẻ chẳng có tác dụng lắm, còn Vincent ư? Anh định dùng Ken’ha nhưng thôi, có lẽ là không cần, bọn này không có gì khiến anh phải sợ. Vincent di chân về phía trước, chộp tay vào cổ một tên, bóp vẹo cổ hắn về một bên, tiếng xương gẫy kêu rôm rốp rồi ném thẳng cái xác vẫn còn nóng về phía lũ chặn đường. Những tên đang định bước tới đơ ra nhìn cái xác bị gẫy ngoẹo cả cổ nằm bất động.
“Chúng mày nhìn cái xác mà nghĩ kỹ quyết định của mình đi, tao chỉ xuống đây để tìm đồ, không có hứng chơi với chúng mày, nhưng nếu chúng mày thích, ừ thì tao sẵn lòng chiều!”
Vincent dỏng tai chờ đợi kết quả của lời nhắc nhở từ mình, chỉ khoảng vài giây, anh đã nghe thấy tiếng chạy lũ lượt.
“Lũ nhát chết, chúng ta có 5 người, chúng mày lại sợ một thằng mù ư? Quay lại…hợ!!!”
Tên cầm đầu đang nói dở thì bị Vincent xách cổ lên, làm hắn ngạt thở, hắn ôm cổ, đau đến độ nhắm mắt lại, hắn cố mở mắt ra để sỉ vả Vincent vài câu rồi thì phải sợ són đái ra quần vì gương mặt trống trơn của anh.
Nghe tiếng thở dốc liên tục của hắn, Vincent biết anh làm hắn sợ, anh ra lệnh Ken’ha biến mất và nói từu tốn:
“Chúng nó không phải nhát, mà là khôn ngoan biết điều. Tao có vài điều muốn hỏi đây! Tao có được câu trả lời tao muốn thì mày được sống, không thì rất tiếc, đồng hành cùng bạn của mày xuống Vùng Ngưỡng đi.”
Vincent bắt đầu thít chặt tay, tên cướp run rẩy khó thở.
“Được, được!” Tên cướp đường bấu tay Vincent đáp. Vincent buông lỏng tay để hắn ngã xuống, anh dẫm lên ngực hắn, đề phòng hắn chạy.
“Mày biết khu nào tập trung nhiều bọn Dwarf không? Tao đang tìm một đứa, nó lấy trộm đồ của cô gái đằng sau tao.”
“Anh…anh đang rất dại dột đấy anh bạn ạ! Anh đem một Beastling xuống dưới Cống Đen là hành vi tự sát ngu đần, ở dưới Cống Đen này tụ tập không chỉ bọn trộm cướp nghiện ngập ăn mày mà còn cả những tay buôn nô lệ thấp hèn đến loại có máu mặt trong giới buôn nô của Karok đến Evik, bọn chúng thành lập cả một đường dây không gì chia cắt nổi, anh nên đi đi khi còn kịp!”
Vincent ngoái đầu lại, chờ Mahalan nói gì đó, anh không biết, anh muốn nghe quyết định của cô, Mahalan cúi đầu nhìn chân mình, không nói. Vincent bỏ chân ra khỏi ngực tên cướp, nói:
“Rất cảm ơn vì sự hợp tác của anh, nhưng tôi muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình, thế thì an toàn hơn.”
“Vậy thì tùy anh, đến khu Vô Cấp! Đó là nơi bọn Dwarf làm nghề trộm cướp lập hội ở đó.”
Mahalan ngẩng mặt lên, cô không để ý đến lời tên cướp nói, trong đầu cô chỉ lảng vảng lời của Vincent về sự an toàn của cô khi ở bên cạnh anh, trái tim cô thắt lại, đập rất nhanh và cô nghĩ, mình bị bệnh ư? Sao tim mình thắt lại và tâm hồn mình lâng lâng như thế? Hay là mình bị say nắng? Không thể nào! Beastling chưa bao giờ yếu ớt đến mức bị say nắng, các Beastling rất khỏe.
Sau khi tên cướp chạy, Vincent hỏi Mahalan:
“Ở bên cạnh tôi cô an toàn hơn đấy, ít nhất là những lúc này, có quá nhiều kẻ nhắm vào cô. Cô biết chiến đấu chứ?”
“Sao cơ?”
“Cô biết cách bảo vệ bản thân mình chứ? Không phải lúc nào tôi cũng để ý đến cô được đâu.”
“Tôi biết chiến đấu, anh không cần lo! Các Beastling luôn…”
“Thế là được rồi! Không cần nói thêm nữa, ta đi, tên Dwarf đó đang đợi.”
Vincent không muốn giúp một cái bình hoa, Mahalan thừa nhận cô biết cách tự bảo vệ mình làm anh hài lòng.
Họ hỏi đường đến khu Vô Cấp, cả hai nhận được câu trả lời nhưng đồng thời với những cái nhìn nghi ngờ và dò xét. Vincent không để ý đến chúng nhưng Mahalan thì lại thấy khó chịu.
“Bỏ ngoài tai mọi lời chúng nói đi Mahalan, chúng nó chỉ giỏi nói không giỏi làm đâu, chúng nó mà đủ gan đối mặt với ta thì đã không phải chui lủi trong mấy cái xó bẩn thỉu đó để văng bậy sỉ vả ta.”
Mahalan ghi nhớ lời dạy đó của Vincent, nó làm dịu đi tính nóng máu nguyên thuỷ của Beastling trong cô. Mahalan nắm tay Vincent, cố đi nhanh hơn.
Khu Vô Cấp là khu riêng dành cho bọn Dwarf tội phạm, chúng ruồng bỏ quê hương và bản chất thợ rèn của mình để đi vào còn đường đâm thuê trộm cắp chém mướn của loài người. Khi Vincent bước vào khu Vô Cấp, những Dwarf nhìn anh và Mahalan đầy kì thị, chúng không quen khi có kẻ khác loài đi vào địa phận của chúng, dù chúng khác hội khác đoàn, luôn luôn chửi bới đối đầu nhau nhưng sự kì thị phân biệt chủng tộc đã ăn sâu vào máu những loài dị tộc.
Mahalan nép sát vào người Vincent, bộ ngực cô như dính vào bắp tay anh mà đáng lẽ không được như thế, cô phải đi trước anh để dẫn đường cho anh, Vincent nuốt nước bọt, gãi má. Không hiểu do anh hay do cái chỗ này nóng mà hình như mồ hôi của anh toát ra nhiều hơn bình thường.
“Chúng mày là ai? Vào đây làm gì?” Một cô Dwarf chặn đường hai người, hỏi với giọng lãnh đạm.
“Tôi tìm một tên Dwarf râu tóc đỏ.” Vincent nói.
“Cứ tự nhiên đi chàng trai, chỗ này có nhiều gã râu tóc đỏ lắm.”
“Mahalan! Cô có thể tả kĩ lại cho tôi xem hắn có đặc điểm gì khác ngoài râu tóc đỏ không?” Vincent hỏi Mahalan.
“Tóc hắn ngắn, râu dài, mắt dữ, có hình xăm trên mặt và một vết thẹo dài bằng ngón tay cái trên má trái.”
“Có ai giống thế không bà chị?” Vincent hỏi cô Dwarf.
“Có hình xăm trên mặt thì chỉ có bọn Dao Độc, chúng mày tìm bọn Dao Độc làm gì?”
“Bọn nó cướp đồ của bạn tôi.” Vincent đáp.
“Thế thì chúng mày xui rồi, bọn Dao Độc mà có đồ thì đừng mong mà lấy lại được.”
“Không được, tôi phải lấy lại chúng!” Mahalan kêu lên.
“Bà chị có giải pháp nào không?” Vincent hỏi.
“Có!” Cô Dwarf bảo. “Nhưng hơi đắt đấy!”
“30 đồng vàng Solde, đủ không? Bà chị hẳn cũng ghét bọn đó lắm nên mới ra hợp đồng giúp đỡ thế này nhỉ?”
“Khỏi nói! Bọn nó độc bá khu Vô Cấp 5 năm rồi, chúng thu tiền bảo kê, chèn ép những hội khác trong khu không nương tay, hội của tao ăn không ít quả đắng từ bọn nó! Mà thôi, đi cùng tao, giao tiền trước. Rồi bọn tao sẽ giúp chúng mày tìm lại đồ.”
“Cô định giúp chúng tôi thế nào?” Vincent hỏi, đi theo cô Dwarf. “Mà làm ăn cùng nhau thì cũng nên biết tên nhau cái nhỉ! Tên bà chị là gì?”
“Janey, mọi người ở đây gọi tao là Chị Đại hay Janey Đầu Điên! Hai đứa chúng mày cứ gọi tao là Chị Đại hoặc Janey là được.”
“Thế Janey Đầu Điên thì sao?” Vincent cười nửa miệng hỏi.
“Chỉ có một người được phép gọi tao như thế thôi!” Janey nói.
“Janey, tôi là Vincent, đây là Mahalan!” Vincent giới thiệu.
Hợp đồng làm ăn của Mahalan và Janey được viết kiểu công văn chính thức, Vincent ngồi ở một bên để Mahalan đóng dấu ngón tay xác nhận hợp đồng, trong lúc đó Vincent nghe ngóng kiểu cách làm việc mà cảm thấy khá lạ vì một hội trộm cắp lại có phong cách làm ăn lịch sự như thế. Nhận ra được sự thắc mắc và ngẫm nghĩ của Vincent, Janey chỉ cười ruồi, đóng tờ hợp đồng lên một bảng gỗ trong nhà của cô ta. Ngôi nhà này bốc mùi mốc và mùi thuốc nấu, trộn lẫn vào nhau rất khó ngửi. Vincent còn ngửi được một mùi nữa nhưng anh không chắc với những gì anh nghĩ hay không.
“Chắc mày hẳn thắc mắc tại sao bọn tao làm ăn rất khác so với những bọn trộm cắp khác phải không?”
“Cũng có một phần như thế. Tôi chưa từng thuê trộm cắp bao giờ.”
“Bọn tao chỉ nhận trộm của lũ nhà giàu quý tộc, không bao giờ cướp đường, không bao giờ cướp lương, chính vì thế bọn tao không giao ước hợp đồng chỉ bằng vài cái bắt hay và vài câu nói vớ vẩn không cân nặng.”
“Bà chị tự lập hội ở đây à?”
“Không, còn có chồng tao nữa.”
“Vậy…anh nhà đang ở đâu thế?”
“Đi vắng!”
“Bà chị cứ đùa! Tôi ngửi thấy mùi hoa Bạch Lộc và chiết xuất lá Tam Phiến để triệt máu độc đấy. Anh nhà hẳn là bị hạ độc phải không? Tôi ngửi thấy mùi thịt thối ở trong nhà.”
Vincent đã đúng. Cái mùi khó ngửi đó không phải tới từ một cái xác đang phân huỷ mà tới từ một cơ thể người sống đang dần dần rữa thối.
“Mày biết chế thuốc?” Janey trợn mắt nhìn Vincent.
“Không hẳn, chỉ là tôi từng phải uống khá nhiều thuốc để sống!” Vincent xoa mặt, ngón tay máy của anh làm Janey chú ý, cô lại liếc một lượt qua áo anh, nó mỏng và có chút rộng.
“Mày từng bị tra tấn phải không?” Janey hỏi làm Vincent ngạc nhiên.
“Sao bà chị biết hay thế?”
“Tấm áo mỏng của mày sao che được mắt tao, những vết sẹo trên người mày không đi thẳng theo quy luật, chúng trông rất cong và uốn éo, không phải vết chém lúc đánh giết.”
Vincent cười, anh cởi chiếc mặt nạ của anh ra, để lộ mặt thật, khuôn mặt bị khâu mắt và khâu mồm. Janey lạnh sống lưng, trông cái gã trước mặt cô nhìn y như lũ Bộc Thi của bọn Phù thủy vậy.
Mồm Vincent mở vừa đủ để nói đủ nghe, nếu anh mở to hơn, những sợi chỉ sẽ bị căng ra và môi anh sẽ chảy máu.
“Quãng thời gian bị bọn Phù thủy sông Kahnir tra tấn được coi là bước ngoặt của cuộc đời tôi đấy!”
Trong óc Vincent lại chập chờn những kỉ niệm đáng nhớ ở sông Kahnir. Những cái móc sắt, những con dao lóc thịt, những cái bàn chông và bao nhiêu là lọ dược độc, tất cả đều tuôn hết vào cơ thể của chàng trai trẻ Vincent Ambrose Osmand, những ngày đó đã khắc sâu vào tim anh, dù muốn hay không muốn.
Vincent đeo lại chiếc mặt nạ lên, anh trở lại làm một gã mù đẹp trai.
“Cho tao xin lỗi, tao không biết mày khổ thế! Đến tao còn cảm thấy may mắn khi chồng tao chỉ bị hạ độc.” Janey nói nhỏ.
Vincent tí nữa thì phì cười vì cái sự thông cảm quá lố của Janey, chồng chị sắp chết rồi đấy Chị Đại ạ!
Vincent lại nói:
“Chị đã biết thuốc giải cho chồng chị ở đâu chưa?”
“Tao chắc chắn là nó ở trong tay bọn Dao Độc, chính chúng nó đã hạ độc anh ấy!”
“Và nếu chúng không có thuốc giải thì sao?”
“Vậy thì chúng nó nên chết hết để làm bạn cùng chồng tao xuống Vùng Ngưỡng đi!”
“Từ từ, đừng vội, còn có một khác để giải quyết khác nếu chúng nó không có thuốc giải!”
“Là gì? Mày muốn tao tha cho bọn nó à?”
“Không, bọn đấy thì phải giết chứ tha làm sao được!? Tôi đang tìm một lão Phù thủy có tên Marion, chị có thông tin gì về lão không? Có thể lão sẽ có thuốc giải.”
“Marion Râu Xanh ấy à?”
“Râu Xanh?” Vincent nhíu mày, hai khóe môi cong lên, anh chuẩn bị bật cười. “Lão…có tội trạng hiếp dâm à?”
“Không, vì râu của lão màu xanh, vì lão quá giỏi ma thuật hệ Băng nên râu lão bây giờ xanh phớ lớ ra vì ảnh hưởng của hệ ma pháp lão dùng.”
“Khặc!” Vincent phá lên cười, kết quả là môi anh chảy máu đầm đìa. Janey nhìn Vincent cười mà phải nhắm mắt lại, vì khuôn mặt của Vincent hiện giờ quá đáng sợ, nếu đứa trẻ con hay bất cứ ai yếu tim mà nhìn thấy anh hiện giờ sẽ sốc tim mà chết.
Đó là khuôn mặt của một con quỷ chứ không phải con người. Hai mắt anh đỏ ngầu, hai môi gần như rách ra, da mặt nhăn nhúm lại.
Đến khi nhận mặt mình hơi cồm cộm, Vincent mới biết do ngoác mồm cười quá nhiều nên cái mặt nạ mà mẹ Brighthand cho anh đã bị rách tả tơi. Vincent cay đắng ôm mặt mà tiếc nuối cho mình. Ta quả là đần. Anh rủa bản thân. Chỉ vì cười mà vác khổ vào thân, giờ thì anh phải chường cái mặt thật ra ngoài ánh sáng.
Lúc Vincent đi ra ngoài cùng với Janey đi đầu, Mahalan thiếu điều vác cả chum nước ném vào người anh vì tưởng anh là lũ Bộc Thi của bọn Phù thủy phản đạo.
“Vậy là bộ tộc của cô cũng bị bọn Phù thủy tấn công à?” Vincent bắt đầu cuộc nói chuyện để kéo gần khoảng cách với Mahalan, cô sợ vẻ ngoài “mới” của anh. Anh không muốn cô sợ anh chỉ vì cái vẻ ngoài khâu vá này.
“Ba năm trước, chúng có dẫn một lũ Bộc Thi đến, muốn chiêu mộ những Beastling có tài năng phép thuật trong bộ tộc của tôi. Thầy pháp của chúng tôi nhận ra chúng là lũ phản đạo nên đuổi chúng đi, vài số bọn chúng trở nên quá khích, chúng điều khiển bọn Bộc Thi lao vào đồng tộc tôi, rất nhiều người bị chết. Chúng tôi buộc phải di cư đi chỗ khác sau thảm kịch đó.”
“Tôi rất tiếc!” Vincent nhỏ nhẹ, mồm anh vẫn còn rớm máu. Anh thấy gần gũi hơn với Mahalan.
“Tôi xin lỗi Vincent! Tôi nên tinh mắt hơn, bọn Bộc Thi có da màu xám, trong khi da anh hồng hào như người thường.” Mahalan liến thoắng.
“Ôi thôi thôi!” Vincent lấy hai tay che cái mồm hấp tấp của Mahalan đi, anh thở dài. “Đừng có ước mình trở thành người khác, cái tính hấp tấp của cô thì nên sửa nhưng đừng ước mình trở thành một người khác. Có được không?” Vincent hỏi Mahalan đang bị mình bịt mồm, tai cô rung rung vẫy vẫy, mắt cô chớp một cái rồi cô gật đầu. Vincent bỏ tay ra khỏi mồm cô, lòng bàn tay anh hơi ẩm vì hơi thở của cô, anh kín đáo lau tay vào quần.
Mahalan e thẹn vuốt hai bên cánh tay có phần cơ bắp của mình. Mọi Beastling đều có cơ bắp rắn chắc bẩm sinh, không ai gầy gò ốm yếu hay mảnh mai cả, do đó mọi việc nặng trong bộ tộc thì đều san sẻ cho cả nam và nữ. Nhìn cơ thể của mình, Mahalan lại tò mò sang cơ thể của Vincent, không biết trông mình trần của anh ấy như thế nào.
Vincent, Mahalan và Janey đi đến trại của băng Dao Độc, chúng đang tụ họp nhóm lửa chính giữa trại, Mahalan nói:
“Tôi nhớ nhà quá, nhóm lửa làm tôi nhớ nhà.”
“Im lặng nào Mahalan, chúng ta đến để lấy đồ của cô đấy biết không?” Vincent nói.
“Vâng, tôi biết!” Mahalan cúi đầu, nói.
Bọn người lùn trộm cướp nhận ra có kẻ lạ mặt vào trại, chúng không để ý đến Vincent hay Mahalan đầu tiên mà là Janey Đầu Điên.
Đây là điển hình cho việc giác quan đối địch của muôn loài.
“Chị Đại, mày đến đây làm gì?” Một tên người lùn với khuôn mặt xăm trổ kín tận tại hỏi Janey. Janey rút dao ra chìa vào cổ họng hắn.
“Mày gọi Kamhan ra đây, tao có chuyện muốn nói với nó!” Janey nói.
“Cách bắt chuyện của mày có thể khiến băng Ngọc Xanh bị thiêu rụi đấy Chị Đại ạ!” Tên Dwarf nói kiêu căng nói không hề sợ hãi. Janey cười khẩy, đưa đầu ra đằng sau và cụng mạnh về trước khiến tên Dwarf ngã ngửa, mũi bật máu, hắn ôm mũi, la lên.
“Barzul*!!! Giết ả, giết ả đi! Nhanh lên, ả muốn gây chiến với Dao Độc!”
<*Barzul: tiếng chửi thề cổ của Dwarf, tức “Con mẹ nó!”>
Janey nhanh chóng dẫm vào mồm tên Dwarf to tiếng khiến hắn im bặt, nhẫn mũi dao vào sống mũi hắn.
“Tao bảo mày nên gọi Kamhan ra đây cho tao cơ mà! Giờ thì đừng trách tao không giữ lễ tiết!” Janey giơ dao lên và đâm xuống.
“Etzil*!” Có tiếng hô, Janey dừng ngay mũi dao lại trước khi nó đâm xuyên mi tâm của tên Dwarf mũi vỡ. “Janey! Cơn gió nào đưa cô tới đây thế?”
<*Etzil: tiếng Dwarf, tức “Dừng tay!”>
“Kamhan, có đứa ở băng bọn mày đã trộm đồ khách hàng của tao, tao muốn mày đưa nó ra đây!”
“Ai thế?” Kamhan, một gã Dwarf trọc, trông dung nhan rất bình thường như bao gã Dwarf khác, khôn lỏi, tinh ranh và có hơi hướm bạo lực, nhưng mắt gã thì có 2 màu, một xanh một đỏ.
“Tao không biết! Này, cô em, nhìn xung quanh xem, cô có nhận ra ai không?” Janey gọi Mahalan. Mahalan mở to mắt ra và nhìn chung quanh, cô chỉ tay la lên.
“Là hắn, hắn đang cố lỉnh đi kìa!” Mahalan nhảy lên như thỏ con.
Kamhan liếc mắt, cao giọng:
“Rampan! Đứng lại, đi ra đây.”
Tên Dwarf đang cố lỉnh đi phải dừng lại rồi xuất hiện trước đám đông như mệnh lệnh của Kamhan. Trông hắn rất giống với miêu tả của Mahalan, râu tóc đỏ, xăm mặt. Thêm vào là hắn giống Kamhan ở cặp mắt hai màu nhưng đổi bên.
“Ôi, chẳng ngờ lại là thằng em trai mày Kamhan ạ, nó chưa thôi cái tật trộm cắp vặt đi à? Tao tưởng Dao Độc phải khá hơn thế chứ, đi ăn cắp của một đứa con gái!”
“Tôi không ăn cắp cái gì cả, đừng có vu khống!” Rampan chối đây đẩy.
“Đừng có chối, chính ông đã va vào người tôi, ngay sau đó thì tôi mất đồ luôn. Trả đây!” Mahalan nói.
“Dựa vào đâu mà mày nói tao ăn cắp đồ của mày? Tao va vào người mày có nghĩa là tao ăn cắp của mày à đồ điên?”
“Có bao nhiêu phần trăm trùng hợp khi mà một thằng trộm va vào người khác chứ?” Vincent xen vào. Rampan im bặt.
“Không đủ chứng cứ thì đừng có buộc tội vớ vẩn!” Kamhan lên tiếng. Vincent cười nửa miệng.
“Vậy thì chúng ta phải có chiến tranh để giải quyết việc này rồi!” Anh nói rất thản nhiên.
Vincent bẻ cổ, bảo Janey:
“Đừng có phí lời với bọn này nữa, chúng ta về thôi!” Trước khi đi, hai bên còn lườm nguýt nhau chán chê, phần lớn là Mahalan và Janey với Kamhan và Rampan, về phần Vincent, anh chào tạm biệt chúng bằng một lời cảnh báo:
“Tao sẽ lại đến, và lần tới là lần cuối, lúc đấy, đừng ai van xin tao bọn tao nương tay, không có tác dụng đâu!”