Chương 15: Thai xuyên thập niên 60 (15)

Editor: poo_chan

Bốn người cứ học như vậy hết nửa tháng, Phương Lập An nói với Từ Đình Đình muốn đổi sách một lần, vì cơ sở tri thức của cô và Phương Lập Bình cực kỳ vững nên ôn tập rất thuận lợi, hai chị em đã xem xong bốn quyển đại số, bốn quyển vật lý, đang dừng ở quyển tam giác và quyển giải tích hình học phẳng, mỗi người đều đã nhìn đến chương cuối cùng của sách rồi.

Cơ sở Phương Lập Tân cũng không tồi, chẳng qua đã bỏ dở một thời gian nên có chút quên, tiến độ ôn tập tương đối chậm hơn so với hai chị em nhưng hắn cho rằng chỉ cần hệ thống lại kiến thức đang có ôn tập một lần sẽ tốt hơn rất nhiều.

Còn chị dâu Từ Đình Đình, tiến độ ôn tập của cô chậm nhất giữa mấy người, dù sao lúc trước đi học đa số thái độ của mọi người đối với sách giáo khoa đều là có hay không cũng không quan trọng.

Lúc Phương Lập An nói đổi sách với cô, Từ Đình Đình có chút không thoải mái, cô cảm thấy em chồng lòng dạ có chút hẹp hòi. Lúc này mới hai tuần trôi qua đã muốn lấy sách về, trong nhà còn tận những mười quyển, sao có thể xem xong hết rồi, cô và Phương Lập Tân cũng chỉ mới ôn tập xong bốn quyển đại số, chẳng lẽ không muốn cho em cô mượn dùng? Trong lòng nghĩ vậy, cũng không thể nói ra được, cô chỉ đồng ý ngày mai tan làm sẽ mang sách về.

Nhưng rồi, hôm sau tan làm về, hai tay Từ Đình Đình trống trơn, Phương Lập An hỏi, cô chỉ nói quên mất. Phương Lập An cũng không nghĩ nhiều, ngồi cả đêm ôn tập lại tam giác và giải tích hình học phẳng một lần nữa với Phương Lập Bình.

Buổi tối ngày thứ ba, Từ Đình Đình vẫn như cũ không mang sách nào về, lý do giải thích vẫn giống nhau, vẫn là quên. Phương Lập An nhìn mắt cô thật sâu, một câu cũng không nói, buổi tối lại ôn tập bốn quyển đại số với Phương Lập Bình một lần nữa.

Buổi sáng ngày thứ tư, Phương Lập Tân đưa Từ Đình Đình ra cửa chuẩn bị đạp xe đi làm thì Phương Lập An ngăn bọn họ lại, đứng trước mặt Phương Lập Tân nhắc nhở Từ Đình Đình: “Chị dâu, tối nay về ngàn vạn lần đừng quên sách của em, em và chị hai đều phải dùng.”

Sắc mặt Từ Đình Đình bỗng chốc cứng đờ, sau lại khôi phục như thường, gật đầu nói: “Được.”

Phương Lập An vẫn không yên tâm, tiếp tục nói: “Trí nhớ chị dâu đáng lẽ không nên kém như vậy, đã quên hai lần, nếu lần này lại quên, em cũng chỉ có thể tự mình đi đòi.”

Từ Đình Đình cảm thấy cô em chồng thật doạ người, trước kia ngoan ngoãn hiểu chuyện đều là giả vờ hay sao? Cô đồng ý ngoài miệng, nhanh chóng ngồi lên xe rời đi.

Kết quả nửa đường cô lại nhảy xuống khỏi xe, Phương Lập Tân vội vàng dừng lại hỏi cô có chuyện gì, cô đỏ mắt như sắp khóc không chịu hé nửa lời.

Phương Lập Tân có chút bất đắc dĩ, cái gì cũng không nói là kiếm chuyện gì, còn sắp đến thời gian làm, đến trễ chính là bị trừ lương! Quả thực muốn mạng người mà, Phương Lập Tân đành phải nhẫn nại dỗ vợ.

Từ Đình Đình vừa khó chịu vừa uỷ khuất, cô em chồng dùng thái độ này với chính mình, Phương Lập Tân thế mà chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Phương Lập Tân thật sự quá uỷ khuất, em gái thường xuyên nói chuyện với hắn đều là như vậy, đôi khi còn có thể sặc chết người, hắn đều đã quen, căn bản không cảm thấy có vấn đề gì, nói thẳng ra chỉ là hắn đã thành thói quen rồi thôi.

Từ Đình Đình gả lại đây đã hơn năm, Phương Lập An đối với cô luôn rất khách khí, à không phải nói là người trong nhà đối với cô đều rất khách khí, thông cảm cô là cô dâu mới, cưới xong phải ở nơi xa lạ, sợ cô không quen. Hơn nữa, cho tới nay, cô đều cướp làm thủ công nghiệp trong nhà, làm hai chị em Phương Lập Bình đều rất ngại ngùng, cho nên nhiều lúc, chị em Phương gia đều đối đãi với người chị dâu này rất tôn trọng.

Phương gia quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng tốt, quan hệ em chồng chị dâu cũng tốt, quan hệ vợ chồng cũng tốt, điều kiện sinh hoạt vật chất cũng tốt, chuyện này cứ thế diễn ra hơn một năm, Từ Đình Đình đều thấy bản thân rớt nhầm vào ổ hạnh phúc, còn tốt hơn cả nhà mẹ đẻ cô.

Trong mắt Từ Đình Đình, ngày lành của cô hiện tại đều do cô tự sáng tạo ra. Trong nhà tổng cộng có bảy người, bốn người có tiền lương, cô và Phương Lập Tân chiếm một nửa, cha chồng và em hai chiếm một nửa, tiền mẹ chồng làm hộp diêm không đáng mấy đồng có thể xem nhẹ. Có thể nói, mẹ chồng, em ba và em trai nhỏ, một nửa đều do hai vợ chồng bọn họ nuôi sống.

Cô ở Phương gia không tính là đương gia thì địa vị cũng phải xếp trước Phương Lập An và Phương Lập Nghiệp, Phương Lập Nghiệp là con trai, nói cách khác, Phương Lập An là con gái sau này thể nào cũng bị gả ra ngoài có tư cách gì đối xử với cô như vậy? Về sau gả cho nhà người khác gặp chuyện gì còn không phải chạy về nhà mẹ đẻ chống lưng hay sao?

đương gia: chủ gia đình, quản lý chi tiêu.

Càng nghĩ vậy càng tức giận, Từ Đình Đình căn bản không để ý Phương Lập Tân ở bên cạnh nói cái gì, chờ cô phản ứng lại, Phương Lập Tân đã lên xe đạp đi xa rồi.

Phương Lập Tân nghĩ buổi sáng lúc ăn cơm nói chuyện vợ vẫn còn tốt, như vậy thời gian sau đấy cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, có lẽ là vợ muốn chạy bộ đi làm, hắn liền nói với Từ Đình Đình một tiếng rồi đạp xe đi trước, Từ Đình Đình ở lại phía sau quả nhiên không gọi hắn.

Giữa trưa hai người ở nhà ăn xưởng dệt bông ăn, hắn bưng mâm ngồi đối diện Từ Đình Đình. Sắc mặt Từ Đình Đình vẫn như thường mà liếc hắn một cái, vừa ăn vừa nói: “Tan tầm xong em không cùng anh về, em sẽ về nhà mẹ đẻ vài ngày.”

Phương Lập Tân có chút ngốc, không rõ ràng sao tự dưng vợ đột nhiên phải về nhà mẹ đẻ, tuy rằng hắn có chút thô kệch, nhưng cũng biết con gái về nhà mẹ đẻ khẳng định ở “bên ngoài” chịu uỷ khuất, phải dỗ dành.

Hắn cũng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy: “Sao đột nhiên về nhà mẹ đẻ ở? Anh có chỗ nào chọc em không vui sao? Chỗ nào anh làm không đúng, em nói thẳng, anh sẽ sửa, được không?”

Từ Đình Đình thấy chồng như vậy, xác thật không tức giận với hắn được, nhưng cũng không nói thẳng chuyện Phương Lập An lòng dạ hẹp hòi, dù sao Phương Lập An cũng chưa nói không cho nhà mẹ đẻ cô mượn sách, đành phải nói chính mình nhớ nhà, trở về ở vài ngày.

Phỏng chừng Phương Lập An cũng không dám cáo trạng, cô chắc chắn sợ ba mẹ biết mình đem chị dâu giận dỗi về nhà mẹ đẻ, càng không phải nói chính mình muốn sách, bằng không chính mình trực tiêp cáo trạng, làm cô ăn không hết gói đem đi.

Phương Lập Tân nghe vợ nói vậy, liền tin, tan làm buổi tối đành một người trở về, trên đường hắn vẫn cảm thấy chính mình quên chuyện gì đó quan trọng, chuyện gì nhỉ, nghĩ mãi không ra…

Phương Lập An thấy anh cả một mình trở về, đoán được Từ Đình Đình giận dỗi về nhà mẹ đẻ, cô chỉ biết thở dài, không nghĩ tới chị dâu là loại người này.

Buổi tối cả nhà ăn cơm xong, Phương Lập An bảo cả nhà đừng đi, cô có chuyện muốn nói.

Sau đó cô đem chuyện Từ Đình Đình mượn sách và hai lần quên trả nói cho cả nhà, còn xin lỗi Phương Lập Tân, có thể cô đã bức chị dâu trở về nhà mẹ đẻ.

Phương Lập Tân nghe xong mặt lúc xanh lúc đỏ, em ba có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương học tập, bao nhiêu khát vọng thi đậu đại học, hắn đều biết. Không chỉ có vậy, em ba còn hy vọng hắn cũng có thể thi đậu đại học.

Chính là vợ hắn lại có thể làm ra những chuyện như vậy, em ba nguyện ý cho cô mượn sách, cô không chỉ không cảm động, hiện tại em ba phải dùng sách, cô thế nhưng còn không trả, lấy cớ lặp đi lặp lại, lại còn trốn về nhà mẹ đẻ. Thật là quá đáng… mặt mày vô sỉ…

Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai cũng không cao hứng, con gái nhỏ từ bé đã thích học tập, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội thi đại học, con dâu thế mà muốn nháo chuyện, đây là ngày lành quá nhiều một hai cứ phải tự tìm phiền phức đi!

Phương Lập Bình tức giận, chị dâu sao có thể làm như vậy, thi đại học đối với Tiểu An có bao nhiêu quan trọng, năm nay nếu không thi đậu đại học, sang năm rất có thể phải xuống nông thôn, em ấy mấy năm nay vẫn luôn ở nhà một mình, bạn tốt cũng không có ai, để em ấy lên núi xuống làng, chẳng phải là bị người ta bắt nạt đến chết hay sao! Không đúng, hiện tại ở nhà đã bị khi dễ đến chết rồi!

------------------------

Poo_chan rất thích ăn dưa hấu nên là tui gọi mọi người là Hấu được không nè 🥰

Rất rất xin lỗi các bé Hấu, tui vừa mắc chứng lười giai đoạn mãn cấp nên không có động lực dịch hức, nhưng mà hì hì tui vô tình thấy cmt của một bạn siêu cấp đáng yêu khen truyện tui hay nên là phải vực dậy tinh thần viết luôn thôi!

Trước đó thì mạch truyện đang êm đềm lắm, chương này trở đi sẽ sóng gió chút và sau đấy như nào không spoil đâu. Các bé đọc vui vẻ nha moa moa chụt chụt.

Btw mấy chương trước tui có cố gắng chèn web chính thức của tui (để mn có thể ủng hộ và tương tác góp ý trực tiếp với tui á) cơ mà hiu hiu đều bị xoá đi gòi. Rất bất lực nên tui từ bỏ. Chắc có lẽ lúc nào đó tui sẽ set pass hoặc ủng hộ (chút xíu hoi) để các bé phải tìm xem web nào mới có tui nhá há há.