Chương 54: Hỏa

“linh đan cấp 1, ở trong có chứt lượng nhỏ thái dương tinh khí, tính ôn hòa, phục

dùng thời gian dài, có khả năng nhất định hình thành kim ô hỏa. Kẻ phục dùng, trương

thời gian ngắn hưng phấn, có khả năng dùng khi cứu cấp.”

Khi Lý Anh Phượng thu được phần giám định này , đã kinh sợ. Công hiệu khác thật

không cso gì, nàng bị “có khả năng nhất định hình thành kim ô hỏa” một hàng chữ làm

kinh sợ. Sau giám định, còn kèm theo một phần đơn đặt hàng. Dược viện hy vọng có thể

đặt mua 100 hạt, giá cả có thể thương lượng, dược viện có thể kiến nghị đổi tên thành

“kim ô hoàn”.

Hiển nhiên đại lực hoàn, cái tên quê mùa bị chúng nhân xem thường.

Lý Anh Phượng lập tức nhanh chóng đưa giám định cho sư phụ xem.

Nhìn tới “kim ô hỏa” ba chữ, Diêm Nhạc sửng sốt, không nói hai lời, cầm lấy phần

giám định, bỏ lại một câu: “Ta phải trở về một chuyến.” Nói xong không chờ đợi, bay

thẳng hướng Vô Không sơn.

Vô Không đường, Vô Không kiếm môn bốn người đều tại.

Bùi Nguyên Nhiên nhìn vào phần giám định trên tay , lộ ra thần sắc ngưng trọng, trầm

ngâm nói: “kim ô hỏa, đây là hỏa chủng cấp 4.”

Tân Nham gật đầu: “không sai, thanh tang hỏa của ta, tử la hỏa của sư muội, đều là

hỏa chủng cấp 4. Kim ô hỏa ta từng gnhe nói tới, nó xuất xứ từ thái dương, chí dương chí

cương, ai cũng không thể dung. Trong cấp 4, là hỏa chủng tinh phẩm khó được.”

Bùi Nguyên Nhiên cười nói với Thi Phượng Dung: “Sư muội quả nhiên lợi hại, Tả

Mạc vừa tới tay ngươi, có thể luyện ra thứ tốt này .”

Thi Phượng Dung mặt lạnh lùng: “Cái đó không liên quan tới ta.”

Bùi Nguyên Nhiên khẽ cười, cũng không thèm để ý, hắn cúi đầu suy ngẫm, một số

người khác đều im lặng không nói. Kim ô hỏa, hỏa chủng cấp 4, khiến đan dược nho nhỏ

này , giá trị tăng lên.

“Sư huynh.” Diêm Nhạc nhịn không được nói: “Nếu có thể luyện thành kim ô hỏa,

vậy tác dụng đối bản môn quá lớn. Hứa Dật một mực thiếu hỏa chủng tốt sao? Còn có

bản thân Tả Mạc, hắn nếu học luyện đan, không có hỏa chủng sao được?’

Ý của hắn là, hắn không nguyện ý bán ra.

Bùi Nguyên Nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ta minh bạch ý của ngươi. Hứa Dật hài tử này

ta cũng rất ưa thích, mà một mạch luyện khí trong môn, dự tính là hắn truyền xuống,

cũng đích xác cần kim ô hỏa. Nhưng chúng ta còn phải bán ra ngoài một ít, hiện tại bên

ngoài chắc đều nghe ngóng tin tức về loại đan dược này . Nếu chúng ta không bán, ngược

lại chọc giận đám đông, đối bản môn là hại không lợi.”

“Vậy ý của sư huynh là…” Diêm Nhạc có chút chần chừ.

“Chỉ bán một phần nhỏ, đại bộ phận nội bộ tiêu dùng.” Bùi Nguyên Nhiên khẽ cười:

“Chúng ta theo giá thi trường mua của Tả Mạc, một viên không thiếu.”

“Giá thị trường?”

“Đúng. Giấy bao không nổi lửa. Chúng ta Vô Không kiếm môn biết luyện đan chỉ có

vài người. Không cần vì vài viên tinh thạch, khiến Tả Mạc đối chung ta sinh oán hận.” Bùi

Nguyên Nhiên trịnh trọng nói.

“Lai lịch Tả Mạc bất minh, chỉ sợ ngày sau có phiền hà.” Thi Phượng Dung ở bên vẫn

lạnh lùng, đột nhiên mở miệng nói.

Vô Không đường trở nên tĩnh mịch.

Lai lịch của Tả Mạc là một vấn đề mọi người vẫn đau đầu. Trước kia Tả Mạc chẳng qua

là một tên ngoại môn đệ tử, thân phận của hắn cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng hiện

any , hắn không chỉ trở thành nội môn đệ tử, theo xu thế này , hắn tất trở thành một trong

những nhân vật hạch tâm Vô Không kiếm môn đời tiếp theo. Thân phận của hắn, liền

thành vấn đề mà nhóm người Bùi Nguyên Nhiên không thể không đối mặt.

“Lai lịch của hắn chưa hẳn có vấn đề gì…” Diêm Nhạc không chịu nổi nói.

Bùi Nguyên Nhiên xua tay: ‘Hiện tại không biết tình huống, cũng không cần nghĩ

nhiều. Không nói chuyện khác, riêng việc hắn là linh thực phu, chúng ta đã không có khả

năng vứt bỏ hắn. Huống hồ, hiện tại lại có thể luyện thành loại linh đan mà nhờ đó có thể

luyện thành kim ô hỏa.”

Chúng nhân nghe lời, cũng không nói chuyện. Bọn họ biết, chưởng môn sư huynh nói

không sai. Nếu lúc này bọn họ đuổi Tả Mạc khỏi sư môn, chỉ sợ vô số người chờ mong.

Tân Nham đột nhiên nói: “Sư muội có thể luyện chế loại đan dược này sao?”

“Ta không biết xích viêm quyết.” Thi Phượng Dung lạnh nhạt nói: “loại đan dược này ,

cần dùng tới xích viêm quyết.”

Ngự thủy như hỏa, bốn chữ nói dễ dàng, nhưng đối với một linh thực phu mà nói, độ

khó trong đó có thể tưởng tượng được, hơn nữa nó còn là một bộ kiếm quyêt.s

Ly Thủy kiếm quyết, tổng cộng có bảy chiêu, ngự thủy như hỏa là tổng cuowng,

nhưng đối với Tả Mạc hiện tại mà nói còn quá xa xôi, hắn cần phải trước đem kiếm chiêu

luyện thành thục mới được. Mỗi chiêu kiếm thường đều có vài chục biến hóa, mỗi biến

hóa, đều cần linh lực khống chế, mà toàn bộ quá trình, cần một ý niệm hoàn thành toàn

bộ.

Nếu luận độ biến hóa phức tạp của linh lực, những kiếm chiêu này thậm chí không

bằng tiểu vân vũ quyết, nhuwgn chúng nó cần hoàn thành trong thời gian cực ngắn, độ

khó ngược lại đề thăng rất nhiều. Phát động kiếm chiêu cần chú ý lực cực kỳ tinh thế,

trong chiến đấu thực tế càng như vậy , đối phương thường sẽ không cho ngươi cơ hội suy

tư, ngươi cần phải không cần nghĩ ngợi hoàn thành toàn bộ kiếm chiêu.

Đây cũng là vì cái gì kiếm tu thường thường đều ửa thích thứ thuần túy , thứ càng

thuần túy , khó khăn gặp phải càng nhỏ.

Tả Mạc cuối cùng cũng có thể dùng thành Băng Tinh kiếm. Thứ tốt chỉ có thể nhìn

không thể dùng, không nghi ngờ là chuyện cực kỳ thống khổ.

Băng Tinh kiếm hóa làm một đạo bạch mang chớp động, tung bay quanh mình Tả

Mạc, hàn khí tán ra, vắng lặng vô thanh, ẩn ẩn lại có cảm giác bạo liệt.

Ly thủy kiếm quyết cũng không phải là kiếm quyết lấy kiếm chiêu thủ thắng, kiếm

chiêu của nó chỉ có bảy chiêu, cũng đều không tính là quá phức tạp. Luyện lên luyện

xuống, Tả Mạc càng cảm giác được, người lập nên bộ kiếm quyêt snayf, cực óc thể là linh

thực phu. Nó trong đó có rất nhiều chỗ cần vần chuyển linh lực cùng loại với ngũ hành

pháp quyết của linh thực phu.

Được ích ở điểm này , kiếm chiêu rất nahnh bị Tả Mạc luyện thành thục.

Chỉ là quen tay thì quen tay , lúc vần chuyển, còn có chút cảm giác không tự nhiên.

Ngay cả Tả Mạc cũng có thể nhìn ra được kiếm chiêu của mình là có thiếu sót. Chẳng qua

cũng không có biện pháp, hắn tuy nhiên lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng làm sao để kiếm ý cùng

kiếm chiêu dung hợp, lại hoàn toàn không biết.

Trong mắt hắn, chỉ có thể tính là nuốt chửng, ngự thủy như hỏa theo lời Bồ yêu, Tả

Mạc không tìm ra chút manh mối. Theo cách nói của Bồ yêu, bộ ly thủy kiếm quyết vốn

uy lực không mạnh, nếu không thể làm được ngự thủy nhưu hỏa, bản kiếm quyết anfy

không có bất luận giá trị gì.

Ngự thủy như hỏa!

Đáng chết, làm sao mới có thể ngự thủy như hỏa chứ?

Cơ sở của hắn thực là bạc nhược, dù ràng hắn đã mò tới bậc thềm của kiếm ý. Vi

Thắng si tâm ở kiếm, các chugnr kiếm quyết tiếp xúc nhiều không đếm hết, tuy nhiên đại

đa số không phải hàng cao cấp gì, lại thêm kinh nghiệm sát phạt, kinh nghiệm thực chiến

phong phú vô cùng, cơ sở hùng hậu, ngay cả đệ tử môn phái phổ thông, từ nhỏ có sư phó

đích thân chỉ điểm, điển tịch trong môn phái để xem, so sánh ra cơ sở cũng vững chắc

hơn Tả Mạc xa.

Tả Mạc thì sao, thật không dễ dàng có một sư phó, chỉ dạy hắn luyện đan. Lúc luyện

khí kỳ, cũng chỉ giản lược học qua những kiếm quyết cơ sở sư huynh Vi Thắng cho hắn,

để uẩn bạc nhược không thêm khoogn bớt.

Bồ yêu chỉ điểm một canh giờ, toàn bộ đều là chỉ đạo trên phương diện lý luận, thực

chiến đều không có.

Nhưng thời gian cho Tả Mạc chỉ có ba tháng, hắn làm sao không gấp?

Thầm đem La Ly cùng Hách Mẫn đôi tiện nhân nguyền rửa vô số lần, Tả Mạc kiệt lực

khiến mình bảo trì lãnh tĩnh. Tiểu vân vũ quyết hắn luyện tới tầng thứ tư, nhưng trước

nay không có phát hiện chút tính chất tương thông với hỏa.

Không cần nôn nóng, không cần nôn nóng…

Nhắm mắt lại, Tả Mạc lại một lần tự nói với chính mình.

Khi hắn mở mắt ra, ánh mắt khôi phục trong vắt, chỉ là trong đó ẩn ẩn ngoan độc.

Bồ yêu nói, chả phải là kiếm ý sao? Bị chém mấy ngàn lần, tự nhiên biết.

Tả Mạc tự nói với mình, không phải chỉ là kiếm quyết sao? Ca chém mấy vạn lần,

không được, lại chém thêm vài chục vạn lần, cũng không tin nó không được! Tái không

được, lại chém trăm vạn lần! Bổ tới nó được!

Vừa nghĩ tới, Tả Mạc ngược lại không gấp vội, nâng kiếm khởi thân.

Ta bổ!

Tây Phong tiểu viện, kiếm quang chớp động, hàn khí tràn khắp!

Một cửa tiệm ở một con phố phía tây Đông Phù đã tụ tập không ít người. Những

người này đã tụ tập tại đây , chụm đầu ghé tai, nghị luận dồn dập.

“Làm sao còn không mở? Ta đều chờ một đêm.” Có người bực tức nói.

“Một đêm tính cái gì? Ta đã thủ hai ngày hai đêm.” Một bên có người tiếp lời.

“Nhà cửa hàng này có mở hay không! Đùa chúng ta sao?’

“Có cách nào chứ? Đan dược của người ta, muốn bán thì bán, không bán cũng không

có biện pháp.”

“Ngươi nói, kim ô hoàn thật có thể luyện thành kim ô hỏa sao?’ Có người hỏi; “kim ô

hỏa cấp 4, Đông Phù ta có ai có sao?’

“Không nghe nói có ai có. Chẳng qua đây là giám định của dược viện, hẳn không sai.

Cái khác không nói, thái dương tinh khí, tan vào hỏa chủng nào đều có chỗ tốt.” Người

nói chuyện hình thể khôi ngô, mặt vuông cao to, hắn hưng phấn nói: “Hỏa chủng, đặc

biệt là hỏa chủng tốt, những kẻ như chúng ta làm sao mua nổi?”\

“Huynh đệ ngươi làm gì vậy?’

“ta?” nam nhân mặt vuông nói: “là một luyện thực.”

Lúc này , đột nhiên một lão đầu gọi hắn: ‘a, Thiệu Sư nhân cũng tới rồi.

Đám người chung quanh lập tức hơi rối loạn. Người vừa rồi cùng nam nhan mặt

vuông nói chuyện, biểu tình lập tức biến vô cùng đặc sắc. Ai cũng không nghĩ tới, nam

nhân vóc dáng khôi ngô này lại là đệ nhất luyện thực linh phù Thiệu Sư của Đông Phù.

Thực các cảu Thiệu Sư, là linh thực quán nổi dánh nhất Đông Phù, hắn càng thiện về

phối hợp các loại linh thực một cách xảo diệu, linh thực được làm ra, không chỉ tăng

thêm tu vi, mà mùi vị cũng không đâu bằng được. Chỉ đơn cử linh cốc, hắn liền có thể

bán ra hơn 36 loại.

“Không sai.” Người tới là một lão đầu khô gầy , lưng hơi gù, một đôi mắt tam giác như

tặc, hắn biểu tình có chút cam chịu: “Ta là vì bảo bối tôn nữ tới.”

Thiệu Sư cười ha ha: ‘Tiểu nha đầu học gì?

“Luyện khí.” Vương Lão đầu lộ sự bất mãn rõ ràng việc tôn nữ tuyển chọn luyện khí,

không khỏi ôm oán: “Nhi tử ta học luyện đan, tôn nữ học luyện khí, tay nghề của ta, xem

ra cùng ta nhập thổ.”

“Đừng vội đừng vội, chỉ cần ngài thu đồ đệ, tuyệt đối vô số người tranh phá da đầu.”

Thiệu Sư vội an ủi.

“ai.” Không biết nghĩ tới chuyện gì, Vương lão đầu than thở một tiếng, nhìn quanh

bốn phía, thấy người càng lúc càng nhiều, không khỏi nhíu mày: “Vô Không kiếm môn

xem ra muốn tới.”

“Uhm.” Thiệu Sư đồng ý: “Chẳng qua nhân gia xác thực đủ nhẫn nại.”

“đúng a.”

Chính lúc này , cửa tiệm vốn một mực khép chặt ken két mở ra.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩