Chương 500: Bái Vào Môn Hạ

Dịch: Aluco

Bachngocsach

Diệp Vân ngươi chính là gã đệ tử cuối cùng của ta!

Thanh âm Thiên Vận Tử bình thường thong dong, không mang theo nửa phần bá đạo.

Nhưng mà rơi vào trong tai Chung Hóa Lê lại giống như tiếng sấm sét trên chín tầng trời, ầm ầm nổ vang. Hắn vô cùng tự tin mình có thể trở thành đồ đệ chính thức của Thiên Vận Tử. Hắn tin tưởng trong bảy tên đệ tử tham gia khảo hạch căn bản không ai có thể cùng hắn tranh đoạt, thậm chí ở trong Lạc Lôi Cốc hắn còn giết chết hai gã đồng môn, cướp lấy bảo vật của bọn họ.

Hắn đã dùng toàn bộ sức lực của mình, hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được một quả Lôi Mộc, vốn cho là nắm chắc thắng lợi trong tay, ai mà nghĩ đến Diệp Vân lại lấy ra hai quả, hơn nữa lại hấp thu luyện hóa Lôi linh khí bên trong, tu vi tiến nhanh. Quan trọng nhất là Băng Linh Tiên Thảo kia cực kỳ hiếm thấy, chỉ sinh trưởng ở khu vực thần lôi có uy lực lớn nhất, muốn đi vào trong đó, trừ phi có tu vi cực cao hoặc là pháp bảo có thể ngăn cản thiên lôi, còn lại chính là tu luyện Lôi linh khí thành công, thậm chí lĩnh ngộ lôi hệ pháp tắc, mới có thể tiến vào vùng đất mà thần lôi có uy lực mạnh nhất, tìm kiếm Băng Linh Tiên Thảo.

Cho nên Diệp Vân biết rõ, Vân Thiên Hành tiến vào vùng đất có thần lôi dầy đặc nhất để ngắt lấy Băng Linh Tiên Thảo khó khăn đến thế nào, nếu như nói để hoàn thành hứa hẹn lúc trước thì bây giờ sự hồi báo này đã vượt quá hứa hẹn.

Diệp Vân cũng từ nơi này nhìn ra Vân Thiên Hành chính là một gã nam nhi đầy nghĩa khí, hai người mới gặp nhau mà như đã quen từ trước, vì thế mà kết thành huynh đệ.

“Không, không có khả năng, Diệp Vân làm sao có thể có được Băng Linh Tiên Thảo?” Chung Hóa Lê hoàn toàn mất đi lý trí, tức giận quát to, gần như không để ý đang đứng trước mặt chính là Thiên Vận Tử, Thần Tú Cung chấp chưởng hình phạt Thiên Vận Tử.

Ngược lại Thiên Vận Tử lại không hề nổi giận quả là điều hiếm thấy, có lẽ hắn cũng có thể lý giải được tâm trạng của Chung Hóa Lê lúc này, có thể lấy được Lôi Mộc cũng đã là nhân tài kiệt xuất trong những kẻ tinh anh tiến vào cốc thí luyện, cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, ai mà nghĩ đến lại xuất hiện ra cái thứ yêu nghiệt như Diệp Vân, chẳng những lấy được hai quả Lôi Mộc, huống chi ngay cả Băng Linh Tiên Thảo cũng tìm được, quả thực là không thể tưởng tượng.

“Tốt rồi, ngươi không thể trở thành đệ tử của ta cũng không phải là điều xấu, Nhạc sư thúc của ngươi đã từng nói qua, chỉ cần tìm được Lôi Mộc, dù cho không thể trở thành đệ tử của ta, cũng có thể bái nhập làm môn hạ của hắn. Đại sư huynh Thư An Thạch của các ngươi chính là nhờ có Nhạc Hoài Xương chỉ điểm, mới có thể một lần hành động đột phá Kim Đan Cảnh lục trọng đại kiếp nạn, tiến vào thất trọng đỉnh phong, khoảng cách đột phá đến Nguyên Anh cũng chỉ là nửa bước xa.” Thiên Vận Tử giải thích, đây quả là chuyện hiếm có.

Thân thể Chung Hóa Lê không ngừng run rẩy, trong mắt sự phẫn nộ cùng không cam lòng dần dần tản đi, hắn rốt cuộc hiểu được, lão giả đang đứng phía trước cũng không phải là người bình thường, mà là Thần Tú Cung chấp chưởng hình phạt, xem nhẹ sinh tử Tuyệt Tâm Phong thủ tọa Thiên Vận Tử, nếu là hắn nhíu mày, trong lòng nộ khí hiện lên mà nói, chỉ sợ Chung Hóa Lê lập tức cũng sẽ bị chém giết, mặc kệ hắn đến từ cái đại gia tộc bí ẩn nào đó, nắm giữ thật nhiều bảo vật, trong mắt Thiên Vận Tử chỉ sợ cũng giống như là con sâu cái kiến.

“Đúng, đa tạ sư tôn chỉ điểm!” Chung Hóa Lê mặc dù không tự nguyện cũng thi lễ một cái, không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Thiên Vận Tử rơi vào trên người Diệp Vân, chậm rãi nói: “Không thể tưởng được chỉ có mười ngày hành trình trong Lạc Lôi Cốc, lại có thể làm cho tu vi của ngươi đột phá như vậy, rất tốt. Con đường tu luyện, công pháp tài nguyên tuy trọng yếu, nhưng mà trọng yếu nhất chính là số mệnh. Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, số mệnh tốt mới có thể một đường bằng phẳng mà đi, số mệnh chưa đủ, cho dù tu vi có cao cách mấy cũng sẽ tan thành mây khói.”

Diệp Vân gật gật đầu, nói: “Đa tạ sư tôn chỉ điểm.”

Thiên Vận Tử tiếp tục nói: “Số mệnh của ngươi hưng thịnh, thiên phú hơn người, hôm nay bái nhập môn hạ của ta, tài nguyên công pháp đương nhiên sẽ không thiếu. Bất quá ngươi nội ngoại đều tu, Tôi Tiên Tâm Pháp đã ngấm sâu tận xương tủy, nhưng cũng không cách nào vứt đi để tu lại lần nữa. Chẳng qua là tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp tại thời điểm trùng kích Kim Đan Cảnh sẽ cực kỳ khó khăn, so với đệ tử bình thường chỉ sợ phải khó hơn gấp trăm lần, ngươi kế tiếp có thể tĩnh tâm tu hành, tranh thủ trong hai tháng đột phá đến Kim Đan Cảnh, vi sư cũng an bài cho ngươi một ít nhiệm vụ.”

Diệp Vân khẽ giật mình, hai tháng đột phá đến Kim Đan Cảnh? Hắn biết rõ Tôi Tiên Tâm Pháp tu luyện khó khăn đến cỡ nào, nếu muốn trong hai tháng đột phá đến Kim Đan Cảnh, quả thực là chuyện không thể nào.

“Ngươi là đệ tử của Thiên Vận Tử ta, nếu như tu vi không đạt được Kim Đan Cảnh đi ra ngoài sẽ bị người xem thường. Kim Đan Cảnh chính là yêu cầu thấp nhất, cho dù thực lực chân chính của ngươi đã vượt xa Kim Đan Cảnh, chẳng qua cảnh giới dù sao cũng là cảnh giới, càng về sau dùng năng lực thiên phú của ngươi để vượt cấp khiêu chiến sẽ ngày càng yếu đi, chờ ngươi tu thành Kim Đan sẽ biết được điều này, mặc kệ ngươi thiên phú trác tuyệt như thế nào, thần thông tiên pháp cường đại như thế nào, thời điểm đối mặt với Nguyên Anh Cảnh giống như là con nít ba tuổi đối mặt với đại hán ba mươi tuổi, căn bản không có cơ hội chiến thắng dù là nửa điểm.” Thiên Vận Tử nhìn nhìn Diệp Vân, hắn từ lâu đã nhìn thấu phương pháp tu luyện của Diệp Vân, sự lý giải đối với cảnh giới cùng thiên phú đã vượt xa tưởng tượng của Diệp Vân.

Chính xác như lời của Thiên Vận Tử đã nói, tại thời điểm cảnh giới cấp thấp, vượt cấp khiêu chiến cũng là chuyện bình thường, giống như Diệp Vân Trúc Cơ Cảnh có thể khiêu chiến Kim Đan Cảnh, kỳ thật mấy ngàn năm qua cũng không hiếm thấy, thường có phát sinh. Cho nên Diệp Vân có thể cùng Kim Đan Cảnh cường giả đối kháng cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý. Bởi vì Nguyên Anh Cảnh lão tổ biết rõ, mặc kệ ngươi tu luyện tới Kim Đan mấy trọng, nếu không có phá đan sinh anh, thì không cách nào cùng Nguyên Anh Cảnh lão tổ chống lại, chỉ cần Nguyên Anh ngưng tụ Thiên Địa pháp tướng là đủ để áp chế Kim Đan Cảnh giống như đè bẹp một con kiến, ở giữa hai cấp có sự chênh lệch giống như một trời một vực, không thể nào tính bằng lẽ thường.

Diệp Vân nhíu mày, vượt cấp khiêu chiến luôn là chuyện mà hắn dựa vào, nếu như tu luyện tới Kim Đan Cảnh mặc kệ đến mức nào cũng không thể chống lại cùng Nguyên Anh Cảnh lão tổ mà nói, như vậy việc tìm kiếm Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân bí tàng tiếp theo sau này có lẽ sẽ có đại phiền toái. Thánh Nhân bí tàng một khi mở ra, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh tất nhiên chen chúc mà tới, đến lúc đó mặc dù cũng đã đạt tới tu vi Kim Đan Cảnh, thì làm thế nào có thể đối kháng cùng bọn họ, lấy được tiên dược bồi dưỡng thần hồn đây?

“Đa tạ sư tôn! Đệ tử nghe nói nếu đệ tử muốn trùng kích Kim Đan Cảnh, sẽ phải cần vô số Linh Thạch, không biết cần bao nhiêu.” Hiện tại Diệp Vân quan tâm nhất chính là cực phẩm Linh Thạch, nếu quả thật như Quân Nhược Lan đã nói là cần hơn trăm vạn, như vậy phải đi đâu mà tìm cực phẩm Linh Thạch đây?

“Đúng vậy, đúng là như thế, cho dù hết thảy thuận lợi, chỉ sợ với thiên phú của ngươi nếu muốn trùng kích đến Kim Đan Cảnh cũng cần hai trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, nếu đối với tu sĩ bình thường mà nói, hoàn toàn chính xác là không thể nào có được số lượng lớn thế này. Bất quá, ngươi đã trở thành đệ tử của Thiên Vận Tử ta, như vậy lần này trùng kích Kim Đan Cảnh cần có bao nhiêu Linh Thạch cũng không cần phải lo.” Thiên Vận Tử hai tay chắp sau lưng, trong mắt tinh mang chợt lóe lên.

Trong khoảnh khắc, đã nhìn thấy mười miếng Linh Thạch xếp thành hai hàng, trên không trung tản mát ra nhàn nhạt quang ảnh, hướng phía Diệp Vân bay đi.

“Đây là mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch, ngươi cứ sử dụng trước đi, đến thời điểm trùng kích chính thức, vi sư cho ngươi thêm một ít.” Thiên Vận Tử dường như ném ra mười khối đá vụn, thần sắc hoàn toàn không lộ ra bất kỳ vẻ miễn cưỡng nào.

Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức vui mừng như vừa trúng “Jackpot”, hắn không thể nào nghĩ tới Thiên Vận Tử lại có thể lấy ra mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch đưa cho hắn tu luyện, ra tay như vậy thực sự quá hào phóng, hoàn toàn ra ngoài ý định.

Diệp Vân cũng không khách khí, lấy tay cầm mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch bỏ vào trong túi, sau đó khom người chào đến cùng.

“Đa tạ sư tôn!”