Chương 454: Phản Chuyển

Dịch: Aluco

Bachngocsach

Ngôi sao to như đấu, lớn đến không thể ước lượng!

Khí tức tử vong gào thét mà đến, tràn ra khắp phiến thiên địa nơi đây, phong tỏa Diệp Vân ở bên trong.

Một ngôi sao như thế quả thực không thể tin, Tinh Thần Chi Lực ẩn trong đó đủ để đánh sụp một quả núi làm khô cạn biển, dưới một kích này, đại địa rung chuyển.

Uy lực như vậy tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở trong thần thông của tu sĩ Kim Đan Cảnh sơ kỳ, lực lượng như vậy đã đủ để có thể chống lại cùng cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, có lẽ ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng đỉnh phong, cũng không dám khinh thường, nếu muốn ngăn cản được chiêu này cũng phải trả một cái giá thật lớn.

Vẫn Tinh Thức chỉ có Phi Tinh Môn thủ tọa cùng người được đề cử làm môn chủ đời kế tiếp mới có thể tu tập, ngay cả Trưởng lão trong tông môn cũng không có quyền tu luyện.

Với cảnh giới của Tuyệt Trần hiện tại, căn bản không cách nào phát huy ra uy lực chính thức của Vẫn Tinh Thức, nếu muốn phát huy ra uy lực chân chính, tu vi tối thiểu nhất cũng phải vượt qua Kim Đan Cảnh đại kiếp nạn, đạt tới Kim Đan Cảnh lục trọng đỉnh phong.

Cho nên, thời điểm Tuyệt Trần thi triển Vẫn Tinh Thức cần phải có được một khoảng thời gian nhất định, hắn liền dùng lời nói để “câu giờ” với Diệp Vân, đợi đến lúc Diệp Vân tỉnh ngộ lại, Vẫn Tinh Thức đã thành, không thể nào đảo ngược tình thế.

Tuyệt Trần tin tưởng, nếu như đặt bản thân vào vị trí của Diệp Vân, đối mặt với Vẫn Tinh Thức này chỉ có một kết cục, đó là thân tử linh tiêu, ngay cả bị trọng thương mà còn sống sót cũng chưa chắc làm được.

Bởi vì, dù cho hắn không cách nào phát huy ra uy lực chính thức của Vẫn Tinh Thức, nhưng mà uy lực phát ra khi ngôi sao rơi xuống đã vượt qua khả năng có thể chống đỡ của Diệp Vân, chỉ có cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng đỉnh phong, mới có thể hy vọng sống sót dưới một chiêu này.

Đối mặt với ngôi sao đang rơi xuống, sắc mặt của Diệp Vân lập tức trở nên ngưng trọng. Trước đó hắn đã nghĩ đến Tuyệt Trần chắc chắn có được thần thông có thể khiêu chiến vượt cấp, với tu vi Kim Đan Cảnh tam trọng của Tuyệt Trần tất nhiên có thể cùng tu sĩ Kim Đan Cảnh tứ trọng ganh đua cao thấp.

Nhưng mà, hắn thật không ngờ một chiêu Vẫn Tinh Thức này của Tuyệt Trần lại có thể cường đại đến mức này, chỉ sợ là ngay cả tu sĩ Kim Đan Cảnh tứ trọng đỉnh phong cũng không cách nào ngăn cản một cách đơn giản.

Tất nhiên với tu vi của Diệp Vân cũng rất khó ngăn cản, cho dù Đại Ma Chi Thể của hắn đã có thành công ban đầu, nhưng nếu muốn chống đỡ với chiêu Vẫn Tinh Thức này một cách cứng rắn thì vẫn chưa đủ năng lực.

Bất quá, Diệp Vân cũng không hề có ý lùi bước dù là nửa điểm, ngược lại trong mắt hắn chiến ý hừng hực thiêu đốt, sau khi hắn tu thành Đại Ma Chi Thể, còn không có dịp thí nghiệm chính thức sức mạnh của nó như thế nào, rất hiển nhiên chiêu Vẫn Tinh Thức của Tuyệt Trần là một chiêu thức để kiểm nghiệm vô cùng tốt.

Đột nhiên, trước ánh mắt kinh ngạc muôn phần của Tuyệt Trần, Diệp Vân phóng vút qua đám khí tức tràn ngập tử vong trước mặt, thiết quyền nơi tay phải chấn động cuốn theo cơn gió mạnh mà dân gian thường gọi là “chém gió”, khí thế như cầu vồng, xông thẳng đến ngôi sao.

“Muốn chết!”

Trong mắt Tuyệt Trần hiện lên một chút tức giận, trong tưởng tượng của hắn Diệp Vân ngoại trừ tránh né ra có lẽ không thể có cách xử lý nào khác, nếu ngạnh kháng thì dù cho nhục thể của hắn cường đại cỡ nào cũng không có khả năng ngăn cản năng lượng phát ra từ ngôi sao đang rơi xuống. Về phần cảnh giới thì lại càng kém quá xa, không cần lo lắng chút nào. Diệp Vân chỉ có thể né tránh công kích trực diện, chấp nhận bản thân bị trọng thương nặng mới có thể còn sống sót dưới uy lực của Vẫn Tinh Thức.

Thế nhưng Diệp Vân chẳng những không thèm tránh né, ngược lại còn vọt thẳng lên, thiết quyền như cầu vồng, thoạt nhìn muốn đánh vỡ ngôi sao. Đây quả thực là coi Tuyệt Trần chẳng ra “cái đinh” gì, coi rẻ một cách trần trụi.

Thiết quyền vô địch, khí thế như cầu vồng.

Diệp Vân phóng lên trời, thân hình khi đến gần ngôi sao cực lớn tựa hồ lại càng thêm cao lớn, trong một chớp mắt khí thế của hắn tựa hồ đã tương xứng cùng ngôi sao, cường hãn đã đến cực hạn.

Trong mắt Tuyệt Trần xuất hiện vẻ hoảng sợ muôn phần, hắn không thể tưởng được Diệp Vân lại xuất hiện khí thế như vậy, một quyền này nếu đánh vào Vẫn Tinh Thức, sẽ phát sinh ra cái gì hắn rõ ràng không nắm chắc chút nào.

“Chết cho ta!”

Tuyệt Trần gầm rú một cách cuồng loạn, hai tay của hắn vung vẩy trước người, đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang, một lam một tím, vầng sáng xẹt qua trời cao tràn đầy khí tức tử vong, rót vào chính giữa ngôi sao.

Ánh sáng phát ra rực rỡ!

Hai đạo quang mang này lại có lực lượng cường đại như thế, làm cho uy lực chính thức của ngôi sao đang rơi xuống tăng lên gấp đôi.

“Cẩn thận, đây là Tinh Huyết Phản Phệ Thuật.” Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ xuất hiện kịp thời, chấn động trong đầu Diệp Vân.

Sắc mặt của Diệp Vân hiện giờ đã ngưng trọng đến cực hạn, hắn đã đánh ra một quyền, nhìn thấy ngôi sao trước mắt sắp bị đánh trúng, bỗng nhiên chỉ trong phút chốc uy lực của nó lại tăng lên gấp đôi, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Giờ phút này uy lực của ngôi sao đang rơi xuống, đủ để đánh trọng thương tu sĩ Kim Đan Cảnh tứ trọng đỉnh phong ngay lập tức.

Căn bản Diệp Vân không cách nào ngăn cản một chiêu này, đã vượt ra khỏi năng lực chống cự của hắn.

Thân ở tuyệt cảnh, chỉ còn đường chết!

Ngay tại thời khắc này, vẻ ngưng trọng trên mặt của Diệp Vân cũng biến mất, khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ kiên định, trong ánh mắt có một khí thế chưa từng có từ trước đến nay.

“Lôi bạo!”

Đột nhiên Diệp Vân quát lên một tiếng đầy phẫn nộ, quang ảnh bên trên nắm tay phải lập loè, rung động phát ra tiếng đì đùng, trong khoảnh khắc bốn phía tiếng sấm ù ù, điện mang từ trong những tọa độ không gian chui ra, hội tụ phía trên nắm tay phải của hắn, hung hăng đánh thẳng vào phía trên ngôi sao đang rơi xuống.

Oanh!

Thân hình Diệp Vân giống như là diều đứt dây, bị sóng xung kích bạo phát do hai đạo công kích chạm vào nhau đánh bay ra ngoài, thân thể trên không trung không cách nào khống chế bay ra ngoài tầm hơn mười trượng mới rơi xuống, thân hình không ngừng lắc lư, đạp đạp đạp lui về sau hơn mười bước mới ổn định lại được thân thể.

Một tia máu tươi từ khóe miệng của hắn chậm rãi chảy xuống, màu đỏ tươi tươi đẹp, nhìn thấy mà giật mình.

“Làm sao có thể? Ngươi làm sao còn có thể đứng ở đấy?”

Cách đó hơn mười trượng, Tuyệt Trần đồng dạng cũng bị sóng xung kích đẩy ra mấy chục bước mới đứng lại, ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Diệp Vân, thấy được một gương mặt có chút tái nhợt, cùng một vết máu màu đỏ tươi trên miệng.

Diệp Vân vẫn đứng đấy một cách vững vàng mà không ngã xuống, chuyện này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Tuyệt Trần, hắn hầu như không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Tuyệt Trần có một sự tin tưởng chắc chắn, uy lực trong một chiêu Vẫn Tinh Thức này thì tu sĩ không phải là Kim Đan Cảnh tứ trọng tuyệt đối không thể ngăn cản, chỉ có những đệ tử thiên tài kia, hoặc là tu vi đã vượt qua Kim Đan Cảnh đỉnh phong rất xa, chỉ kém nửa bước là có thể bước vào hàng ngũ cao thủ mới có thể sống sót dưới một chiêu này.

Nhưng mà, cho dù là sống sót cũng tuyệt đối không có khả năng giống như Diệp Vân đứng đấy một cách đơn giản như... Đang giỡn, chẳng qua sắc mặt chỉ có chút tái nhợt, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi.

Răng rắc!

Một quả bảo ngọc nơi lồng ngực Diệp Vân bỗng nhiên bể thành mảnh vỡ, gió núi nhẹ nhàng thổi qua, hóa thành một mảnh bụi mù.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện “Cái này...”

Tuyệt Trần nhìn xem Bảo Ngọc kia hóa thành bụi mù, sắc mặt trong lúc đó trở nên cực kỳ khó coi.

“Chẳng lẽ Tuyệt Trần huynh đã quên? Bảo Ngọc này là đồ vật xuất hiện trong đấu giá của Đan Đỉnh Lâu, ta cũng tốn không ít cực phẩm Linh Thạch mới mua được này.” Diệp Vân xóa đi vết máu ở khóe miệng, thở sâu, sắc mặt dễ nhìn rất nhiều.

Khóe miệng Tuyệt Trần co giật như đang bị “động kinh”, lửa giận trong mắt tựa hồ muốn phun ra. Tốn không ít cực phẩm Linh Thạch? Đó chỉ là một nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch mà thôi, ai cũng cho rằng một quả Bảo Ngọc như thế chẳng qua là cho Nhạc Vân Phàm mặt mũi, rõ ràng thật sự có thể ngăn cản được công kích của Kim Đan Cảnh tứ trọng, tuy rằng nghe nói có thể ngăn cản ba lần, giờ phút này dưới uy lực của ngôi sao chỉ trong một lần đã biến thành bụi mù, nhưng mà điều đó lại giữ được tính mạng cho Diệp Vân, hơn nữa còn không bị tổn thương gì.

Nếu như không có Bảo Ngọc phòng ngự này, chỉ sợ giờ phút này Diệp Vân không chết cũng sẽ trọng thương, căn bản không có lực để tái chiến.

Trong lòng Tuyệt Trần phải nói là thù hận đã muốn bùng nổ nhưng lại không có cách nào. Vẫn Tinh Thức đã làm tiêu hao số lượng lớn chân khí của hắn, thậm chí cuối cùng vì để đánh chết Diệp Vân mà hắn không ngần ngại vận dụng cấm kỵ chi thuật, thi triển ra Tinh Huyết Phản Phệ Thuật, nhưng vẫn chẳng có hiệu quả gì.

Tên như ý nghĩa, Tinh Huyết Phản Phệ Thuật chính là rút ra Bản Mệnh tinh huyết làm cho trong nháy mắt tu vi tăng cường, nhưng sau đó một canh giờ thì sẽ bị việc tiêu hao hết máu huyết cắn trả, tuy rằng không đến mức làm cho Tuyệt Trần triệt để suy yếu, không còn sức lực để tái chiến, nhưng cũng làm cho thực lực giảm bớt đi nhiều, tối đa cũng chỉ còn lại có sáu thành.

Đây là một bí thuật không thành công thì thành nhân, là một bí thuật thần thông nếu như không có cách nào đánh chết đối thủ cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói mà thôi.

Bây giờ đối mặt với Diệp Vân như thế, nếu như tu vi chỉ còn lại có sáu thành, thì làm thế nào có thể ngăn cản được?

“Không ngờ Bảo Ngọc này lại có thể tốt như thế, quả thật có thể đủ sức ngăn cản được công kích của Kim Đan Cảnh tứ trọng, lại bị phá hủy chỉ bằng một kích của ngươi, quả thực đáng tiếc, thế là mất đi một ngàn miếng cực phẩm Linh thạch rồi.” Diệp Vân nhìn nhìn sợi dây trước ngực trước đó đeo Bảo Ngọc, trên mặt toát ra đầy vẻ... Tiếc của.

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái đầu ngươi a.

Trong lòng Tuyệt Trần nổi hận thù không biết để đâu cho hết, nếu như không có Bảo Ngọc, Diệp Vân ngươi giờ phút này không chết cũng trở thành cừu non đợi làm thịt, tùy ý chém giết.

Diệp Vân làm cho khí tức hỗn loạn ổn định lại, nhìn nhìn Tuyệt Trần rồi chậm rãi đi tới.

“Tuyệt Trần huynh, có qua có lại mới toại lòng nhau, hiện tại đến phiên ta.”

Diệp Vân mỉm cười, Tử Ảnh lập loè trong tay.

Sắc mặt Tuyệt Trần đại biến, thảm trắng như tờ giấy.

Hắn biết rõ, nếu giờ phút này Diệp Vân triển khai công kích, hắn có làm cách nào cũng ngăn cản không nổi, chỉ sợ trong vòng “ba nốt nhạc” sẽ bị Diệp Vân chế trụ, thậm chí đánh chết.

Sắc mặt Tuyệt Trần trắng bệch, từng bước một lui về phía sau. Rốt cuộc, hắn không thể lui được nữa, đụng vào phía trên cấm chế trong suốt nhìn không thấy.

“Diệp Vân, Tinh Thạch không gian ngươi cứ cầm lấy, thả cho chúng ta đi.”

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Ta cùng bọn họ ngược lại là không cừu không oán, thả đi cũng không sao. Bất quá ngươi thì sao...”

Tuyệt Trần khẽ giật mình, lập tức nói ra: “Chỉ cần ngươi thả ta, ta đưa tất cả bảo vật cho ngươi, hơn nữa về sau tuyệt đối không cùng ngươi tranh đoạt bất kỳ cái gì tài nguyên, bảo vật.”

Lông mày Diệp Vân chau lên, cười cười, nói: “Ngươi có bảo vật gì, lấy ra xem một chút, nếu như có thể làm cho ta thoả mãn, tha cho ngươi một cái mạng ngược lại cũng không phải là không thể được.”

Khóe miệng Tuyệt Trần co giật thêm vài cái, đưa tay phẩy nhẹ, một đạo quang ảnh bắn thẳng đến dưới chân Diệp Vân, rơi trên mặt đất.

“Tất cả tài sản của ta, đều ở trong đó.”

Một cái nhẫn, một cái nhẫn trữ vật.

Diệp Vân nhẹ nhàng quơ tay chụp lấy giới chỉ nắm ở trong tay, chân khí lập tức tiến vào, không có gặp bất kỳ trở ngại gì, thẳng vào bên trong đó.

Đầu tiên hắn thấy là một đống Linh Thạch, trân quý cực phẩm Linh Thạch, khoảng chừng có nhiều hơn vạn miếng. Bốn phía xung quanh Linh Thạch, chất đầy các loại bảo vật, có bốn kiện Huyền Khí, trong đó hai kiện là Linh Khí phòng ngự.

Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nụ cười, ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên sắc mặt đại biến.

“Thiên Thành, chúng ta đi.”

Chỉ nghe được Tuyệt Trần quát khẽ một tiếng, đột nhiên cầm lấy tay Thiên Thành nhảy lên, vậy mà từ trong không gian bị phong tỏa bay vút ra, trong nháy mắt lúc bay ra khỏi trận pháp không gian, hắn quay đầu lại đánh ra một đạo quyết pháp, không đợi Diệp Vân kịp phản ứng, không gian vừa được mở ra lại đóng lại một lần nữa.

Lông mày Diệp Vân chau lên, trong mắt không có sự phẫn nộ, ngược lại trên miệng lại nổi lên một nụ cười.