Chương 19: Chương 10-1

Bree hét lên và nhảy lên tránh xa chỗ tổ ong.

“Ôi, chúa… ôi… ôi, chúa…” Cô rên rỉ, co vai lại và run rẩy. Cái đống cô nhìn thấy phía dưới đáy chiếc thùng nuôi ong không phải là rác rưởi hay mảnh vụn. Không hề. Đó là một con chuột. Một con đã chết, đã gần trở thành hóa thạch phía bên trong một lớp dính dính, nhầy nhầy từ keo ong lắng kết thành.

Cô rùng mình ghê tởm, giật chiếc bao tay da cứng ngắc của người nuôi ong ra và lùi lại tránh thật xa chỗ tổ ong. Theo Toby, ông Wentzel đã cho lũ ong một lớp đường pha mới vào tháng trước, nhưng giờ những chiếc tổ có vẻ như cần một chiếc thùng nuôi mới.

Đó mới chỉ là cái tổ thứ ba cô mở ra. Cô sẽ tìm thấy những gì nếu mở mấy chiếc còn lại cơ chứ?

Có lẽ sau tất cả, Star đã đúng. Cô ghét việc đụng tới lũ ong của mẹ mình nuôi. Nhưng Bree không phải là Star, và ngay từ giây phút đầu tiên, lũ ong đã tỏa ra một sức hút khó cưỡng với cô. Mỗi khi hè tới, cô lại giúp Myra chăm sóc mấy chiếc tổ. Cô yêu cái bầu không khí nguy hiểm lơ lửng, yêu cái cách cô có những kỹ năng mà những người anh của mình không có. Cô mê mẩn trật tự của bầy ong, những quy tắc chính xác, nghiêm ngặt được thiết lập trong xã hội loài ong và cái cách một nữ hoàng cầm quyền mọi thứ. Và điều quan trọng hơn cả là cô thích được ở bên Myra, người phụ nữ lặng lẽ và ưa sự riêng tư, hoàn toàn khác biệt với người mẹ quá khích và tự đam mê bản thân của Bree.

Bree đã từng thức gần như xuyên đêm để nghiền ngẫm những cuốn sách về nuôi ong trong bộ sưu tập nhỏ của Myra, nhưng cả những cuốn sách và những mùa hè dành thời gian bên Myra cũng không chuẩn bị cho cô việc phải gánh vác trách nhiệm như bây giờ. Cô đã từng tham gia một khóa học về công việc nuôi ong một vài năm trước, nhưng Scott không đồng ý để cô đặt một chiếc tổ vào sân của họ, vì thế nên cô chưa bao giờ có cơ hội được áp dụng những gì mình học. Nhưng giờ cô đang ở đây, với không chỉ một mà là mười lăm chiếc tổ cần được bảo vệ khỏi những loài gặm nhấm, sinh vật ký sinh đồng thời phải giữ cho những chiếc tổ không quá đông đúc ong.

Cô cọ cọ mắt cá chân bằng mũi giày chân kia. Dù chiếc áo bọc của Myra với phần che đầu và mặt đính kèm của nó hoàn toàn vừa với cô nhưng phần còn lại của bộ đồ không được thiết kế cho một người vừa cao vừa gầy như cô, vì thế cô đã mặc chiếc quần thụng kaki của mình. Quần áo màu sáng giúp lũ ong bình tĩnh hơn, trong khi quần áo màu tối sẽ khiến chúng nghĩ tới những loài động vật ăn côn trùng như gấu mèo hay chồn hôi. Không may rằng cô đã quên không nhét quần vào trong tất, chính điều này đã khiến cô bị chích một vài phát gần mắt cá chân.

Cô đang cân nhắc xem có được không việc thuyết phục Toby giúp cô dọn con chuột chết đi, nhưng cậu nhóc đó giống hệt mẹ ở cái chỗ ghét ong cay đắng nên việc này sẽ không khả thi. Sau sự việc theo dõi, rình mò ngày hôm qua, cô dự định để mắt nhiều hơn tới cậu bé nhưng cậu luôn ở nơi nào đó mà cô không thể thấy được. Thứ duy nhất cô thấy là một cô gái với mái tóc nhuộm đen cùng vài lọn dreadlock cam lộn xộn đang đi vòng vòng quanh ngôi nhà. Cô ấy mặc một chiếc tank top đen cùng quần đùi và một đôi giày xấu xí. Cô ấy thấp hơn Bree, chắc khoảng 1m65, với những nét nhỏ nhắn, hài hòa và khóe môi xinh xắn. Nếu không khoác lên vẻ bề ngoài với mái tóc kinh dị và lớp trang điểm dày, có lẽ cô ấy trông còn xinh hơn nữa. Cô ấy còn trông ngờ ngợ quen dù rằng Bree chắc chắn rằng họ chưa từng gặp nhau bao giờ.

Cô kéo chiếc mạng che mặt lên trên mũ. Sự xuất hiện của cô gái kia khiến cô thấy băn khoăn, không chỉ bởi hình xăm và chiếc khuyên trên mũi cô gái đó, mà còn cả việc không ai để tâm chú ý tới cô cho tới ngày hôm qua. Cô thích cảm giác tồn tại như người vô hình và cô vẫn muốn duy trì điều đó.

“Tôi đoán hẳn chị không phải bà ngoại của Toby,” cô gái đó lên tiếng.

Dù xuất hiện với vẻ khá dữ dằn nhưng trông cô không có vẻ gì là một mối đe dọa. Bree tháo găng tay xuống và đặt cạnh chiếc ống phun khói cô vừa dùng để khiến lũ ong bình tĩnh lại. Myra từng dùng tay trần để làm việc với những chiếc tổ nhưng Bree thì chưa bao giờ có ý định thử việc đó. “Bà ngoại Toby đã qua đời khoảng đầu tháng 5 rồi.”

“Vậy sao? Thú vị thật.” Cô ấy đưa tay ra bắt và điều này hơi lạ đối với một cô gái còn trẻ như vậy. “Tôi là Viper.” Viper? Bree bắt lấy bàn tay xòe ra nhưng vẫn cảm thấy hết sức không phù hợp. Trong quan điểm quan hệ xã hội cũ của cô, ôm nhau là nghi thức xã giao, ngay cả đối với người phụ nữ cô mới quen cũng vậy. “Bree West.”

“Rất vui được gặp chị, Bree. Toby có ở quanh đây không?”

Làm cách nào cô gái này biết Toby? Một lần nữa Bree cảm thấy sự thiếu trách nhiệm của mình. Cô không hề biết Toby ở đâu hay cậu nhóc làm gì khi cô không để ý nữa. “Toby!” Không có ai đáp lại.

“Chắc nó đang ở trong rừng,” người phụ nữ nói với sự ân cần thể hiện, và với điều đó, cuối cùng Bree cũng nhận ra đây không phải là một cô gái trẻ. “Chị là mẹ Toby ư?”

Mái tóc đỏ hung của Bree đã làm cô bị các anh của mình gọi là cương thi từ bé, và khi suy nghĩ về vẻ bề ngoài Toby thừa hưởng từ ba mẹ mình, cô nghĩ rằng người phụ nữ này đang mỉa mai cô. Nhưng cô ấy trông thực sự chân thành. “Không. Tôi… tôi là người giám hộ.”

“Tôi hiểu rồi.” Thứ gì đó trong cái cách cô ấy nhìn chằm chằm mình khiến Bree cảm giác rằng người phụ nữ này thật sự hiểu – thậm chí còn có thể hiểu hơn cả những gì Bree muốn thể hiện ra.

“Tôi có thể giúp gì?” Bree biết giọng cô hơi lỗ mãng nhưng cô muốn cô ấy rời đi để cô có thể trở lại công việc với lũ ong.

Khẩn trương hơn cả, cô cần một điếu thuốc.

“Chúng ta là hàng xóm,” người phụ nữ đó nói. “Tôi đang thuê ngôi nhà Remington.”

Ngôi nhà Remington ư? Ngôi nhà của cô. Có phải đây chính là người Toby đã rình rập? Cô giả vờ không biết. “Ngôi nhà Remington ư? Tôi… tôi mới chỉ chuyển tới đây vài tuần trước.”

“Nó nằm bên kia cánh rừng. Có một lối đi dẫn tới đó.” Lối mà cô và Star đã chạy đuổi nhau cả ngàn lần.

Người phụ nữ liếc về phía những chiếc tổ ong. “Cô là một người nuôi ong này.”

“Bà ngoại Toby mới là người nuôi ong. Tôi chỉ đang cố giữ cho bầy ong sống sót.”

“Chị hẳn biết nhiều kinh nghiệm lắm nhỉ?”

Bree cười, cái giọng khàn khàn cô nhận ra phát ra từ chính mình. “Cũng có một chút. Tôi làm việc cùng bầy ong từ khi còn bé tý nhưng đã một khoảng thời gian rất dài rồi. May là chúng vẫn khỏe lắm, một bầy đàn hết sức quy củ, và cái lạnh của mùa xuân giữ chúng không gia tăng số lượng bầy đàn. Nếu tôi không làm mọi thứ rối tung lên thì chúng sẽ ổn thôi.”

“Điều này thật tuyệt.” Cô ấy trông có vẻ thực sự hứng thú. “Chị không phiền nếu tôi nhờ Toby một chút ngày mai chứ? Tôi cần cậu bé giúp đỡ di chuyển một số đồ nội thất. Cậu bé có tới nhà tôi vài lần và tôi nghĩ rằng cậu nhóc này có thể hứng thú với một số công việc.”

Nó không tới thăm. Nó đã theo dõi cô ấy. “Tôi… tôi hy vọng thằng bé không gây ra bất kỳ điều phiền toái gì.”

“Một thiên thần như Toby ư?”

Cái cách cô ấy nhếch lông mày lên hóm hỉnh khiến Bree bất ngờ.

Một lần nữa, cô nghe mình bật cười. “Cậu nhóc hoàn toàn thuộc về cô đấy.” Người phụ nữ tự gọi mình là Viper quay người về phía khu rừng rồi khum tay lại quanh miệng thành cái loa. “Toby! Chị cần giúp một vài việc ở nhà chiều mai. Nếu em muốn nhận một số công việc được trả công thì tới gặp chị nhé.”

Không có câu trả lời nào nhưng điều đó dường như không khiến cô ấy bận tâm. Cô kéo sự chú ý của mình lại với những chiếc tổ ong. “Tôi luôn bị thu hút bởi loài ong, nhưng tôi lại không biết chút gì về chúng cả. Có thể không chị cho phép tôi được thỉnh thoảng xem chị làm việc nhé?”

Ngôn ngữ và cách người phụ nữ này hành xử quá mức không ăn khớp với vẻ bề ngoài của mình là điều duy nhất mà Bree tiếp nhận được. Có lẽ đó là lý do vì sao cô thấy mình gật đầu một cách cứng nhắc. “Nếu cô muốn.”

“Tuyệt quá. Tôi sẽ tới gặp lại chị, sớm thôi.” Với một nụ cười rạng rỡ trên môi, cô ấy quay đầu bước về con đường chính xác đưa cô tới.

Bree quay lại với những chiếc tổ, và rồi dừng lại khi bất chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô. “Cô cảm thấy sao về mấy con chuột?” cô gọi với.

“Chuột ư?” Người phụ nữ đó dừng lại. “Không phải phần tôi thích. Sao thế?” Bree ngại ngùng, rồi làm hành động chỉ về phía chiếc tổ sau cùng cạnh hàng rào. “Nếu cô thích việc nuôi ong, có vài thứ không bình thường cô có thể sẽ hứng thú nhìn. Cô đã bao giờ nghe về keo ong chưa?”

“Chưa. Đó là thứ gì vậy?”

“Nó là một chất nặng và dẻo những con ong dùng để gắn lại những vết nứt trong tổ. Nó có tác dụng kháng khuẩn – một vài người nuôi ong làm kinh tế còn thu hoạch cả chất này.” Cô cố gắng nói một cách chuyên nghiệp. “Những con ong thậm chí còn dùng nó như một loại màng ngăn quanh tổ để bảo vệ bầy đàn khỏi bị nhiễm khuẩn. Lại đây nhìn một chút đi.”

Người phụ nữ bước ngược trở lại về phía chỗ mấy chiếc tổ, một con cừu non được dẫn tới chỗ con chuột đang phân hủy. Cô ấy dừng lại trước cái đống hôi thối kia và nhìn xuống. “Eo ôi.”

Nhưng không hề rời đi, cô ấy vẫn tiếp tục nhìn chăm chú. Bree túm lấy cái xẻng cô dừng bên cạnh bậc thềm. “Nếu cô muốn xúc nó ra và quẳng nó đi…” Cô ấy quay đầu lại nhìn Bree. Bree đã cố gắng hết sức để giữ cho mấy lời huyên thuyên của mình hóm hỉnh mà vẫn mang đúng thông tin. “Đống keo ong đó đang bao lấy xác một con chuột. Trông hay ho phải không?”

“Chị đang giỡn tôi.”

Giữ cái nhìn cương quyết, Bree giả vờ đau khổ. “Tôi – tôi có thể xử lý chuyện này một mình. Và tôi phải làm thế. Nhưng… tôi cực kỳ căm ghét chuột và cô trông có vẻ như là người dám làm bất cứ chuyện gì.”

Mắt người phụ nữ sáng lên. “Tôi ư?”

Bree gật đầu.

“Tuyệt hảo.” Cô ấy nhận lấy chiếc xẻng, xúc con chuột cùng đống bầy nhầy đi cùng với nó rồi đổ tất cả xuống rãnh nước bên cạnh đó.

Chưa bao giờ có một người nào đó làm thứ gì để giúp đỡ cô – ngay cả khi người phụ nữ này bị cô lừa dụ làm việc này – và Bree không thể nhớ lần cuối cùng cô cảm động như thế này là lúc nào.

Sự tò mò về Toby và bà của cậu khiến Lucy dừng bước ở ngôi nhà này. Hoặc cũng có thể cô đơn giản chỉ muốn trì hoãn việc trở về nhà vì nếu chiếc SUV của Panda vẫn còn trên đường đỗ nghĩa là cô phải thu dọn đồ và rời đi. Mặc dù vẫn đang trong tình trạng hết sức căng thẳng nhưng cô không thể tỏ ra cứng nhắc với người giám hộ của Toby thêm một giây nào nữa.

Bree là một người phụ nữ xinh đẹp, dù rằng có hơi quá gầy. Cô có cái vẻ mong manh, hoài cổ với những đường nét sắc bén và làn da hơi tái. Lucy tưởng tượng nhìn thấy cô trong những bộ váy thời kỳ Victoria, chiếc cổ trắng ngần nổi bật bởi những chiếc váy thiết kế cổ cao và mái tóc đỏ hung được búi trên đầu.

Thứ gì đó mách bảo cô rằng người phụ nữ này mang trên mình cả đống những gánh nặng chồng chất trên đôi vai mảnh khảnh kia. Nhưng bằng cách nào Toby lại là một trong số đó?

Đó không phải là vấn đề của cô và đáng ra cô không nên để mình bị một cơn hứng lên bất chợt muốn mời Toby tới nhà nhưng ngay cái lúc cô nghe được rằng bà ngoại cậu bé qua đời, cô đã không thể kìm được bản thân mình. Những đứa bé gan góc, dũng cảm đối với cô là điểm yếu. Cũng như cái cách cô ném mình đi theo người đàn ông đầu tiên cô nhìn thấy khi bắt đầu cuộc chạy trốn của mình vậy.

Cô vòng đoạn cua cuối cùng, nín thở và quay xe trở lại con đường.

Ô tô của anh đã rời đi. Cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Khi cô dựng chiếc xe đạp phía sau ngôi nhà, cô tự hỏi có phải cái cách cô nhảy lên giường với Panda được xem như là cách cô làm ngược lại khi tìm cách bào chữa cho hành động bỏ chạy khỏi đám cưới. Cô chẳng thể nào tìm ra một cách tốt hơn để chứng minh cho bản thân rằng cô không xứng đáng cưới một người đàn ông như Ted. Cả theo cách nghĩ đơn giản hay là phức tạp. Nó giải thích tại sao cô lại hành động không giống mình như vậy, nhưng đó hầu như không phải tính cách của cô.

Quyết định xóa đi trí nhớ về cái chương tuy ngắn ngủi nhưng đầy đau thương của cuộc đời đó mãi mãi, cô mở cửa vào nhà bằng chiếc chìa khóa cô tìm được trong chiếc giỏ đan đã hỏng, bị chôn dưới cả đống phiếu mua pizza đã quá hạn, những cuống vé phà từ rất lâu rồi, vài cục pin lắp vào đèn pin đã vứt đi và một cuốn danh bạ điện thoại trên đảo từ mười năm trước.

Cô hướng tới nhà bếp và thấy Toby đang ngồi trên bàn ăn với một bát ngũ cốc.

“Cứ tự nhiên như ở nhà,” cô kéo dài giọng. Chiếc máy pha cà phê của Đức nhìn trông mới đúng kiểu vừa mới được lau rửa lại và cô ngờ rằng chính Toby là người đã làm điều này. Còn hơn thế nữa, cô không thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Panda đã ở đây.

Toby ném cho cô cái nhìn không thân thiện như thường lệ. “Chị sẽ trả em bao nhiêu?”

“Em làm được việc như thế nào?”

Cậu bé nhai nhóp nhép một thìa đầy ngũ cốc Cheerios khác. “Rất nhiều.”

“Chị sẽ trả theo công em làm. Giờ thì giao ra đây cái chìa khóa nhà em đang cầm.”

Cậu bé làm ra cái vẻ nghênh ngang. “Em chẳng cần tới chìa khóa để vào được đây.”

“Phải rồi. Em đã dùng năng lực của người nhện.” Cô bước về phía cậu và chìa tay ra.

Cậu bé chà chà vết muỗi đốt trên cánh tay và cô có thể thấy cậu nhóc đang cố gắng lựa chọn có nên hay không giở trò gì đó, nhưng cuối cùng cậu thò tay vào túi quần của mình. Sau khi đưa cô chiếc chìa khóa, cậu tiếp tục chọc chọc chiếc thìa vào bát ngũ cốc. “Tại sao chị không tức giận về chuyện bà em?”

“Ai nói chị không giận?”

“Trông chị không hề.”

“Chị giỏi che giấu cảm xúc của mình. Sát nhân hàng loạt thì phải học điều này.”

“Chị là một sát nhân hàng loạt ư?”

“Vẫn chưa. Nhưng chị đang suy nghĩ về chuyện bắt đầu. Có thể là hôm nay.”

Khóe miệng cậu bé thoáng ý cười. Nhưng rồi cậu nhanh chóng giấu nhẹm nó đi. “Chị nghĩ mình vui tính nhưng thực chất lại cực nhạt nhẽo.”

“Tùy quan điểm mỗi người thôi.” Cô đã tự nói với bản thân mình đừng để bị cuốn vào nhưng giờ thì cô ở đây. Cái kiểu người không biết cách tự giải quyết những vấn đề của riêng mình. Họ tham gia vào những vấn đề của người này người khác để có thể tự khiến bản thân cảm thấy tốt hơn. Cô bỏ chiếc chìa khóa vào túi. “Bree xinh thật đấy.”

Cậu thốt ra dữ dằn. “Cô ấy chỉ ở với em tới khi ba quay trở lại thôi. Ông là một thợ sửa cột điện. Họ là những người sẽ dựng lên những thứ như là cột điện thoại. Đó là công việc nguy hiểm nhất trên thế giới.”

Cậu bé đang nói dối – cô nhận ra một đứa trẻ mồ côi ngay khi cô nhìn thấy nó.

Cô rót nước vào cốc rồi uống một nửa.

Khi cô đổ phần còn lại vào bồn rửa, cô nghĩ về việc mình từng yêu thích làm việc với những đứa trẻ như Toby tới nhường nào. Cô cũng đã từng rất giỏi trong công việc này và quyết định bỏ việc khiến trái tim cô như bị vặn xoắn. Nhưng nếu dưới vai trò một người hoạt động xã hội, cô chỉ có thể giúp đỡ được một vài đứa trẻ, và nếu trở thành một người vận động hành lang cho các đạo luật, cô có thể giúp hàng ngàn mảnh đời khác, có những thứ cô giữ lại trong tâm trí mình, bất cứ khi nào muốn từ bỏ thì lại nhớ lại để vì đó mà tiếp tục.

“Như thế này nhé, Toby. Chị có một đứa em trai và ba đứa em gái nên chị biết khi nào một đứa trẻ không nói sự thật. Nếu đây là cách em muốn giữa hai chúng ta thì đó hoàn toàn là lựa chọn của em. Nhưng việc này cũng đồng nghĩa là chị sẽ không thể thực sự giúp được em nếu lúc nào đó em cần được giúp đỡ.” Cậu bé mở miệng để nói với cô rằng cậu chẳng cần sự giúp đỡ từ bất kỳ ai hết. Nhưng rồi cô cắt ngang. “Và… nó cũng có nghĩa là chị sẽ không bao giờ có thể hỏi từ em sự giúp đỡ nếu chị cần được. Vì không có sự tin tưởng ở đây. Vậy mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào bây giờ?”

“Ai mà qua tâm chứ?”

“Nhìn bề ngoài em thì đúng là như vậy.” Không có chiếc đĩa bẩn nào trong bồn rửa cả. Hoặc là Panda đã không ăn gì hoặc anh đã tự mình rửa hết chúng rồi. Cô cầm lên một quả chuối từ đĩa hoa quả đặt trên bàn.

“Ba em thực là một người thợ sửa cột điện,” Toby nói với một giọng nhỏ xíu từ phía sau cô. “Ông mất khi em lên bốn. Lúc đó ông đang cứu một người khác bị mắc kẹt, và đó là sự thật.” Cô bóc vỏ quả chuối, thật chậm rãi để giữ cô vẫn quay lưng lại với cậu bé. “Chị rất tiếc về điều đó. Chị thậm chí còn không biết ba mình là ai.”

“Còn mẹ chị thì sao?”

“Bà mất khi chị 14. Bà không phải là một người mẹ tuyệt vời.” Cô tập trung vào quả chuối và vẫn không nhìn vào cậu bé. “Tuy nhiên, chị được nhận nuôi, vì thế chị đã quá may mắn.”

“Mẹ em bỏ đi không lâu sau khi sinh em.”

“Có vẻ như bà ấy cũng không phải là một người mẹ tốt.”

“Bà ngoại em thì cực kỳ tuyệt vời.”

“Và em nhớ bà.” Cô đặt quả chuối sang một bên và cuối cùng cũng chịu quay lại đối mặt với cậu bé, chỉ để nhìn thấy những giọt nước mắt dâng đầy trong đôi mắt nâu lớn của cậu. Những giọt nước mắt cậu không muốn cô nhìn thấy. “Chúng ta có rất nhiều việc phải làm.” Cô nhanh chóng di chuyển tới phòng đón nắng. “Cùng bắt tay vào làm nào.” Nhiều giờ tiếp theo, Toby giúp cô khiêng những đồ nội thất hỏng hóc, những chiếc gối bị mấy con ngài gặm nham nhở và những tấm rèm cũ ra đặt ở bên ngoài trên con đường dẫn vào nhà để cô có thể nhờ ai đó chở tất cả chúng đi. Panda có thể không có chút trân trọng nào với ngôi nhà này nhưng cô thì có, và nếu không thích, anh có thể kiện cô cũng được.

Toby cố gắng bù đắp việc mình không đủ mạnh mẽ để làm việc bằng cách hoàn thành mọi thứ với nỗ lực vô cùng nghiêm túc và điều đó khiến cô cực kỳ ấn tượng. Cô sẽ không bao giờ được làm việc một một với từng đứa trẻ được nữa nếu chúng không có quan hệ với cô.

Cô và Toby cùng nhau vật lộn để bê được chiếc ti vi cổ đã không còn hoạt động được nữa ra ngoài. Cậu bé nhét đầy mấy túi rác bằng một đống những cuốn tạp chí để từ hàng thập kỷ trước và những cuốn sổ mềm đã nát tươm mà cô đưa cho cậu sau khi dọn từ giá sách trong phòng đón nắng, sau đó cô quét lại chiếc giá sách và sắp xếp lại lên đó những thứ gì còn giữ lại được. Mặc dù họ đã cố gắng nhưng chiếc bàn ăn gớm ghiếc màu xanh lá trong phòng bếp quá nặng với sức lực của hai người. Sau cuối họ quyết định từ bỏ hoàn toàn nỗ lực di chuyển nó.

Khi cô quyết định thế là đủ cho một ngày rồi, cô mang theo một chút tiền ra ngoài thềm hóng mát nơi Toby chỉ vừa mới hoàn thành xong việc giúp cô quét dọn. Đôi mắt cậu bé mở to khi cậu nhìn phần mà cô trả cho mình. Cậu nhanh nhanh chóng chóng bỏ chúng vào túi quần mình. “Em có thể tới đây giúp bất cứ lúc nào,” cậu nói hăng hái. “Và em cũng sẽ dọn dẹp căn nhà nữa. Em biết lúc trước mình làm có không được tốt lắm nhưng giờ em khá hơn rất nhiều rồi.”

Cô nhìn cậu chìu mến. “Panda sẽ cần một người trông nom chỗ này, một người đã trưởng thành.” Khi mặt cậu bé xị xuống cô lại tiếp tục, “Nhưng chị có vài công việc khác phù hợp với em hơn.”

“Em cũng làm tốt như một người đã-trưởng-thành vậy.”

“Anh ta sẽ không xem xét theo cách em làm được việc hay không đâu.”

Cậu bé rời đi với những bước nặng nề và đóng cầm cánh cửa lại phía sau lưng, nhưng cô biết cậu sẽ trở lại và đúng là cậu bé đã làm như thế.

Trong vài ngày kế tiếp, họ cùng nhau quét mạng nhện và lau sạch sàn nhà. Cô phủ lên mấy chiếc gối bị hỏng nặng nhất để ở dãy ghế ngoài trời bằng những chiếc khăn đi biển và đặt một cái giá để đồ bằng kim loại cô tìm được ở trong phòng khách nơi nó trông vô cùng kỳ cục khi được đặt ở, giờ đây cái giá phù hợp một cách hoàn hảo ở ngoài bậc thềm này. Dần dần, một con lợn bằng sứ, vài hũ thủy tinh đựng muối, đường và nhiều nhiều vật dụng nhỏ nhặt khác bày bừa bộn trên bàn bếp được dọn đi. Cô để thay thế vào một bát gốm xanh biển với những trái dâu chính mọng cùng một hũ mứt và những bông hồng cô tìm được từ bụi hồng leo mọc dại phía sau gara. Sự sắp xếp khác xa với những ý tưởng độc đáo từ tiệm hoa nhưng chỉ đơn giản cô thích nó rất nhiều.

Khoảng bốn ngày sau khi Panda rời đi, họ cùng quăng đi tấm thảm xấu xí trong căn phòng làm việc tối tăm đi. “Chị còn lát bánh mì nào không?” Toby hỏi sau khi họ đã hoàn thành công việc.

“Em vừa mới xử lý cái cuối cùng rồi đấy.”

“Chị có định làm thêm không?”

“Hôm nay thì không.”

“Chị nên làm thêm chút nữa đi.” Cậu bé nghiêm cứu vài món mới trên người cô, hình xăm một con rồng cách điệu cuốn từ xương quai xanh, quanh cổ rồi cái miệng khè ra lửa của nó hướng tới dái tai cô. “À mà chị bao nhiêu tuổi vậy?” Cô định nói là mình mười tám nhưng rồi lại ngừng lại. Nếu muốn cậu thành thật thì cô cũng cần phải thẳng thắn. “Ba mươi mốt.”

“Già quá đi.”

Họ di chuyển ra bên ngoài và Toby giữ chiếc thang trong khi cô leo lên dọn hết chỗ dây leo đang che kín chiếc cửa sổ duy nhất của phòng làm việc. Một khi căn phòng đó không còn tối tăm như bây giờ nữa thì đó sẽ là một nơi rất tốt để cô bắt đầu viết lách.

Qua cánh cửa sổ, cô có thể thấy sàn gỗ cứng ấm áp màu mật. Ngay cái khoảnh khắc cô bước qua cánh cổng vào, căn nhà đã như gọi mời cô. Panda không xứng đáng với nơi này.