Dịch: Aluco
Bachngocsach
Kim Đan Cảnh lục trọng, vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, tu luyện ra lôi linh khí!
Tu vi cảnh giới của Vân Thiên Hành thì mọi người đều biết từ lâu, cũng không kỳ lạ quý hiếm gì. Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân nếu dám chống lại hắn, tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý trước, chỉ là không nghĩ đến ở trong Lạc Lôi Cốc thì Vân Thiên Hành lại cường hãn đến loại tình trạng này, lôi hệ thần thông thi triển ra tại Lạc Lôi Cốc quả thực là như hổ thêm cánh, uy lực tăng gấp đôi. Vừa rồi Thiên Lôi Điện Võng đã là như thế, nếu như thi triển ở ngoại giới, quả quyết không có uy lực như thế, nhưng mà ở bên trong Lạc Lôi Cốc, biên độ tăng trưởng của uy lực tối thiểu phải gấp vài lần.
Đây cũng chính là điều mà Vân Thiên Hành dựa vào, ở bên trong Lạc Lôi Cốc, với tu vi của hắn, hầu như có thể nói là bất bại đấy.
Sắc mặt của hai người Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân trở nên xanh mét, bọn họ đều là kẻ thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã thấy điểm mấu chốt trong đó, Vân Thiên Hành như thế thì bọn hắn làm thế nào có thể chiến thắng đây?
Bất quá, hai người tuy rằng trong nội tâm không cam lòng, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, hai quả Lôi Mộc mà thôi, tuy rằng trân quý nhưng cũng không trân quý đến mức vì nó mà vứt đi tính mạng của mình, nếu là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa thì nhất định phải “thí mạng cùi” mà “chơi tới bến” luôn, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, chính là bảo vật trân quý nhất trong Lạc Lôi Cốc.
“Hai người các ngươi không tranh giành nữa?” Quân Nhược Lan nhìn thấy, nói ra một cách nhẹ nhàng.
Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân sắc mặt âm lãnh, oán hận nói: “Hai vị thực lực siêu quần, huynh đệ chúng ta có vẻ không bằng, Lôi Mộc này để cho các ngươi là được.”
Quân Nhược Lan mỉm cười, nhìn về phía Vân Thiên Hành.
Vân Thiên Hành tất nhiên biết rõ ý của nàng, nhưng không đáp lời, chẳng qua là trên khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo.
“Vân huynh, nếu như hai người chúng ta thắng được, Lôi Mộc này tạm thời chúng ta một người một quả thu lấy là được.” Quân Nhược Lan chậm rãi nói.
Vân Thiên Hành nhún nhún vai, nói: “Cũng không phải là chỉ có hai người chúng ta tranh chấp, Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc tiểu huynh đệ chỉ sợ cũng không đáp ứng việc ngươi muốn động đến Diệp Vân đâu.”
Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc đang canh giữ ở trước người Diệp Vân, nghe vậy ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía Quân Nhược Lan.
Quân Nhược Lan nói: “Ta cùng với Diệp Vân vốn cũng không có thù oán, sẽ không gây bất lợi gì với hắn, chẳng qua là thu hai quả Lôi Mộc mà thôi, sẽ không cần tánh mạng của hắn.”
Tăng Huyền lạnh lùng nói: “Vậy thì chờ cho hết thời gian Lôi Mộc giam cầm, để cho Diệp Vân tự mình quyết định.”
Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan chau lên, cười nói: “Nếu để cho hắn quyết định, tất nhiên không chịu giao Lôi Mộc cho ta đâu, hai người các ngươi tránh ra, ta chỉ lấy Lôi Mộc.”
Tăng Huyền giọng nói vẫn lạnh như băng như trước: “Nếu là ngươi cố ý như thế, như vậy đành phải động thủ mà thôi, ta ngược lại cũng muốn lĩnh giáo thoáng một phát uy lực của trung phẩm Linh Khí.”
“Còn có ta!”
Thẩm Mặc từ nãy đến giờ một mực không nói gì nhưng khuôn mặt kiên nghị, lúc này nói ra từng câu từng chữ.
“Hai người các ngươi không phải là đối thủ của ta, ta cũng không muốn cùng Thần Tú Cung trở mặt, lui ra là được.” Quân Nhược Lan nhíu mày, có chút không vui.
“Quân cô nương nếu như biết rõ Diệp Vân chính là đệ tử Thần Tú Cung ta, lại là đệ tử của Tuyệt Tâm Phong Thiên Vận Tử sư thúc, ngươi còn muốn gây khó dễ với hắn?” Tăng Huyền lạnh lùng nói.
"Thần Tú Cung mà thôi, cũng không phải là tông môn gì mà không thể đắc tội, Thiên Vận Tử cũng không phải là tuyệt thế cao thủ gì. Tầm mắt các ngươi quá mức hẹp hòi, phóng nhãn toàn bộ Đại Tần đế quốc, Thiên Vận Tử cũng không phải đứng trong hàng ngũ có "số má". Quân Nhược Lan giọng nói lạnh dần, cho tới nay nàng cực kỳ cường ngạnh, lúc trước việc sinh tử của hai gã đệ tử Phiêu Miểu Tông nàng còn không thèm để ý, bên trong Phiêu Miểu Tông cũng một mực cao cao tại thượng, giờ phút này cũng đã nói không làm thương hại Diệp Vân, hai người rõ ràng còn chưa tránh ra, quả thực làm cho nàng có chút tức giận.
“Nếu không muốn tránh ra, vậy thì chịu chết đi, hai gã đệ tử Thần Tú Cung mà thôi, đã chết thì cũng chết rồi.” Khuôn mặt Quân Nhược Lan âm lãnh xuống, trong tay lập tức xuất hiện quang ảnh màu đỏ lập loè, trung phẩm Tiên Khí xuất hiện.
“Ta ngược lại là suy nghĩ nên mở mang kiến thức một chút uy lực của trung phẩm Tiên Khí là như thế nào.” Trên mặt Tăng Huyền nhìn không tới nửa phần sợ hãi, ngược lại thần sắc lại hiện ra vẻ kích động.
Sắc mặt Quân Nhược Lan âm lãnh xuống, khăn lụa màu đỏ trong tay phát ra đạo đạo hào quang, lấy nàng làm trung tâm lan ra, bao phủ toàn bộ phạm vi mười trượng.
“A, đúng rồi. Ta không phải đệ tử Thần Tú Cung.” Thẩm Mặc bỗng nhiên la lên.
Quân Nhược Lan chỉ lạnh nhạt nhìn hắn thoáng một phát, nói: “Có phải đệ tử Thần Tú Cung hay không thì có sao đâu, hôm nay các ngươi sẽ chết ở chỗ này.”
Thẩm Mặc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ sợ ngươi không dám giết ta, bởi vì ta đến từ hoàng thất của đế quốc.”
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, nói: “Hoàng thất của đế quốc? Ngươi cũng đã biết Đại Tần đế quốc danh hiệu là gì? Tất cả hoàng thất đều họ Tần, ngươi chẳng lẽ gọi là Tần Thẩm Mặc hay sao?”
Thẩm Mặc không trả lời, thân hình hơi khẽ chấn động, chỉ thấy trên người hắn một đạo khí tức màu vàng nhạt tuôn ra, rõ ràng mơ hồ có tiếng long ngâm. Khí tức màu vàng xoay quanh tại đỉnh đầu hắn, tụ lại thành hình rồng.
“Thiên tử Long khí? Ngươi rút cuộc là ai?” Quân Nhược Lan khẽ giật mình, nàng như thế nào đều không thể tưởng được trên người Thẩm Mặc lại có thể xuất hiện biến hóa như thế, hoàn toàn ra ngoài ý định.
Thiên tử Long khí chính là trời cao ban cho, chỉ có đế quốc chi chủ mới có thể có được, trừ trường hợp đó ra, chính là kế tiếp nhiệm Đế Vương mới có thể có được một tia thiên tử Long khí.
Rất hiển nhiên, Thẩm Mặc tất nhiên không phải đương kim Hoàng Đế của Đại Tần đế quốc, cũng không phải thái tử điện hạ, làm thế nào trên người lại xuất hiện thiên tử Long khí?
“Quân sư tỷ, ba người chúng ta coi như là đồng môn, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người, không để ý tình đồng môn đây? Đương kim thánh thượng chính là phụ vương ta, trên người ta có được thiên tử Long khí ngươi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn cùng ta đối đầu?” Thẩm Mặc chậm rãi nói ra.
Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, trên mặt thần sắc nháy mắt biến ảo, qua sau nửa ngày, nàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đại Tần đế quốc cũng không phải là thế lực không thể động chạm, ngươi tuy rằng có được một tia thiên tử Long khí, nhưng cũng không ngưng thực. Tuy rằng ngươi được ông trời chiếu cố, bản thân có Long khí, vậy thì như thế nào? Bởi vì ngươi chính là hoàng tử của đế quốc, ta không giết ngươi, lui ra đi.”
Thẩm Mặc khẽ giật mình, không thể tưởng được sau khi hắn đã biểu lộ thân phận, Quân Nhược Lan vẫn như cũ không thuận theo không buông tha, thậm chí xuất khẩu cuồng ngôn, nói cái gì Đại Tần đế quốc cũng không coi là thế lực không thể động chạm, cô gái này đến cùng đến từ phương nào? Cho dù là Phiêu Miểu Tông tông chủ, chỉ sợ cũng không dám nói loại lời này ra.
Trong khoảnh khắc, thiên tử Long khí trên đỉnh đầu Thẩm Mặc chậm rãi trở nên ngưng thực, cuối cùng hóa thành một đầu Long Hình Pháp Bảo, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
“Long khí hóa thực! Ngươi ngược lại là ngoài dự liệu của ta, xem ra việc tranh giành quyền vị tại Đại Tần đế quốc sau này sẽ vô cùng thú vị đây.” Quân Nhược Lan nhãn tình sáng lên, khăn lụa màu đỏ trong tay đột nhiên thu liễm vầng sáng, chụp thẳng về phía Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc khẽ quát một tiếng, Long Hình Pháp Bảo trong tay hơi khẽ chấn động, âm thanh rồng ngâm vang lên, lực lượng hùng hồn mà lại mênh mông từ bên trong Long Hình Pháp Bảo bắn ra, chém về phía khăn lụa màu đỏ.
Trong dự liệu hai kiện bảo vật chạm vào nhau sau đó sinh ra quang ảnh cũng không xuất hiện, khăn lụa màu đỏ trong sức mạnh cuồng bạo chỉ hơi hơi run một chút, lập tức hóa giải cỗ công kích này mất tăm, ngay sau đó giống như một ngón tay mềm dịu lượn quanh cuốn lấy Long Hình Pháp Bảo.
Khăn lụa màu đỏ cuốn lấy Long Hình Pháp Bảo, đột nhiên ánh sáng màu đỏ tăng vọt, sau đó mãnh liệt vỡ tung ra. Rồi lại nhìn thấy đầy trời ánh sáng màu đỏ HƯU... U... U thoáng một phát thu hồi, một lần nữa hóa thành khăn lụa rơi vào chính giữa bàn tay trắng nõn của Quân Nhược Lan.
Long Hình Pháp Bảo lại bị cắt thành hơn mười miếng, lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt Thẩm Mặc trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra, rơi vãi bên trên Long Hình Pháp Bảo trước người. Long Hình Pháp Bảo lần nữa hóa thành một đầu Kim Long nhợt nhạt, màu sắc càng phát ra ảm đạm.
“Tăng Huyền, ngươi thì sao?” Quân Nhược Lan giọng nói nhu hòa, chậm rãi hỏi, đã có một cỗ không để cho làm trái ý ẩn chứa trong đó.
Quân Nhược Lan phá giải Long Hình Pháp Bảo của Thẩm Mặc nhìn qua tưởng như đơn giản, nhưng mà mọi người ở đây đều là những người có ánh mắt sắc bén, ai cũng có thể cảm thụ được uy lực ẩn chứa trong Long Hình Pháp Bảo, với tu vi của bọn hắn nếu muốn ngăn cản cũng là không dễ.
Nhưng mà, uy lực công kích như thế, rõ ràng bị Quân Nhược Lan hóa giải một cách đơn giản, ngược lại cắt Long Hình Pháp Bảo thành hơn mười miếng, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn.
Sắc mặt Tăng Huyền có chút ngưng trọng, hắn còn đánh giá thấp thực lực của Quân Nhược Lan, dù cho hắn tu luyện lôi linh khí thành công, trong Lạc Lôi Cốc có thể nói như hổ thêm cánh. Nhưng mà cùng Vân Thiên Hành so sánh thì vẫn còn có chút chênh lệch. Tu vi mà Quân Nhược Lan thể hiện ra, chỉ sợ không dưới Vân Thiên Hành ở đây, Tăng Huyền cũng không chắc là có thể ngăn cản được hay không.
“Tất nhiên phải thử một lần.”
Tuy rằng trong lòng đối với tu vi của Quân Nhược Lan đã có nhận thức mới, bất quá Tăng Huyền cho tới bây giờ cũng không phải là loại người sợ phiền phức. Dù cho không phải là đối thủ, thực sự cũng muốn thử một lần.
“Vừa rồi ngươi nói như là chém đinh chặt sắt, tin tưởng tràn đầy, giờ phút này lại nói thử một lần, xem ra lòng tự tin của ngươi chỉ có thế mà thay đổi dao động, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, tránh ra đi.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.
Lông mày Tăng Huyền chau lên, hai tay nắm chặt lại, đột nhiên mở ra, lại nghe thấy tiếng sấm chợt nổi lên, rung động ầm ầm.
“Lôi Bạo Thuật!”
Tăng Huyền gầm lên giận dữ, song quyền giống như tia chớp không ngừng đánh ra.
Trong một chớp mắt, bên trong phạm vi mười trượng tiếng sấm nổi lên ầm ầm, từng đạo sấm chớp mưa bão từ trên trời giáng xuống, hội tụ thành một tia chớp có uy lực cuồng bạo khó có thể tin, phóng tới Quân Nhược Lan.
Đúng là sự tự tin của Tăng Huyền có chỗ dao động, hắn không nắm chắc việc có thể ngăn cản được công kích Quân Nhược Lan, nếu đã như vậy thì tiên hạ thủ vi cường.
Lôi Bạo Thuật chính là một loại thần thông lôi hệ cực kỳ cường đại, lợi dụng lôi linh khí trong cơ thể hóa thành sấm chớp mưa bão, đánh ra công kích cực mạnh. Mà ở bên trong Lạc Lôi Cốc, lại có thể điều động một bộ phận lôi linh khí gần đó cho mình sử dụng, giờ phút này sấm chớp mưa bão ngưng tụ đã cường đại đến mức chưa từng có trước đó, đây là công kích mạnh nhất mà Tăng Huyền tu luyện được cho tới hôm nay.
Tia chớp hình cầu cực lớn ầm ầm mà đến, phóng tới Quân Nhược Lan. Trong chớp mắt đã nhìn thấy Quân Nhược Lan bị lôi điện vây quanh, tiếng sấm không ngừng, điện mang không thôi.
Nhưng mà, bên trong lôi quang, một vòng tròn màu đỏ tươi đẹp bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng chuyển một cái, tất cả sấm chớp mưa bão trong giây lát yên tĩnh trở lại, vây xung quanh Quân Nhược Lan nhưng lại không có nửa điểm rót vào trong đó.
Quân Nhược Lan lẳng lặng đứng đó, khăn lụa màu đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu rủ xuống, dường như màn trời, đem nàng lồng bao ở trong đó.
“Lôi Bạo Thuật này của ngươi còn không phát huy ra uy lực chính thức, chênh lệch rất nhiều.” Quân Nhược Lan giọng nói nhàn nhạt, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng: “Phá!”
Chỉ thấy một đạo hào quang màu hồng từ trong sấm chớp mưa bão nhanh chóng bắn ra, ngay lập tức đánh vào lồng ngực Tăng Huyền.
Tăng Huyền khẽ giật mình, đột nhiên đạp đạp đạp rời khỏi mấy bước, ngay sau đó oa một tiếng máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, trên ngực phải xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi từ đó bắn ra.
Lôi quang đầy trời lập tức tiêu tán, điện mang tiêu vong.
Chỉ vừa giơ tay nhấc chân, Quân Nhược Lan đã đánh trọng thương Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ còn chưa phát huy ra thực lực chân chính.
“Vân huynh, chúng ta mỗi người một quả?” Quân Nhược Lan quay đầu, nhìn Vân Thiên Hành.
Trên mặt Vân Thiên Hành ngoài dự đoán của mọi người không có đến nửa điểm kinh ngạc, nghe được giọng nói của Quân Nhược Lan, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân vẫn còn bị giam cầm ở không trung như trước.
Vân Thiên Hành bỗng nhiên cười cười.
“Diệp Vân nói, ta còn thiếu nợ hắn một cái nhân tình, nếu đã như vậy, miếng Lôi Mộc kia của ta đưa cho hắn là được. Quân cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?”
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, nàng không nghĩ tới Vân Thiên Hành sẽ nói như thế. Một quả Lôi Mộc đối với Vân Thiên Hành tu luyện lôi linh khí mà nói, trân quý đến cỡ nào, hắn làm sao có thể không biết? Vậy tại sao muốn đưa Lôi Mộc cho Diệp Vân?
“Ngươi đã quyết định như vậy, ta tất nhiên không có chuyện gì để nói.” Quân Nhược Lan dừng một chút, chậm rãi nói ra.
“Quân Nhược Lan, ngươi cứ như vậy mà quyết định, thật sự là” chơi không đẹp “chút nào?”
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc quanh quẩn trên không trung, rồi lại nhìn thấy Diệp Vân nguyên bản đang bị giam cầm ở không trung, không biết từ lúc nào mở hai mắt ra, từ không trung chậm rãi rơi xuống, rơi vào trước người Quân Nhược Lan.