Dịch: Aluco
Bachngocsach
Tốc độ hấp thu của Tiên Ma Chi Tâm vốn cực nhanh, bây giờ lại có thêm sự hỗ trợ thần diệu của Tiểu Hấp Tinh Quyết, tốc độ hấp thu vô cùng nhanh chóng.
Diệp Vân chỉ cần đưa bàn tay áp vào trên vách núi đá, lôi linh khí cực kỳ tinh khiết kia lập tức tiến vào trong cơ thể cực kỳ dũng mãnh, được Tiên Ma Chi Tâm hấp thu sạch sẽ, giọt nước không dư thừa.
Đã có kinh nghiệm trước kia, Diệp Vân tất nhiên không sốt ruột làm gì, Tiên Ma Chi Tâm hấp thu đến một mức độ nào đó sẽ chuyển ngược Linh khí càng thêm tinh khiết ra ngoài, làm cho tu vi của hắn lại tăng lên thật nhiều.
Bởi vì thân thể Diệp Vân quá mức cường đại, kinh mạch cũng đã sớm mở rộng đến mức những tu sĩ Trúc Cơ Cảnh khác hầu như không thể so sánh được, chân khí trong cơ thể hắn cơ bản không tăng lên quá lớn, trừ phi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, hoặc là bước vào Kim Đan Cảnh.
Bởi vậy việc ngưng luyện chân khí để nâng cao tu vi là cực kỳ bé nhỏ, chỉ có đem lôi linh khí, Hỏa linh khí, băng linh khí mấy đạo dị chủng Linh khí này tăng lên mới có thể mang đến sự tiến bộ thiết thực cho hắn.
Lôi linh khí không ngừng rót vào, Tiên Ma Chi Tâm vốn là cái động không đáy, mỗi khi tu luyện chỉ cần nó xuất hiện là hầu như chín thành Linh khí sẽ bị nó hấp thu, chẳng qua là cuối cùng nó lại chuyển ngược ra một đạo Linh khí tinh khiết đến mức tận cùng, hơn nữa lại vô cùng cường đại.
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là hơn nửa canh giờ, Tiên Ma Chi Tâm cứ thế mà hấp thu, Diệp Vân hầu như không cần điều khiển. Ánh mắt hắn hơi hơi mở ra, nhìn về phía đỉnh đầu, nhìn xem lôi điện cấm chế nơi cốc khẩu lúc nào mới xuất hiện lần nữa.
Xì xì xì!
Nơi cốc khẩu, lôi điện màu tím xanh bắt đầu xuất hiện, từ trong vách núi tuôn ra, đan vào cùng một chỗ, chậm rãi nhằm về chính giữa cốc khẩu tập trung lại.
Diệp Vân có chút do dự, lôi linh khí vẫn rót vào trong lòng bàn tay như trước, tốc độ không giảm. Nhưng mà Tiên Ma Chi Tâm cũng chưa chuyển ngược trở lại cái gì gọi là Linh khí, tựa hồ còn chưa hấp thu được đầy đủ phân lượng.
Bất quá, đã không còn thời gian nữa, dù cho Diệp Vân tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, bản thân đối với lôi linh khí đã tìm hiểu đến một mức độ cao vô cùng, nhưng mà cấm chế lôi điện ở cốc khẩu đối với hắn mà nói thì vẫn là quá mức cường đại, nếu bị dính vào một chút nữa điểm, chỉ sợ bản thân sẽ bị trọng thương, thậm chí trực tiếp hồn phi phách tán.
Diệp Vân thu hồi huyền công, vươn người đứng dậy, đi vào trong cốc chừng một trượng, sau đó dừng bước, hắn muốn nhìn lôi điện cấm chế cường hãn đến ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng không thể ngăn cản, rút cuộc là có cái gì đặc biệt.
Xì xì xì!
Truyện Của Tui chấm Net Lôi điện bắt đầu lan tràn ra một cách nhanh chóng, ngoại trừ lúc đầu còn hơi chậm chạp nhưng sau đó thì tốc độ lan tràn trở nên rất nhanh, lôi điện đan vào với nhau cùng một chỗ tạo thành một lưới điện rậm rạp, phong tỏa cửa cốc khẩu lại.
Điện mang này đan vào nhau cùng một chỗ, không có bất kỳ quy tắc, nhưng hình thái lại biến hóa không ngừng, không thể tìm ra được quỹ tích, giữa những đạo điện mang tựa hồ không có liên quan trực tiếp, nhưng nếu nhìn kỹ lại tựa hồ có một sự liên hệ nào đó với nhau làm cho người ta nghi hoặc.
Lúc đầu Diệp Vân chỉ liếc mắt nhìn qua rồi định đi vào trong cốc, nhưng khi hắn nhìn lại một lần nữa cái lưới điện không quy tắc này, đột nhiên bước chân dừng lại.
Lưới điện này rõ ràng giống như đã từng quen biết, dường như đã nhìn thấy qua ở nơi nào đó, giữa những đạo điện quang đó dường như có một sự liên hệ như có như không, mỗi một đạo thoạt nhìn đều không quan trọng kỳ thật nếu thiếu đi thì lại không được.
Oanh long long!
Lúc cốc khẩu đóng cửa, lôi minh từ đằng xa truyền đến, từ bên trên truyền đến, từ bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Vân truyền đến, tiếng sấm vang rền, tựa hồ từ nơi rất xa, rồi lại nghe như ngay sát bên tai.
Lạc Lôi Cốc đóng cửa, so với lúc mở ra thì Lôi đình có hơi yếu hơn sau đó trở lại bình thường, chỉ thấy trên bầu trời điện quang lập loè, Lôi Đình nổ vang, toàn bộ không gian trong Lạc Lôi Cốc, khắp nơi đều có lôi linh khí trào lên, trùng trùng điệp điệp, coi như hải triều.
“Điện mang đan chéo, nhìn như có sự gắn bó.”
Diệp Vân nhìn xem cấm chế hình thành nơi cốc khẩu, lôi điện cuối cùng đan vào với nhau cùng một chỗ, tạo thành một tấm lưới điện cực lớn, phong ấn Lạc Lôi Cốc lại.
“Cái này... Cái này không phải là tàn phổ của Lôi Thần Chi Kiếm sao? Nhìn qua tương tự như cấm chế của cốc khẩu này.” Trong đầu Diệp Vân phảng phất như có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, đã xua tan đêm tối trong đầu hắn.
“Lôi Thần Chi Kiếm, Lôi Thần Chi Kiếm!”
Diệp Vân khó có thể kiềm chế được kích động trong lòng, nếu như suy đoán của hắn chính xác, như vậy thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm của Lôi Vân Điện Quang Kiếm có lẽ cũng vận hành như thế, mỗi một đạo điện mang đều có sự gắn bó với nhau, đều có liên quan mật thiết với nhau không thể thiếu được. Nếu có thể tìm hiểu thấu suốt sự vận hành của lưới điện nơi cốc khẩu, đối với suy diễn Lôi Thần Chi Kiếm tất nhiên có trợ giúp thật lớn.
Con mắt Diệp Vân khép hờ, quan sát thật kỹ lưỡng chỗ cấm chế do lôi điện hình thành vừa rồi, đem những điều có thể thấy cố khắc sâu vào trong óc, không thể nào quên.
Nếu ngay giờ phút này có người ở bên cạnh Diệp Vân, có thể thấy được hắn tựa hồ là trung tâm của sấm chớp mưa bão, Lôi Đình bốn phía giống như đều bị hấp thu đi qua, đạo đạo điện xà bay múa, sấm sét từng trận, bao phủ hắn hoàn toàn.
Thời gian trôi nhanh qua, Diệp Vân vậy mà đứng tại cốc khẩu trọn vẹn một ngày, nếu không phải những người khác đều vội vã đi sâu vào bên trong Lạc Lôi Cốc, căn bản không ai chú ý đến biến hóa của cốc khẩu, chỉ sợ Diệp Vân sẽ bị người đánh trộm, nói không chừng hắn sẽ lãnh đủ không biết bao nhiêu hậu quả.
Một ngày sau, Diệp Vân đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của hắn sáng ngời, tinh mang lập loè. Trong ánh mắt mang theo một tia cuồng hỉ, hắn lẳng lặng nhìn cấm chế của cốc khẩu trọn vẹn một ngày, đặt mình bên trong sấm chớp mưa bão.
Trên đời này không có địa phương nào có thể tiếp xúc gần gũi với lôi linh khí hơn Lạc Lôi Cốc, tu hành ở địa phương thế này những chỗ tốt đạt được chắc chắn nhiều hơn những chỗ khác.
Diệp Vân nhìn điện mang đan vào thành mạng lưới trọn vẹn một ngày, hắn đã có lĩnh ngộ mới đối với thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, hắn từ trong nửa thiên tàn phổ kia đã lĩnh ngộ ra rất nhiều chỗ thần diệu. Tuy rằng chưa thể suy diễn ra hoàn toàn Lôi Thần Chi Kiếm, nhưng mà so với lúc trước đã có một sự nhảy vọt rất lớn.
“Lôi Thần Chi Kiếm không ngờ lại có thể thần kỳ như thế, nếu không phải ta nhìn thấy được sự hình thành của cấm chế, chỉ sợ cũng không cách nào tìm hiểu được sự sâu xa trong nửa thiên tàn phổ.” Diệp Vân thì thào tự nói, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn.
Đứng yên giữa sấm chớp mưa bão suốt một ngày, Diệp Vân đã tìm hiểu được từ nửa thiên tàn phổ bảy tám phần Lôi Thần Chi Kiếm, điều này hiển nhiên ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới. Nếu không phải hắn đột nhiên lóe lên linh quang, cảm thấy sự hình thành cấm chế nơi cốc khẩu giống như một điều gì đã từng quen biết, Diệp Vân làm thế nào cũng sẽ không liên hệ cấm chế và Lôi Thần Chi Kiếm vào cùng một chỗ.
Sấm chớp mưa bão dày đặc bên cạnh từ từ trở nên thưa thớt, cùng bốn phía không còn khác biệt. Diệp Vân cảm thụ được lôi linh khí trong cơ thể bành trướng trào lên, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên.
Diệp Vân lúc này mới có thời gian nhìn ngắm cảnh trí của Lạc Lôi Cốc, giương mắt nhìn lên, rơi vào tầm mắt ngoại trừ cấm chế điện mang bên ngoài, khắp nơi đều là thanh âm ù ù, tại thế giới của lôi điện, hầu như không có sinh vật nào có thể sinh trưởng.
Trong vòng mấy trăm trượng phạm vi cốc khẩu, ngoại trừ Diệp Vân ra rút cuộc nhìn không tới nửa sinh vật còn sống, vùng núi bóng loáng trong như gương, hiển nhiên mấy nghìn năm qua Lôi Đình đã đánh vào núi đá nơi đây làm cho nó càng thêm cứng rắn, bóng loáng.
Lôi Đình đầy trời, điện mang lóng lánh.
Diệp Vân mở ra Thần Niệm, lại phát hiện Thần Niệm ở chỗ này hầu như không có bất kỳ tác dụng gì, không bằng nhìn bằng mắt thường còn thấy xa hơn, ước chừng chỉ có thể nhìn thấy khoảng chừng bốn năm trượng.
Đường kính Lạc Lôi Cốc ước chừng mấy trăm dặm, hầu như tất cả mọi người như ong vỡ tổ nhắm vào trung tâm của Lạc Lôi Cốc dũng mãnh lao tới, ở đó tuy rằng Lôi Đình càng thêm dầy đặc, nhưng nếu có sinh vật nào có thể phát triển tại đó, những sinh vật này mỗi một chủng loại đều có thể chịu đựng Lôi Đình ngàn năm qua đánh xuống, hiển nhiên đều là loại cực kỳ trân quý, dùng thiên tài địa bảo để hình dung cũng không đủ.
Toàn bộ bên ngoài Lạc Lôi Cốc không có một bóng người. Diệp Vân đi lại ước chừng vài dặm cũng không thể thấy được nửa cái người sống.
Diệp Vân tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, lôi linh khí trong cơ thể lại càng tinh khiết hùng hậu. Lôi điện trong Lạc Lôi Cốc tuy rằng cực kỳ cường đại, nhưng mà đối với tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí lại có lực tương tác thật tốt, hầu như sẽ không làm cho bọn hắn bị thương tổn. Mà Diệp Vân tu luyện lôi linh khí tới tình trạng này, lôi linh khí trên bầu trời cùng không khí ở ngoại giới bình thường quả thực không khác gì nhau, ở chỗ này hắn có thể nói như cá gặp nước, căn bản không cần phải cố kỵ Lôi Đình điện mang sẽ làm bị thương hắn hay không.
“Không phải nói trong Lạc Lôi Cốc khắp nơi đều là không gian pháp trận sao? Tại sao ta đã đi trọn vẹn một canh giờ cũng không phát hiện ra?” Diệp Vân nhìn xem bốn phía, Lôi Đình vẫn như trước.
“Nếu như Lôi Đình là đầu mối then chốt của không gian pháp trận nơi đây, do Thiên Địa tạo ra, tất nhiên sẽ không bị phát hiện dễ dàng như vậy, hoặc có lẽ bây giờ ngươi đang đứng ngay tại chính giữa không gian trận pháp.” Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ vang lên.
Nguyên bản Kiếm Đạo lão tổ cũng không dám lên tiếng, dù sao tu vi của hắn đã sớm đã vượt qua Kim Đan Cảnh, ít nhất cũng là Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ lão tổ. Nếu như tiến vào bên trong Lạc Lôi Cốc, vạn nhất bị Lôi Đình chi ý phát hiện, như vậy rất có thể đánh xuống thần lôi, đuổi giết hắn.
Bất quá, lúc Diệp Vân bước vào cốc khẩu, Lôi Đình trong cốc cũng không có phản ứng chút nào. Mà thời điểm Diệp Vân hấp thu lôi linh khí tinh khiết trong vách núi, cũng không thấy phản ứng chút nào, ngay cả thời điểm lúc hắn đứng ở chính giữa sấm chớp mưa bão chiếu theo cấm chế nơi cốc khẩu tìm hiểu Lôi Thần Chi Kiếm tàn phổ, cũng không có bất kỳ Lôi Đình nào công kích vào trên người Diệp Vân, chớ nói chi là xuyên thấu qua Lôi Âm Hóa Long Giới tiến vào Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, xúc phạm tới thần hồn của hắn.
Mặc dù như thế, Kiếm Đạo lão tổ vẫn là cẩn thận từng li từng tí, sợ sau khi lên tiếng sẽ khiến cho Lôi Đình phát hiện.
Gần như không có phản ứng chút nào, dù cách xa Diệp Vân nhưng Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc căn bản không phát giác được sự tồn tại của Kiếm Đạo lão tổ, có lẽ là do được Diệp Vân bảo hộ, cũng có thể do hắn chỉ còn lại có một đám thần hồn, căn bản không cách nào khiến cho Lôi Đình công kích.
“Nếu do Thiên Địa tạo ra chắc sẽ không như vậy, ta rất có tự tin đối với lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc.” Diệp Vân lắc đầu, nhìn xem bốn phía, trầm giọng nói ra.
Kiếm Đạo lão tổ lập tức “tắt đài”, Diệp Vân đã tìm hiểu được năm đạo pháp tắc, trong đó lĩnh ngộ sâu nhất chính là lôi hệ pháp tắc, tiếp theo chính là khống chế đối với không gian.
Kiến thức của Diệp Vân đối với Không Gian Pháp Tắc có lẽ so ra kém với những cao thủ Kim Đan Cảnh trung hậu kỳ ở các đại tông môn của Đại Tần đế quốc, nhưng mà độ mẫn cảm đối với Không Gian Pháp Tắc lại hơn xa, bởi vì hắn tìm hiểu chính là pháp tắc tinh khiết nhất, cái gọi là Đại Đạo đi đến giản đơn, hắn đã đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc bổn nguyên, trước mắt có phải đang ở giữa pháp trận hay không tất nhiên không lừa gạt được hắn.
Diệp Vân tăng tốc độ sải bước đi nhanh về phía trước. Nếu như nơi này không tồn tại trận pháp không gian, cũng nhìn không thấy được nửa cái người sống, như vậy mấy trăm người vừa tiến vào có lẽ đều xâm nhập vào trong cốc, nơi có Lôi Đình dầy đặc, uy lực càng mạnh hơn nữa, chắc chắn có thiên tài địa bảo.
Thiên Đạo thật sự thần kỳ, hủy diệt vùng đất này, rồi lại làm cho vùng đất khác sinh cơ bừng bừng.
Uy lực của Lôi Đình bên trong Lạc Lôi Cốc từ bên ngoài tiến vào bên trong, càng ngày càng cường đại, dầy đặc hơn. Thời điểm Diệp Vân cảm nhận được Lôi Đình bốn phía so với cốc khẩu đã muốn nhiều hơn gấp hai lần, rốt cuộc đã nhìn thấy phía trước có bóng người xuất hiện.
“Người nào!”
Diệp Vân vừa muốn đi tiếp, lập tức nghe được một tiếng quát to vang lên.
Diệp Vân không để ý đến, chỉ có bước chân hơi hơi chậm dần, tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại, nơi đây chính là địa bàn của Phi Tinh Môn ta, tự ý xông vào là chết.” Bóng người kia xoay người lại, thì ra là một gã nam tử ước chừng hai ba mươi tuổi, cầm trong tay một thanh trường kiếm, để ngang ngực.
Phi Tinh Môn?
Diệp Vân nhíu mày, giống như đã nghe qua cái tên này ở nơi nào. Lập tức nhớ ra, cái tên Tuyệt Trần tại Đan Đỉnh Lâu cùng Diệp Vân cạnh tranh không thành mở miệng nói lời ác ý, không phải là Thiếu chủ gì đó của Phi Tinh Môn sao?
“A, là bằng hữu Phi Tinh Môn, ta cùng thiếu môn chủ Tuyệt Trần của các ngươi chính là tri kỷ, hắn có ở đây không?” Diệp Vân híp mắt, cười hì hì nói ra.
Tên nam tử kia khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ: “Ngươi có quen biết với thiếu môn chủ Tuyệt Trần sao? Ngươi là người phương nào?”
Diệp Vân chậm rãi đi qua, nói: “Ta chính là đệ tử của Thần Tú Cung môn hạ của Tuyệt Tâm Phong Thiên Vận Tử tên là Diệp Vân, may mắn cùng Tuyệt Trần huynh tại kinh đô quen biết, mới quen đã thân, thiếu chút nữa đã kết bái làm huynh đệ.”
Thanh y nam tử trên mặt đã bớt đi vẻ cảnh giác, thu hồi trường kiếm, ôm quyền nói: “Thì ra là môn hạ Thần Tú Cung đệ tử của Thiên Vận Tử chân nhân, thất kính.”
Diệp Vân vẫy vẫy tay, cười nói: “Không sao, ta cùng với Tuyệt Trần huynh chính là tri kỷ, mọi người ở trong Lạc Lôi Cốc gặp nhau cũng là duyên phận. Bên trong Lạc Lôi Cốc hung hiểm muôn phần, nếu muốn kiên trì mười ngày cũng cần tiêu phí chút ít tinh lực, chúng ta có thể kết bạn đồng hành.”
Thanh y nam tử nhíu mày nhìn Diệp Vân chậm rãi đi tới, nói: “Diệp Vân huynh đệ, đúng ra không phải chúng ta không muốn cùng ngươi đồng hành, chẳng qua là hiện tại chúng ta còn phải làm chút ít sự tình, không biết phải mất bao lâu mới có thể xử lý tốt, không bằng chờ chúng ta giải quyết thỏa đáng sự tình xong, lại tới tìm ngươi kết bạn đồng hành, ngươi nghĩ thế nào?”
Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: “Sự tình gì? Ta cùng với Tuyệt Trần huynh tình như thủ túc, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta, có chuyện gì ta có thể giúp, các ngươi ngàn vạn lần không nên khách khí. Nhớ năm đó Tuyệt Trần huynh cùng ta mới quen đã thân, mời ta gia nhập Phi Tinh Môn, chỉ là ta khi đã nói ra thì nhất ngôn cửu đỉnh, đã đáp ứng nhận Thiên Vận Tử làm sư tôn, chỉ có thể nhã nhặn từ chối hảo ý của Tuyệt Trần huynh, ài, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn có chút hối hận.”
Thanh y nam tử khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, nói: “Ngươi quen biết cùng Thiếu chủ nhà ta lúc nào? Phi Tinh Môn cũng không phải là ai đề cử là có thể gia nhập, cho dù là Thiếu chủ đề cử, cũng cần thông qua tầng tầng khảo hạch, mới có tư cách trở thành đệ tử của Phi Tinh Môn.”
Diệp Vân sờ lên cái mũi, nói: “Đúng không? Cũng đã hai năm rồi, ta cũng không nhớ rõ. Dù sao các ngươi nếu có cái gì cần ta giúp, cứ mở miệng, ngàn vạn lần không nên khách khí.”
Khuôn mặt thanh y nam tử bỗng nhiên biến sắc, trở nên âm lãnh: “Ngươi rút cuộc là ai? Cũng dám trêu đùa hí lộng ta, chẳng lẽ ngay cả cái tên Phi Tinh Môn Điểm Tinh Thủ Vạn Ưng Hành ngươi chưa từng nghe nói qua?”
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Ta cùng với Tuyệt Trần huynh thân như tay chân, chỉ muốn gặp mặt hắn, ta làm sao lại trêu đùa hí lộng cùng ngươi?”
Trường kiếm trong tay thanh y nam tử Vạn Ưng Hành lập loè, chỉ thẳng vào Diệp Vân, nói: “Thiếu chủ năm năm trước bế quan, năm trước mới vừa xuất quan, cho tới bây giờ chỉ mới có một năm rưỡi, người làm thế nào mà hai năm trước gặp được Thiếu chủ tại kinh đô, cùng hắn quen biết, trở thành bạn tri kỉ?”
Diệp Vân ngẩn người, sờ sờ cái mũi cười nói: “Lại có chuyện như thế à? Như vậy có thể là ta nhớ không rõ rồi, ta là người có trí nhớ không tốt, Vạn huynh chớ trách.”
Thanh y nam tử Vạn Ưng Hành cười lạnh nói: “Nếu như trí nhớ không tốt, vậy cái đầu để trên cổ cũng không dùng làm gì, không bằng ta giúp ngươi thanh lý cắt bỏ cho gọn, ngày sau dễ nhớ được một ít.”
Diệp Vân cười hắc hắc, nói: “Không thể tưởng được lại bị ngươi nhìn thấu, thật sự là không có ý nghĩa. Bất quá ta thật sự là bạn tri kỷ của Thiếu chủ ngươi, nếu không tin ngươi gọi hắn đi ra, chúng ta rất quen biết nhau đấy.”
Diệp Vân miệng thì cứ nói, chân thì lại không dừng bước, cứ chậm rãi đi qua.
“Đứng lại, nếu đi một bước nữa, ngươi sẽ chết.” Trường kiếm của Vạn Ưng Hành hơi hơi chấn động, kiếm quang phun ra nuốt vào.
“Đến bây giờ mới hô đứng lại, có phải đã quá muộn rồi hay không?” Diệp Vân cười ha ha, thân hình đột nhiên biến mất tại nơi đang đứng, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Vạn Ưng Hành chỉ cảm thấy một đạo lãnh ý xuất hiện trước người, chân khí ngay lập tức rót vào trường kiếm, kiếm quang nhắm ngay phía trước bắn thẳng ra, ý muốn ngăn cản Diệp Vân.
Nhưng mà, nơi đây chính là Lạc Lôi Cốc, là sân nhà của tu sĩ tìm hiểu được lôi linh khí. Diệp Vân đã sớm tính toán tốt, thi triển Huyễn Diệt Lôi Quang Độn ra, trong Lạc Lôi Cốc phảng phất giống như hổ mọc ra hai cánh, tốc độ cực nhanh.
Một kiếm đâm vào không khí, kiếm quang bay vụt ra hơn mười trượng, đánh thẳng vào Lôi Đình phía trên không trung, phát ra âm thanh đùng đùng, tiêu tán không còn.
Vạn Ưng Hành chỉ cảm thấy trên bờ vai xuất hiện một bàn tay, một cỗ lãnh ý rót vào thân thể từ bả vai, lập tức đóng băng chân khí trong cơ thể hắn.
“Tất cả mọi người là bạn tốt, ta thiệt tình tương trợ ngươi không cảm tạ thì thôi, còn muốn giết ta, đây chính là đạo đãi khách? Đợi Tuyệt Trần huynh đến đây, ta cũng muốn hỏi rõ xem hắn giải thích thế nào.” Thanh âm của Diệp Vân vang lên sau lưng Vạn Ưng Hành, chui vào trong tai của hắn giống như Cửu U ác ma, làm cho thân thể Vạn Ưng Hành chịu đựng không nổi mà bắt đầu run rẩy.
Đệ tử của Thần Tú Cung Thiên Vận Tử, thực lực quả nhiên cường hãn vô cùng. Khoảng cách mấy trượng vậy mà chợt lóe lên, với tu vi Trúc Cơ Cảnh thất trọng của Vạn Ưng Hành, vậy mà không thể nào phát hiện.
“Hiện tại Phi Tinh Môn đang tìm cái gì? Có phải đã phát hiện ra bảo vật gì hay không? Nếu tìm không được ta có thể hỗ trợ, nếu làm xong mà nói, với quan hệ của ta cùng Tuyệt Trần huynh, chắc hẳn hắn cũng sẽ chia phần cho ta.” Diệp Vân cười híp mắt nói ra.
“Không, không có gì. Chúng ta chẳng qua là muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao nơi đây Lôi Đình dầy đặc, uy lực so với biên giới mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, không dễ ngăn cản.” Vạn Ưng Hành hàm răng run lên, nhỏ giọng nói ra.
“Vạn huynh ngươi đây là xem thường ta à, chẳng lẽ là đang vũ nhục trí tuệ của ta?” Diệp Vân cười cười, khoác tay lên đầu vai Vạn Ưng Hành, trong lòng bàn tay hàn ý lạnh như băng ngưng tụ thành cây kim dài, đâm thẳng vào, tiến vào kinh mạch của hắn.
Vạn Ưng Hành chỉ cảm thấy một cây kim dài lạnh như băng lập tức chui vào, những nơi đi qua kinh mạch đều bị đóng băng, nếu là thời gian dài không giải khai mà nói, chỉ sợ kinh mạch sẽ bị đông lạnh thành mảnh vỡ, từ nay về sau tu vi bị phế, trở thành người vô dụng.
“Không, đừng làm thế!” Trong lòng của hắn hoảng sợ, la lớn.
“Tuyệt Trần huynh ở nơi nào? Các ngươi đã tìm được bảo vật gì?” Thanh âm của Diệp Vân lại vang lên bên tai hắn, làm hắn không rét mà run.
“Thiếu chủ dẫn người đi về phía trước vào trong trận pháp không gian để phá trận, bên trong nghe nói có một món bảo vật, cụ thể là cái gì ta cũng không biết.” Vạn Ưng Hành vội vàng trả lời, sợ Diệp Vân phế bỏ tu vi của hắn.
“Ngươi xem ngươi kìa, nói sớm một chút chẳng phải không có chuyện gì sao?” Diệp Vân thu hồi băng châm, cười cười nói: “Kỳ thật ta cùng thiếu chủ của ngươi cũng không có tình cảm thắm thiết như vậy, chẳng qua ở trên đấu giá hội hắn cùng với ta cạnh tranh bị thua, phát ngôn bừa bãi muốn giết ta. Đã như vậy, ta đây cũng chỉ có thể làm cho hắn không thoải mái.”
Đùng!
Diệp Vân đánh một chưởng vào sau lưng Vạn Ưng Hành, hắn cũng không phải là kẻ giết người vô tội lung tung, chẳng qua là dùng băng linh khí để phong ấn thân thể của Vạn Ưng Hành, chưa đủ hai canh giờ sẽ không tỉnh lại.
Diệp Vân đi nhanh về phía trước, không gian phía trước nguyên bản trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một sự rung động, cản trở đường đi của hắn.
“Quả nhiên có không gian pháp trận tồn tại.”
Diệp Vân mỉm cười, đưa tay chạm vào đi tới.