Tả Mạc mở mắt ra, lập tức ai yêu kêu thảm một tiếng, toàn thân giống như bị người
dùng dao bén cạo một lớp, đau ghê gớm. Mình đang ở nhà? Giờ là lúc nào? Tả Mạc cố
giãy dụa ngồi dậy , lắc lư cái đầu ngây ngất.
Chính mình giống như là đi Đông Phù, sau đó mua không ít đồ, ánh mắt hắn rơi vào
túi bách bảo trên mặt đất, không sai, sau đó thì sao? Chính mình đi thị trường tự do...
Đồng tử Tả Mạc mạnh mẽ thu lại, hắn nghĩ ra!
Âm châu! Là âm châu... Những tu giả cường đại đến mức khủng bố..
Tả Mạc vô thức sờ sờ chính mình, tuy toàn thân đau đớn, nhưng hoàn hảo vô tổn,
không khuyết tay thiếu chân, mình còn sống sót! Hắn nhớ được bản thân đột nhiên ngất
đi, sau đó đã phát sinh chuyện gì? Chính mình làm sao về đến Tây Phong tiểu viện?
Hắn hoàn toàn không biết, có người cứu mình? Đây là ý niệm đầu tiên toát ra trong
não hắn.
Tuy nhiên hắn kiến thức không nhiều, nhưng không ngốc, cảnh thị trường tự do một
mảnh liên miên không dứt các chiêu bài đã khiến hắn ý thức được, giá trị của âm châu xa
xa so với hắn tưởng tượng, những người này chắc chắn không có lý do cứ thế bỏ qua hắn.
Hắn lập tức vội đi lấy túi bách bảo của mình, khi hắn thấy âm châu vẫn còn, càng thêm
trăm thứ khó hiểu. Đếm kĩ một lần, phát hiện thiếu hai hạt.
Xem ra, việc này toát ra vẻ kỳ quặc.
Hắn đột nhiên nhớ ra, có thể đi hỏi Bồ yêu, thằng này nhất định biết đã phát sinh
chuyện gì.
Ngay khi Tả Mạc tiến vào ý thức hải, lập tức đại kinh. Biển lửa ngày trước cuồng vũ
khắp nơi nay lụi tàn, ngọn lửa nhỏ yếu, tựa như tàn dư còn lại, tùy thời có thể dập tắt.
Bầu trời trên đỉnh đầu, hai viên tinh thần không chút nào biến hóa, như sao chổi treo
trong hư không. Mà con sông kiếm kia, cũng không chút nào biến hóa, vẫn bình thường
như cũ, nửa bên băng tinh triều tịch tuôn động, nửa bên hỏa diễm như nước thiêu đốt.
Tại sao lại như vậy?
Kìm nén khủng hoảng trong lòng, Tả Mạc nhanh chóng chạy tới chỗ Bồ yêu, hắn trong
lòng có dự cảm mạnh mẽ, nhất định là đã phát sinh đại sự gì!
Khi hắn chạy tới chỗ bia mộ, nhìn đến Bồ yêu trên bia mộ, lập tức ngây dại. Bồ yêu sắc
mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, giống đống đất ngồi khoanh trên bia mộ, khẽ động
cũng không, mây đen ở bên cạnh hắn lượn lờ.
"Bồ!" Tả Mạc cố kìm nén khủng hoảng trong lòng, kêu một tiếng.
Bồ yêu không phản ứng, giống như tượng đá từng khối đá trắng khắc thành.
Tả Mạc lại kêu vài tiếng, Bồ yêu vẫn như chưa nghe.
Nhất định đã phát sinh chuyện gì!
Tả Mạc cố tự bình tĩnh, hắn cẩn thận nghĩ lại từng chút từng chút lúc đó, âm châu, lại
liên hệ đến cái hình dạng này của Bồ yêu, ngày đó đã phát sinh chuyện gì, gấp đến mức...
Tu giả cấp thấp trong mắt những tu giả cao cấp, như rơm rác. Ngay khi hắn nhìn đến
Tiết Vân, lập tức biết khó mà thiện, mới hạ quyết tâm thù chết một chiêu. Đến cả một
kiện pháp bảo cấp thấp, đều có người giết người cướp của, huống chi âm châu thần bí?
Trên người mình âm châu phần lớn đều còn, thuyết minh những người kia không đắc
thủ.
Chẳng lẽ sự thật là Bồ yêu cứu mình?
Tả Mạc có chút không tin tưởng, Bồ yêu thằng này sao hảo tâm như vậy? Nhưng là,
suy đoán này tựa hồ lại là suy đoán hợp lý nhất trong các suy đoán.
Mà hình dạng Bồ yêu trước mắt thảm đạm như thế, Tả Mạc chần chừ bất định, Bồ yêu
đã thụ thương?
Xem ra thương thế rất nặng...
Ngay cả lần Bồ yêu bị sư bá Tân Nham chém thương, hắn cũng không suy nhược như
thế. Ngơ ngác nhìn Bồ yêu sinh cơ toàn không, Tả Mạc đột nhiên nghĩ, Bồ yêu chắc
không cứ thế này mà đi đứt, cũng không biết vì cái gì, hắn cố ép cái cách nghĩ này xuống,
cái cách nghĩ này khiến hắn hơi khủng hoảng. Khủng hoảng Bồ yêu cứ thế này đột nhiên
biến mất sao? Nhưng đây chẳng phải là chính mình vẫn hy vọng sao?
Nhìn vào Bồ yêu sinh cơ toàn không, thần sắc trong mắt Tả Mạc biến ảo bất định.
Hắn nhắm mắt lại, qua lúc lâu, lần nữa mở mắt ra.
Anh đây không nợ người nhân tình!
Mình chỉ là vì báo ơn cứu mạng, Tả Mạc nói với chính mình như thế.
Không biết tại sao, khi hắn hạ cái quyết tâm này , khủng hoảng tuôn ra tự đáy lòng lại
đột nhiên ngừng lại.
Ngẩng đầu liếc nhìn tượng đá Bồ yêu, Tả Mạc hít sâu một hơi, hắn bắt đầu nỗ lực nhớ
lại những tiểu tiết khi cùng Bồ yêu một chỗ, hy vọng tìm được phương pháp có thể trợ
giúp Bồ yêu.
Đầu tiên hắn nghĩ đến Thai tức luyện thần, Bồ yêu vẫn hoặc dụ hoặc ép hắn tu luyện
Thai tức luyện thần. Tả Mạc nhớ rất rõ, ngay sau khi mình đột phá một hơi, biển lửa
trong ý thức hải thịnh vượng hơn trước rất nhiều. Nhìn đến ngọn lửa lúc này ốm yếu đến
mức tùy thời có thể dập tắt, Tả Mạc cảm giác được, đám lửa đỏ sẫm này hẳn là cùng Bồ
yêu có quan hệ bí mật không chia tách.
Thứ đến là tinh thạch, Bồ yêu luôn cần rất nhiều tinh thạch. Tuyệt đại đa số tinh thạch
của Tả Mạc đều rơi vào tay Bồ yêu, nhu cầu tinh thạch của Bồ yêu lớn tới mức Tả Mạc có
chút kinh sợ. Tuy Tả Mạc không biết Bồ yêu ném tinh thạch vào đâu, nhưng là rất hiển
nhiên, tinh thạch đối với Bồ yêu khá trọng yếu, có khả năng là có thể mang đến trợ giúp
cho Bồ yêu.
Sau đó là âm khí. Đi Kiếm động một lần, cảnh Bồ yêu liều mạng hấp thu âm khí rành
rành trong mắt Tả Mạc. Tả Mạc cảm giác được, âm khí đối với Bồ yêu mà nói, là giống
như vật đại bổ, hẳn là cũng có trợ giúp.
Nghĩ nửa ngày , Tả Mạc tổng kết ra ba điểm. Ba điểm này , khó làm nhất là âm khí,
muốn hấp thu âm khí, là phải tiến vào kiếm động. Khi Bồ yêu còn thanh tỉnh, tiến vào
kiếm động chẳng qua là chuyện tinh thạch. Nhưng là dựa chính lực lượng của Tả Mạc,
muốn tiến vào kiếm động, độ khó rất cao, cơ bản vô vọng. Bản môn đến giờ, cũng chỉ có
Sư huynh Vi Thắng tiến vào kiếm động, những người khác, kể cả Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý
Ly Thủy , biểu hiện ra thiên phú không tồi, trưởng bối trong phái cũng tuyệt khẩu không
nhắc chuyện kiếm động.
Tả Mạc lập tức đặt trọng điểm vào hai điểm trước, theo hắn nghĩ là hai điểm có tính
khả thi.
Hắn quyết định đi thạch thất đả tọa, tu luyện Thai tức luyện thần, đang chuẩn bị động
thủ, mới phát hiện nét mặt mình trong gương hóa ra còn chưa cải trở lại. Hắn lập tức vội
rửa dịch dung trên mặt, lúc này nếu có người xông vào, hẳn là hỏng bét.
Tả Mạc đã rất lâu không thành thật tu luyện Thai tức luyện thần như thế, tuy mỗi
ngày hắn đều kiên trì tu luyện, nhưng tịnh không chân chính tiêu tốn tâm tư. Lúc này
thành thực tu luyện, lập tức phát hiện rất nhiều chỗ không sáng tỏ thường ngày lại bị
hắn lơ qua, hắn lòng không kìm được hổ thẹn, trong lòng âm thầm phản tỉnh. Hắn lại
hướng về đoạn thời gian trước đột phá một hơi, bắt đầu liều mạng nghiên cứu bộ tâm
pháp mờ ám khó hiểu.
Con người luôn là như vậy , ở những lúc cần, luôn là phát hiện thời gian trơn trượt dị
thường, không cẩn thận, lập tức không thấy bóng dáng.
Khi hồi thần sau nhập định, sắc trời đã tối, Tả Mạc lại tiến vào ý thức hải nhìn một cái,
ngọn lửa vẫn nhỏ yếu, không có cải thiện rõ ràng. Xem ra là phải tu luyện trường kỳ mới
được, hắn nghĩ.
Đi ra ý thức hải, hắn bắt đầu chỉnh lý các loại linh dược tự mua ở Đông Phù. Những
nguyên liệu này trước là hắn vì thử nghiệm thủy luyện pháp, kiếm chút tinh thạch,
không nghĩ tới giờ lại đúng lúc có chỗ dùng. Trước Tả Mạc đối với thủy luyện đan chẳng
qua chỉ có ý thử nghiệm, nhưng hiện nay , lại dị thường làm thật. Trong suy đoán của hắn,
tinh thạch cũng là một điểm trọng yếu. Hắn không biết tinh thạch đến cùng có thể mang
đến cho Bồ yêu trợ giúp gì, nhưng đây là một trong những việc đếm được trên đầu ngón
tay hắn có thể làm.
Tả Mạc trong lòng cũng không khỏi cười khổ. Tựa hồ trong cuộc sống của hắn, kiếm
tinh thạch là một mệnh đề vĩnh viễn!
Gạt bỏ tạp niệm, hắn bắt đầu chiếu theo Ngụy Nam tiền bối nói trong ngọc giản, bắt
đầu xử lý nguyên liệu.
Thủy luyện pháp cùng hỏa luyện pháp người nam kẻ bắc, thiên soa địa biệt, rất nhiều
thứ đối với Tả Mạc mà nói, đều là tiếp xúc lần đầu. Nhưng may mà hắn hiện cũng có chút
cơ sở luyện đan, trước điên cuồng luyện chế kim ô hoàn, cũng mang đến cho hắn không
ít kinh nghiệm. Trong ngọc giản Ngụy Nam tiền bối sử dụng ngôn ngữ trực tiếp giản
đơn, không có chút hoa mỹ, Tả Mạc nghiên cứu tịnh không phí lực.
Đây cũng là lý do ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối khiến Tả Mạc cảm thấy tâm thần
khoáng mở, không bị trầm mê, mà Thai tức luyện thần lại khiến hắn thấy như ruột gan
đứt từng khúc, sống không bằng chết.
Các bước đại khái của thủy luyện pháp, Tả Mạc trước sau suy xét rất nhiều lần, tuy
không đến mức nát như cháo, cũng không xa lạ. Chỗ kỳ lạ nhất của thủy luyện pháp, đó
là phải kiến lập trước một cái "đan thai". Linh đan được dựng dưỡng trong đan thai, quá
trình của nó như loài người hoài thai sinh nở, thần diệu dị thường. (dựng: hoài thai, có
chửa)
Lấy pháp quyết linh lực làm kinh mạch, các loại nguyên liệu linh thảo làm máu thịt,
đan thai luyện chế, là bước mấu chốt nhất của thủy luyện pháp. Nó không chỉ trực tiếp
quyết định sẽ dựng đan hay không, bất kỳ một điểm biến hóa nhỏ bé của nó, đều có khả
năng đưa đến linh đan dựng dưỡng ra ngàn sai vạn biệt.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến thủy luyện pháp không phổ biến bằng hỏa
luyện pháp, mò mẫm quy luật của nó, lại càng không đổi.
Đối với Tả Mạc mà nói, chuyện này không nghi ngờ là một khiêu chiến mới. May mắn
tu vi hiện nay của hắn, so với năm xưa Ngụy Nam tiền bối thử nghiệm thủy luyện pháp,
thâm hậu hơn rất nhiều. Ghi chép của Ngụy Nam tiền bối cũng tỉ mỉ vô cùng, rất nhiều
điểm then chốt, không giấu chỗ khó mà ngược lại cách hóa giải. Mà Tả Mạc còn có một
ưu thế Ngụy Nam không có, ấy chính là thần thức của hắn. Thần thức của hắn, đừng nói
Ngụy Nam tiền bối năm xưa, ngay cả các sư huynh khác trong môn, cũng không bằng
hắn. Thần thức vận dụng tinh diệu, trong hỏa luyện pháp, có tác dụng cực kỳ then chốt.
Mang theo linh thảo linh dược đã xử lý xong, hắn đi tới nguồn linh tuyền cạnh thạch
thất. Linh tuyền cực hàn, mà lại nằm cạnh linh mạch, nhiều năm như vậy, linh khí hàm
chứa trong suối nước cũng đã dồi dào nồng nặc. Tả Mạc thuận tiện kiểm tra Băng Vân
thảo ở trong một nhãn dưỡng, thấy tình hình sinh trưởng của nó tốt đẹp, bèn đặt sang
một bên.
Lấy lại bình tĩnh, hai tay Tả Mạc bỗng tung bay như hoa tuyết.
Một chút phù tự hình trạng kỳ quái hơi tán ra ánh sáng, từ giữa hai tay hắn bay ra,
chìm vào trong linh tuyền. Chút quang phù tự này chìm vào trong linh tuyền, trong lẫn
nhau, như chịu hấp dẫn, thong thả kề cận lẫn nhau.
Con ngươi Tả Mạc trừng lớn, nháy cũng không, tốc độ hai tay không một xíu chậm lại.
Theo chỉ pháp trên tay Tả Mạc biến kỷ, quang phù tự trong linh tuyền chậm rãi
chuyển động, tụa như xếp gỗ, phù tự dần dần chồng lên xây tổ.
Trọn một canh giờ, Tả Mạc toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong hơi nước tăng vọt, con
ngươi hắn cũng không dám nhúc nhích chút nào. Không ngừng biến ảo chỉ pháp, mười
ngón Tả Mạc mỏi rũ bất kham, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì, hơi không cẩn thận, vậy
công sức lúc trước vứt hết.
Đến sau cùng cho vào một quang phù tự, một "khung thai" ổn định lập tức thành
hình, chỉ thấy một vùng quang mang lam nhạt nổi lên, men theo bề mặt phù tự chảy xuôi
liên tục!
Tả Mạc không dám do dự, ngay cả mồ hôi cũng không kịp lau, đem các sắc tài liệu đã
sớm chuẩn xác, dùng pháp quyết đặc định đánh vào trong.
Rất nhanh, một đan thai hình cầu màu lam nhạt tĩnh tĩnh trôi nổi trong linh tuyền.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩