Editor: poo_chan
Ngày hôm sau, lúc trời mới lờ mờ sáng, Phương Lập An đã tỉnh, vận động thân thể cứng đờ, tay chân cô mới lần nữa ấm áp lại. Những người khác đều còn đang ngủ, cô chỉ có thể rón ra rón rén lấy lu trà tráng men trong túi mà đi toilet.
Mắt thấy toilet không một bóng người, cô mới lấy bàn chải đánh răng, kem đánh răng, thêm cái cốc và khăn lông từ trong không gian ra, một lần lại một lần rửa mặt, cuối cùng mới bôi kem bảo vệ da.
Tranh thủ xung quanh không có ai, cô còn bóc hai quả trứng gà ăn, còn dùng nước ấm pha ly sữa bột uống. Nói đến mấy quả trứng gà này, cũng không biết nấu khi nào, chắc cũng phải dăm ba năm rồi. Mấy năm nay, chỉ cần cô ở nhà một mình, dưới tình huống thời gian cho phép, cô sẽ lén lút luộc trứng, luộc xong cả nồi thì cho hết vào không gian. Khi nào muốn ăn thì cứ thế mà lấy ra, trứng gà nóng hầm hập, không chỉ làm ấm dạ dày mà còn dinh dưỡng tốt.
Bữa sáng tuy hoàn hảo, nhưng ăn gần nhà vệ sinh, mùi hương ấy làm cô thật sự không dám khen tặng, chờ cô thu dọn sạch sẽ đồ vật, rót đầy nước ấm vào lu trà tráng men xong, lúc trở về tiếng động trong xe đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Ghế dựa ba người lục đục có người đứng dậy, run tay có run chân cũng có, qua một đêm, tay và chân đều bị đè đến tê rần. Chờ cơ bắp toàn thân giảm bớt đau nhức xong, từng người cứ thế cầm theo khăn lông và lu trà đi gian rửa mặt.
Bốn người Phương Tam Sơn cũng tỉnh, Phương Lập An đem nước ấm bưng trong tay đặt trên bàn nhỏ ở giữa ghế dựa: “Con mới lấy nước sôi, mọi người uống hai ngụm cho ấm áp.”
Phương Lập Tân và Phương Lập Bình lanh lẹ cầm lấy lu trà, chia nước ấm của Phương Lập An thành ba ly, đưa cho Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai uống trước.
Phương Lập An đem phần của mình đẩy cho Phương Lập Bình nói: “Em uống rồi, chị và anh cả uống đi.”
Phương Lập Bình cũng không khách sáo với cô, cầm lu trà uống hai ngụm rồi đưa Phương Lập Tân, cả nhà uống xong nước ấm cảm giác trên người cũng tức khắc ấm áp hơn hẳn.
Hứa Xảo Mai lấy bao lương khô và dưa muối ra, chuẩn bị ăn cơm sáng, Phương Lập An thoái thác nói: “Mẹ, đừng lấy cho con, con mới uống một lu trà đầy nước, bụng đã căng, ăn không được đồ vật khác.” Nói xong, cô đổ nước dư lại trong lu sang lu trà khác, lần thứ hai chạy ra gian nước sôi, “Mọi người cứ ăn đi, con đi lấy thêm nước sôi cho mọi người.”
Hứa Xảo Mai thấy con gái tìm cớ chạy trốn, miệng cứ lải nhải: “Con bé này từ nhỏ đã như vậy, sáng sớm không chịu ăn cơm, cũng không thấy nó kêu đói, không biết tật xấu này học từ đâu nữa!”
Phương Lập Tân nói tiếp: “Mẹ đừng nói nữa, Tiểu An thật sự một chút cũng không giống bộ dáng bị bỏ đói, trắng nõn sạch sẽ, nhìn còn giống tiểu thư trong nhà địa chủ hồi trước.”
Mới dứt lời, bàn tay Phương Lập Bình bốp một tiếng dừng trên cánh tay Phương Lập Tân, chỉ là quần áo quá dày, Phương Lập Tân một chút cũng không thấy đau.
Phương Lập Bình trách cứ nói: “Anh cả, anh nói chuyện có thể chú ý một chút hay không, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài, anh không sợ người khác nghe được làm hại Tiểu An sao!”
Phương Lập Tân cũng nhận thức được lời nói của mình có chút không ổn, dưới ánh mắt căm tức của cha mẹ và em hai, ngượng ngùng nói: “Con về sau sẽ chú ý nhiều hơn, con thề! Thật sự! Con thề!”
Chờ Phương Lập An bưng lu trà về, thấy anh cả chột dạ cười với mình, giống như thằng ngốc, không cần hỏi cô cũng biết, chắc chắn anh ấy lại làm chuyện gì ngu xuẩn.
Xe lửa cách thủ đô càng ngày càng gần, người trên xe cũng càng ngày càng nhiều, đến buổi tối, gần như không còn chỗ ngồi nào không người, Mọi người đều yên tĩnh an vị trên chỗ ngồi của mình, hoặc gật gù hoặc nằm bò, ngủ hết vặn lại vẹo.
Qua một đêm. cổ mọi người ai cũng đau đến chết, tinh thần thì uể oải, nhưng tưởng tượng sắp đến thủ đô, tật xấu gì cũng không còn, chỉ còn lại một mảng nhiệt huyết mênh mông bất tận.
Nhưng mà việc tốt thường gian nan, xe lửa đến trễ hơn 4 giờ, tận hơn hai giờ chiều mới tới trạm thủ đô.
Làm cả nhà Phương gia cảm thấy ngoài ý muốn, rồi lại cảm thấy như lẽ đương nhiên, chính là lần đầu tiên xa nhà, ấy vậy mà người thích nghi tốt nhất lại là Phương Lập An tuổi nhỏ nhất. Phương Lập An chạy trước chạy sau, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, hỏi thăm cụ thể phương hướng đại học thủ đô, nên đi như thế nào.
Nhân viên quản lý trạm khẩu ga tàu hoả đối với các đồng chí từ các nơi khác đến đều rất nhiệt tình, không chê phiền toái mà còn trả lời các loại vấn đề bằng các loại khẩu âm khác nhau.
Phương Lập An nghe được câu trả lời, nói lời cảm ơn, mới dẫn cả nhà đi sân ga giao thông công cộng. Vé xe năm phân một người, năm người nhị mao năm, sáu trạm là đến được đại học thủ đô.
Tuy rằng ngày mai mới là ngày đầu tân sinh viên đăng ký nhập hoc, nhưng không thiếu những người giống như người Phương gia đến sớm do sợ trên đường bị trì hoãn.
Trường học rất lớn, cả một đường hỏi thăm mới tìm được ký túc xá học sinh, là từng toà nhà ba tầng xếp gần nhau. Phương Lập An chạy tới một trong những toà đó, quả nhiên tìm được quản lý ký túc xá trong phòng nhân viên ở tầng một.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng ký túc xá của mình và anh cả chị hai, cô mới chạy về nói lại từng chút một cho cả nhà.
Phương Lập An và Phương Lập Bình ở cùng một toà, Phương Lập Tân ở toà khác, Phương Tam Sơn để Phương Lập Tân tự đem tay nải của mình đi tìm phòng, chờ ông và Hứa Xảo Mai sắp xếp mọi thứ xong xuôi cho hai con gái sẽ qua xem hắn.
Phương Lập An ở phòng 206 tầng 2, Phương Lập Bình ở phòng 302 tầng 3, bốn người trước tiên ghé tầng 2 trước, Phương Lập An là người đầu tiên đến, những người khác còn chưa tới.
Ký túc xá học sinh và nhà ngang của xưởng máy móc khá giống nhau, hai bên hành lang chính là ký túc xá, mỗi cửa là một phòng, một cái cửa sổ.
Khác biệt ở chỗ phòng nhỏ hơn chút, cũng nhiều người ở hơn, mỗi phòng mười mấy mét vuông gồm sáu cái giường tầng, trên dưới tổng cộng mười hai cái, hai bên sát tường làm thành mười hai cái tủ quân áo, một bên sáu cái, một bên ba cái trên ba cái dưới. Giữa phòng để chiếc bàn học dài sáu trương liền kề, không có ghế, có thể để mọi người để đồ vật.
Trước đó Phương Lập An có hỏi thăm, giường có thể tuỳ tiện chọn, trường học cũng không chỉ định cụ thể, Phương Lập An chọn chiếc giường phía tây tầng trên ngay sát cửa sổ, thường thường còn có thể ngủ nướng, phơi nắng. Sinh hoạt thật tốt đẹp ~
Về sau tủ để đồ cứ dựa vào vị trí giường mà đối ứng, dù sao cô cũng có không gian, đồ vật thường ngày có thể cất vào không gian, không thường dùng ngăn tủ lắm, ngày thường cứ tuỳ tiện để mấy đồ vật đơn giản ở trên bàn che mắt người là được rồi.
Chỉ là hành vi này lại dẫn phát tới chuyện Hữa Xảo Mai cực kỳ bất mãn, bà cảm thấy không thể hiểu nổi, vì sao giường to tủ rộng cô không chọn, còn chọn giường trên nhỏ hẹp? Giường dưới ngăn tủ rộng rãi tiện nghi, sao lại luẩn quẩn chọn giường trên? Mỗi ngày bò lên bò xuống bao nhiêu nguy hiểm!
Phương Lập An đành phải giả thích với mẹ, giường dưới tuy rằng thuận tiện, nhưng nhiều người cứ ngồi tới ngồi đi, dễ bị bẩn. Giường trên khá tốt, không chỉ sạch sẽ mà sự riêng tư cũng được bảo mật. Cô rất thích.
Con gái nhỏ yêu sạch sẽ Hứa Xảo Mai có biết đến, hồi nhỏ chỉ vì không đi nhà vệ sinh công cộng con bé cũng đã gào khóc đến bà còn phải hoài nghi cuộc đời. Còn có gì riêng tư hay không riêng tư, bà nghe không hiểu, ba con bé cũng không lên tiếng, thôi thì tuỳ con bé vậy… Dù sao con lớn rồi cũng không nghe lời mẹ…