Tác giả: Phương Tưởng
Hứa Dật sư huynh nói rất tỉ mỉ, cuốc chấn linh cũng không phải pháp bảo đơn giản
nhất, gọi nó là pháp bảo, có hơi đánh giá cao nó, ngay cả cấp một cũng không tới. Nhưng
đối với Tả Mạc trước nay chưa có kinh nghiệm luyện khí mà nói, vấn đề xuất hiện tầng
tầng lớp lớp.
Ví như thỏi đồng xanh, phải rèn nó thành hình cuốc, việc này đúng là khảo nghiệm
năng lực của Tả Mạc. May là đồng xanh cũng mềm, hắn cứ gõ đi gõ lại hai giờ cũng miễn
cưỡng ra hình cái cuốc.
Tiếp đó cần phải khắc trận pháp lên cái cuốc đồng xanh này . Pháp trận trên cuốc chấn
linh rất đơn giản, ‘chấn’ là một trong tám loại phá trận cơ bản, đối với bất kỳ một vị tu
giả nào đều không xa lạ. Trận pháp không xa lạ, nhưng làm sao khắc lên cũng đòi hỏi
hiểu biết.
Tả Mạc cầm một thanh dao khắc trong tay , cẩn thận khắc ra ‘chấn’. Trước kia hắn chưa
từng sử dụng dao khắc, rất sợ làm sai. Một khi sai lầm, lại phải đập phẳng rồi khắc lại từ
đầu.
Sai tầm bảy tám lần, Tả Mạc gian nan khắc xong trận pháp.
Nhìn vào hình trận pháp khắc trên cuốc đồng xanh, Tả Mặc cảm thấy thành tựu. Tu vi
của hắn hiện quá thấp, chỉ có thể dùng dao khắc làm công cụ cấp thấp nhất. Nếu tu vi
cao, dùng tâm hỏa luyện khí, tùy tâm sở dụng tạo hình. Cũng vì tu vi quá thấp, một trận
pháp đơn giản nhất cũng vẽ loạn toàn mặt cuốc, nếu tu vi cao, ngay trên phi kiếm nhỏ bé
cũng có thể khắc vài trăm tầng cấm chế, hủy thiên diệt địa, không gì không thể!
Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hiện tại đã là cực hạn của hắn.
Hắn đau lòng lấy ra một viên tinh thạch cấp hai khảm lên trung tâm trận pháp.
Cuốc đồng xanh đột nhiên sáng ngời, ánh sáng như gợn nước theo thân cuốc dập
dờn, gợn sóng bao phủ toàn thân cuốc, bóng loáng như mới, lúc này Tả Mạc mới thả
lỏng, cuốc chấn linh đã làm được hơn nửa. Tạm thời trước mắt dừng lại, tính ra tương
đối thành công.
Cuốc đồng xanh quá mềm yếu, rất dễ biến hình, từ đó phá hoại kết cấu trận pháp, cho
nên tiếp theo cần dùng quặng viêm thiết cố hình, tăng thêm độ cứng. Quặng viêm thiết
màu đỏ thẫm bị nắm trong tay , dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm mà nó phát ra.
Đặt quặng viêm thiết lên trên cuốc đồng xanh, Tả Mạc nhớ lại luyện khí pháp quyết
mà Hứa Dật sư huynh đã giảng qua. Điều then chốt là khiến nước thép trong quặng viêm
thiết tan nhập vào cuốc đồng xanh. Nếu như có tâm hỏa thì hoàn thành bước này rất nhẹ
nhàng. Nhưng đối với Tả Mạc, hắn không thể không nhờ tới phương pháp đặc biệt.
Linh lực trong thân thể Tả Mạc vận chuyển, hai tay giơ ra, linh lực theo ngón tay toát
ra, tạo thành hồng quang bao lấy ngón tay .
“Đi!”
Hai tay mở ra, hồng quang rời tay , bắn vào cuốc đồng xanh cùng quặng viêm thiết.
Quặng viêm thiết trở nên đỏ bừng, nước thép đỏ chảy xuống cuốc đồng xanh. Cuốc
đồng xanh như bọt biển, nước thép dính tới thân quốc liền bị hấp thu, một giọt cũng
không để lại. Cuốc đồng xanh nhanh chóng phát sinh biến hóa, màu đồng xanh mang
theo màu đỏ sậm.
Cầm lấy thân cuốc, cuốc càng nặng, gõ nhẹ vài cái, thanh âm trong trẻo, có thể cảm
nhận rõ ràng phẩm chất của cuốc tăng lên mấy bậc, lại vô cùng cứng rắn.
Cọc gỗ tùng sớm đã chuẩn bị, cắm vào thân cuốc, cuốc chấn linh đã đại công cáo
thành.
Tả Mạc hưng phấn mang cuốc lao tới linh điền trong viện, bắt đầu thử hiệu quả của
cuốc chấn linh.
Một cuốc bổ xuống, thân cuốc chấn động, cuốc truyền tới chấn động kịch liệt, Tả Mạc
cúi xuống kiểm tra linh điền, vô cùng vui mừng.
Chấn linh cuốc quả không hổ là pháp bảo phải có cho việc trồng trọt.
Chỗ vừa mới cuốc, linh khí rõ ràng trở nên nồng hậu hơn. Linh khí xung quanh linh
điền phân bố không đều, hoặc thành khối hoặc thành quầng. Chỗ đất hắn mới cuốc kia,
linh khi đều bị chấn tan, phân bố đều ra. Giống như linh khí bị xua tán, linh cốc dễ hấp
thụ.
Thứ tốt!
Tả Mạc lập tức vận lực, vung cuốc như bay , một hơi cuốc khắp năm mẫu linh điền.
Hắn chống cuốc chấn linh, thở như trâu, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi quá hưng phấn,
hắn quên trọng lượng cuốc chấn linh thực không nhẹ, bằng thân thể gầy gò của hắn, đó
là rất phí sức.
Nhưng cho dù mệt gần chết cũng khó át nổi sự hưng phấn của hắn. Lần đầu tiên
luyện chế thành công một kiện pháp bảo, loại cảm giác này thật khó tả.
Năm mẫu linh điền, dùng Canh Kim quyết giết trùng, tầng thứ tư Tiểu Vân Vũ quyết
tưới tiêu, dùng cuốc chấn linh làm xốp đất, nhìn khắp môn phái, trước này chưa có ai tỉ
mỉ trồng linh cốc như vậy . Hắn giờ rất hiếu kỳ, năm mẫu linh điền này , năm nay sản
lượng sẽ tăng thêm bao nhiêu.
Tu vi luyện khí kỳ tám tầng, linh lực của hắn hiện tại cũng dư thừa. Nếu như sản
lượng năm mẫu linh điền tăng lên nhiều, hắn hoàn toàn có thể dùng loại phương thức
trồng trọt này áp dụng trên năm mươi mẫu ruộng thuê của môn phái. Hắn sẽ trở thành
tài chủ lớn nhất trong các đệ tử ngoại môn.
Điều này không thể nghi ngờ, hắn động tâm. Không có thứ gì có lực hấp dẫn hơn linh
cốc cùng tinh thạch.
Lần đầu luyện khí thành công mang lại cho Tả Mạc sự cổ vũ lớn lao. Vận xui đoạn thời
gian này tựa hồ bị quét sạch, học tập ba loại pháp quyết còn lại cũng dần nhập môn, đặc
biệt là Thảo Mộc quyết. Tác dụng của ba loại pháp quyết không giống nhau. Xích Viêm
quyết dùng để kích thích hạt giống, có thể thúc nó nảy mầm sinh trưởng, ngoài ra, nó còn
tụ tập tinh hoa của mặt trời, thích hợp với các linh mộc, linh thảo tính dương. Địa Khí
quyết có thể tụ tập địa khí, thích hợp các linh mộc, linh thỏa tính âm sinh trưởng.
Còn Thảo Mộc quyết tương tự Tiểu Vân Vũ quyết, không phân âm dương. Nhưng nó
bá đạo vượt xa Tiểu Vân Vũ quyết, rút lấy tinh hoa cây cỏ để bồi bổ linh cốc sinh trưởng.
bản chất của Thảo Mộc quyết là cướp đoạt, lấy tinh hoa của cây cỏ khác tới nuôi chính
mình.
Phải rất cẩn thận khi sử dụng nó. Tuy núi Vô Không cây cối um tùm, nhưng hơi chút
bất cẩn, rất dễ khiến cây cối héo chết.
Một lần sử dụng Thảo Mộc quyết, Tả Mạc cẩn thận, chỉ sợ hủy đi cổ thụ trong núi. Cổ
thụ sinh trưởng không dễ, không cây nào không trải qua vài trăm thậm chí ngàn năm
mới có thể thành hình. Tuy trong môn phái không có quy định rõ, nhưng nếu khiến
lượng lớn cổ thụ héo chết, mình tuyệt đối không được yên.
Ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống đất, hình thành những mảng sáng loang
lổ. Khí hậu núi Vô Không khá tốt, khô mát, trong rừng gió phất phơ, không chút ẩm ướt.
Bốn phía tĩnh lặng, nơi này khá hẻo lánh, trừ Tả Mạc không có người tới đây .
Tả Mạc tĩnh tâm, vận chuyển linh lực, thủ ấn biến ảo, là Thảo Mộc quyết còn chưa
thành thục.
Lúc đầu lóng ngóng, dần dần thủ pháp của hắn trở nên nhanh nhẹn lưu sướng, ngón
tay như bông hoa nở rộ, mỗi lần động đậy là linh lực trong không khí chấn động, từng
đợt tản ra.
Tùy theo linh lực chấn động, từng tia quang mang màu xanh trong cây cối bay ra, tụ
tập trong tay Tả Mạc.
Chỉ trong chớp mắt, quang mang màu xanh càng lúc càng nồng. Tả Mạc ngừng pháp
quyết, một hạt châu nhỏ màu xanh lam rơi vào trong bàn tay hắn. Hạt châu này do tinh
hoa cây cỏ ngưng thành, cất hạt châu vòng người, hắn kiểm tra cổ thụ xung quanh, quang
mang trên lá cây ảm đạm rất nhiều, thậm chí có vài phiến lá khô vàng.
Tả Mạc lấy ra một tấm ngọc giản, trong ngọc giản ghi chép địa hình cụ thể của núi Vô
Không, hắn tiêu phí không ít thời gian mới chế thành.
Tìm vị trí đang đứng ở núi Vô Không trong ngọc giản, đánh dấu, lần sau phải đổi chỗ,
nơi này cần một thời gian khôi phục.
Sự bá đạo của Thảo Mộc quyết, ngay cả Tả Mạc đều kinh sợ, đây mới là lần đầu đã dễ
dàng đoạt lấy sinh cơ của cây cỏ, nếu đạt tới tầng cao hơn, sẽ xảy ra chuyện gì?
Cẩn thận cất linh châu vào người, hắn chuẩn bị trở về.
Tinh châu này cần dùng trong ba canh giờ, dùng thủ pháp đặc thù trong Thảo Mộc
quyết mới có thể đem tinh hoa trong hạt châu nhập vòa trong linh gốc, nếu không nó sẽ
tán mất.
Đi ra rừng cây , mem theo khe núi, nhanh chóng chạy về tiểu viện của mình.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân.
Nữ nhân?
Hắn không dừng lại, nhưng càng đi về phía trước, tiếng khóc càng rõ rệt.
Nữ đệ tử của môn phái đại đa số đều tại khu nuôi dưỡng, phụ trách nuôi linh thú. Tả
Mạc cùng các nàng không có tiếp xúc, không muốn chọc phiền toái, đang chuẩn bị đi
vòng.
Đột nhiên, lại nghe thấy nữ đệ tử nức nở, thì thào: “Hu hu, mẹ ơi…”
Tả Mạc chợt đứng lại, như bị thứ gì đó chọc vào lòng.
Mẹ…
Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc hiện nổi lên trong lòng hắn.
Đáng chết! Hắn thầm mắng, hắn chán ghét cảm giác này , mỗi lần cảm giác vừa xa lạ
vừa quen thuộc này trỗi dậy , hắn sẽ cảm thấy sự khó chịu vô cớ. Mắng thì mắng, nhưng
tâm tư lại không chịu không chế.
Ta là ai? Nhà ta ở đâu? Mẹ ta là ai….
Hắn hơi rối loạn, chân lại không tự chủ đi tới nơi tiếng khóc phát ra.
Đi tới trước vài bước, đằng sau một tảng đá, có một nữ đệ tử đang nép mình nơi đó.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nàng thật đáng thương, như một con mèo nhỏ
cuộn lại một chỗ, vai run rẩy .
“Khóc cái gì mà khóc? Không thấy phiền sao!” Tả Mạc tức giận mắng, đặt mông ngồi
xuống.
Cô gái như mèo nhỏ bị kinh hãi, lùi về sau, khi nhìn rõ y phục của đệ tử ngoại môn
trên mình Tả Mạc, sự sợ hãi trong mắt mới biến mất, hơi sợ hãi nói: “Xin lỗi, sư
huynh….”
Nghe thanh âm khiếp nhược của đối phương, Tả Mạc càng thêm lo lắng: “Xin lỗi cái
rắm, ngươi khóc liên quan gì ta, phiền toái.” Hắn chú ý thấy thái độ mình có chút ác liệt,
mới cố gắng kiềm hãm sự buồn bực trong lòng, lại hỏi: “Nói đi, chuyện gì.”
“Không có gì…” Tiếng cô gái lí nhí như muỗi vo ve.
Tả Mạc tức giận, đột nhiên cao giọng: “Bảo nói thì nói.”
Cô gái nhỏ hiển nhiên bị dọa sợ, sư huynh mặt gỗ này thật đáng sợ! Tiếng khóc lập
tức im bặt, cẩn thận đáp: “Kiếm không đủ cỏ xương bồ cho bọn a Bảo ăn.”
“A Bảo là ai?” Tả Mạc liếc nàng hỏi.
“A Bảo.. a Bảo là a Bảo, nó mỗi ngày đều ăn cỏ xương bồ, hu hu, kiếm không đủ…”
Nói tới đây , nàng lại khóc nức nở.
“Ngậm miệng!” Tả Mạc giận giữ quát lớn, tuyệt không chút hữu hảo, cô gái nhỏ kinh
sợ, vô ý thức rút lui về phía sau, mặt lộ vẻ sợ hãi, tiếng khóc lại đứt đoạn.
Nhìn vào tiểu cô nương, Tả Mạc vò đầu bứt tóc, hắn tuy không có đi qua nơi nuôi thú,
nhưng ít nhất cũng biết quy củ. Lượng linh thảo mà linh thú cần ăn sẽ không biến động
lớn, môn phái có linh điền chuyên canh linh thảo đề cho linh thú.
Trồng trọt linh thảo đơn giản hơn so với linh cốc, cho nên đại đa số do nữ đệ tử tới
quản lý nuôi dưỡng.
Chẳng lẽ linh thảo xảy ra vấn đề?
“Chuyện gì? Nói tỉ mỉ cái coi.”
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩