Dịch: Aluco
Bachngocsach
Diệp Vân ngẫm nghĩ lời nói của Tăng Huyền, sấm sét không đáng sợ, đáng sợ chính là nhân tâm.
Diệp Vân có chút khó hiểu, theo những gì hắn nghĩ bất kể là Lạc Lôi Cốc hay là địa phương nào khác, chỉ có năng lực thực sự, sức mạnh tuyệt đối mới là vương đạo. Trước mặt thực lực tuyệt đối, người nào có ý đồ gì đó đều không thể sử dụng.
Trong bóng đêm, Lạc Lôi Cốc dường như một con quái thú cực lớn, trên đỉnh đầu Lôi Đình cuồn cuộn, điện xà bay múa, trong cốc chỉ là một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng có ánh sáng như những chùm hoa lửa bắn ra.
“Giờ Tý sắp đến, các ngươi đi đi.”
Thanh âm của Nhạc Hoài Xương vang lên, quanh quẩn bên tai đám đệ tử.
Đám người Diệp Vân vươn người đứng dậy, ánh mắt mỗi người đều khác nhau. Như Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê thì cực kỳ chờ mong, còn có chút hưng phấn. Mà có vài đệ tử thì lại chau mày, đối với hành trình vào Lạc Lôi Cốc hiển nhiên không nắm chắc. Chỉ có Khương Phi Dương là không giống người thường, hắn nhìn vào Lạc Lôi Cốc, hú lên hai tiếng, phóng thẳng vào đó dường như thiên tài địa bảo bên trong đang vẫy gọi làm hắn không thể nào chờ đợi được.
“Mọi người phải cẩn thận, cái gọi là khảo hạch, nhiệm vụ đều là giả dối, chỉ có còn sống trở về, sau này mới có thể tiếp tục tu hành.” Nhạc Hoài Xương không ngừng dặn dò, hắn cũng không tàn nhẫn vô tình giống như Thiên Vận Tử, dường như bảy người trước mắt do hắn một tay mang đến, hắn đều xem như con cháu.
“Đa tạ Nhạc sư thúc dặn dò, trong lòng chúng ta hiểu rõ.” Ngoại trừ Khương Phi Dương đã lao ra bên ngoài, sáu người còn lại đồng loạt hành lễ.
Nhạc Hoài Xương vẫy vẫy tay, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Đám người Diệp Vân nhìn về phía Lạc Lôi Cốc xa xa, kiếp vân giống như quầng sáng đen nhánh, điện mang bên trong đã bắt đầu khởi động, phóng thẳng lên không. Tựa hồ năng lượng cường đại đang bắt đầu khởi động, sau một khắc sẽ giáng xuống thế gian.
Chung Hóa Lê lao ra đầu tiên, thân hình như điện, trong nháy mắt đã ra bên ngoài trăm trượng. Đám người Diệp Vân sao cam chịu rớt lại phía sau, thân hình như điện, bám sát không rời.
Thời điểm bọn người Diệp Vân phóng tới Lạc Lôi Cốc, đột nhiên từng bóng người từ bốn phía cũng xuất hiện, hướng về phía Lạc Lôi Cốc phóng vút tới. Lạc Lôi Cốc cũng không phải là tài sản riêng của Thần Tú Cung, tất cả tu sĩ ở Đại Tần đế quốc đều ngấp nghé Lạc Lôi Cốc.
Mỗi một lần Lạc Lôi Cốc mở ra, đều có thật nhiều tu sĩ tới đây, ai cũng tin tưởng vận khí của mình so với người khác tốt hơn gấp mười gấp trăm lần, có thể tránh đi cảm ứng của Lôi Đình, trong cốc lấy được thiên tài địa bảo, thậm chí là Lôi Mộc có giá trị liên thành.
Những đệ tử của các đại tông môn đã như thế, đệ tử tán tu càng khỏi phải nói, bởi vì tài nguyên tu luyện của bọn họ lúc nào cũng thiếu thốn, bọn hắn đối với việc mở ra bí cảnh trong Lạc Lôi Cốc lại càng chờ mong vô cùng.
Chỉ trong một thoáng, bốn phía xuất hiện thân ảnh lờ mờ của mấy trăm tên, tề tụ trước cốc khẩu của Lạc Lôi Cốc đang bị lôi điện phong tỏa.
Diệp Vân phóng nhãn nhìn lại, đám tu sĩ đó đều là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong hoặc là Kim Đan Cảnh nhất trọng nhị trọng, ước chừng có hơn trăm tên.
Bất quá điều làm hắn cảm thấy kỳ quái là trong mấy trăm tên đệ tử này lại không có người nào tu vi vượt qua Kim Đan Cảnh tam trọng, thật sự là không biết phải giải thích thế nào.
“Diệp Vân sư đệ, ngươi đang nhìn gì thế?” Tăng Huyền không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở bên cạnh Diệp Vân, nhìn nhìn chung quanh hắn, trầm giọng hỏi.
Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: “Tăng sư huynh ngươi có phát hiện điều này không, trong mấy trăm người này, rõ ràng không có người nào tu vi vượt qua Kim Đan Cảnh tam trọng, kể cả ngươi cũng như thế.”
Tăng Huyền mỉm cười, nói: “Xem ra Nhạc sư thúc chưa nói cho các ngươi biết điều này. Đây là bởi vì bên trong Lạc Lôi Cốc có quy tắc do thiên địa tạo ra, tất cả tu sĩ Kim Đan Cảnh tam trọng trở lên tiến vào lập tức bị lôi điện cảm ứng, công kích cuồng bạo sẽ lập tức đánh xuống, đừng nói là Kim Đan Cảnh tứ trọng, ngay cả ngũ trọng lục trọng cũng không có khả năng ngăn cản. Trừ phi ngươi vượt qua Kim Đan đại kiếp. Bởi vì chỉ có tu vi của bọn hắn mới có thể ngăn cản được Lôi Đình vạn quân.”
Diệp Vân hỏi với vẻ khó hiểu: “Không phải đã có Tị Lôi Phù sao?”
Tăng Huyền nói: “Tị Lôi Phù chỉ có thể sử dụng đối với tu vi từ Kim Đan Cảnh tứ trọng trở xuống, một khi cảnh giới đột phá đến Kim Đan Cảnh tứ trọng, Tị Lôi Phù chẳng còn tác dụng gì cả.”
Diệp Vân lúc này mới hiểu ra, cười nói: “Vậy ngươi và ta là tu sĩ đã tìm hiểu được lôi linh khí, ngược lại là đã chiếm tiện nghi.”
Tăng Huyền cười nói: “Thiên Đạo cũng công bằng đấy, chúng ta về mặt lôi điện có chỗ thành tựu tất nhiên những mặt khác sẽ bị thiếu thốn, ví dụ như ta chỉ tìm hiểu lôi linh khí, cho nên việc tăng tu vi nếu so với đệ tử bình thường thì khó khăn hơn nhiều,. Bất quá ở Lạc Lôi Cốc ngày hôm nay, chúng ta chiếm chút ít tiện nghi, cũng coi như là... Bù lỗ đi.”
Con mắt Diệp Vân híp lại, lôi linh khí trong cơ thể hắn kỳ thật vô cùng tinh khiết, ít nhất nếu so với Tăng Huyền thì tinh khiết hơn rất nhiều. Theo khẩu khí của Tăng Huyền, có lẽ khi tiến vào Lạc Lôi Cốc thì Lôi Đình chi lực đối với hắn không có ảnh hưởng quá lớn, như vậy đối với Diệp Vân mà nói, thì lại càng không có ảnh hưởng gì.
Diệp Vân đứng trước Lạc Lôi Cốc, vách núi phía trước trơn bóng như ngọc, trơn nhẵn trong như gương. Diệp Vân đưa tay sờ nhẹ, cảm giác tại đầu ngón tay như sờ vào tấm lụa mịn, chẳng qua là trong đó lại có một tia trắng nõn làm cho ngón tay run lên, đó là lực lượng lôi điện.
Toàn bộ Lạc Lôi Cốc mỗi một khối đá trên núi, đều có lực lượng lôi điện bao trùm lấy.
Đám mây màu đen nhánh giống như một tấm màn lớn bao phủ toàn bộ Lạc Lôi Cốc, ánh sáng điện như những con rắn màu lam xuyên thẳng qua đám mây, phát ra ánh sáng lập lòe.
Cửa vào Lạc Lôi Cốc, ước chừng rộng khoảng sáu bảy trượng, cao chừng mười trượng, tử sắc điện mang đan vào thành mạng lưới ngay miệng hang, rậm rạp chằng chịt, không hề có quy tắc, đem cửa đi vào Lạc Lôi Cốc phong bế lại.
Chỉ chờ đến giờ Tý, lôi điện phong ấn cốc khẩu lập tức tiêu tán nhanh chóng, một canh giờ sau đó lại phong bế trở lại, tu sĩ tiến vào phải ở bên trong kiên trì mười ngày, cốc khẩu mới có thể mở ra lần nữa.
Diệp Vân và mấy trăm người đang trông mong chờ đợi, cùng đợi đến giờ cốc khẩu mở ra.
“Đúng rồi, tại sao không hề nhìn thấy cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua đại kiếp trở lên ở đây?” Diệp Vân bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi.
“Tu vi đã đến Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, sự lĩnh ngộ đối với không gian của bọn họ chúng ta không thể nào tưởng tượng được, bọn họ giờ phút này có lẽ ẩn nấp ở trong bóng đêm, chỉ đợi cốc khẩu vừa mở ra, bọn họ sẽ là những người tiến vào trước tiên, có lẽ chúng ta cũng không thể nào phát hiện bọn họ.” Tăng Huyền đồng dạng nhìn chằm chằm vào cốc khẩu, tùy ý trả lời.
Diệp Vân mỉm cười, nếu nói về sự lĩnh ngộ đối với không gian, như vậy hắn có được sự lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc đơn giản đến mức tận cùng, chỉ cần vận dụng thoả đáng, rất nhiều không gian pháp trận trong mắt hắn phảng phất như là nữ nhân đã cởi hết quần áo ra, không có nửa điểm che giấu, hết thảy đều phơi bày ra.
Trong Lạc Lôi Cốc khắp nơi đều là không gian pháp trận, đối với tu sĩ bình thường mà nói có lẽ là phiền toái, là ác mộng, đối với Diệp Vân mà nói, hắn lại có thể triển khai ưu thế của mình, ở bên trong không gian pháp trận, bằng vào lý giải đối với Không Gian Pháp Tắc, hắn sẽ giống như cá gặp nước.
“Nhìn kìa, lôi điện bên trong đám mây trên bầu trời có biến hóa.”
Ngay tại thời điểm Diệp Vân suy nghĩ lung tung, một thanh âm bén nhọn vang lên trên không trung, trong khoảnh khắc hầu như tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy chính giữa đám mây đen nhánh, bỗng nhiên thình lình xuất hiện một đám quang ảnh sáng ngời, sau đó hóa thành tử sắc lôi điện như những cây cột thô to từ trên trời giáng xuống, tử sắc lôi điện xẹt qua bầu trời, phá vỡ không gian, trực tiếp rơi vào cốc khẩu.
Trong chốc lát, cốc khẩu đang bị tử sắc điện mang phong ấn phát ra ánh sáng rực rỡ. Tử sắc điện xà nhanh chóng xuyên thẳng qua, theo những cột trụ chứa đầy năng lượng rót vào, điện mang đang bao trùm toàn bộ cốc khẩu gom lại thành một mảnh, ánh sáng bắn ra bốn phía, xa xa nhìn lại dường như một quả cầu ánh sáng thật lớn, tản mát ra uy áp mênh mông.
Trong khoảnh khắc, những tu sĩ mà tu vi chưa đạt tới Kim Đan Cảnh không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, uy áp phát ra từ cánh cổng ánh sáng cực lớn tại cốc khẩu trong nháy mắt làm cho bọn họ kinh hãi lạnh mình, không khỏi mồ hôi tuôn ra ướt đẫm sau lưng lạnh cả người.
Diệp Vân cùng Tăng Huyền đứng sóng vai, cả hai người đều có thần hồn cực kỳ cường đại trong những người cùng thế hệ, loại uy áp trình độ này cũng chưa đủ để ảnh hưởng đến hai người.
“Mở, mở!”
Đột nhiên, hào quang sáng chói lập tức thu liễm, trực tiếp tiến vào bên trong vách núi ở bốn phía, rút cuộc nhìn không thấy đâu cả, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Trong sơn cốc, có thể thấy rõ ràng điện mang rậm rạp chằng chịt như những mảnh lông trâu, trên không trung phiêu đãng giống như mưa bụi.
Hưu... Hưu... HƯU... U... U!
Ngay thời điểm mấy trăm tên đệ tử chen lấn nhau tiến vào cốc khẩu, trên bầu trời mười mấy đạo thân ảnh vượt qua, thoáng qua đã biến mất ở bên trong Lạc Lôi Cốc, biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Diệp Vân nhìn xem những bóng người vừa biến mất kia, trong lòng minh bạch, những bóng người này đều là Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, cao thủ vượt qua đại kiếp, có bọn họ, chỉ sợ bảo vật đáng giá trong cốc đều bị bọn hắn thu hết vào tay.
Mấy trăm người chen lấn nhau tiến lên, hướng vào sơn cốc. Diệp Vân cùng Tăng Huyền không chen lấn đi vào cùng đám người đó vì sợ bị... Móc túi, chẳng qua là chỉ lẳng lặng đứng đấy, thời gian Lạc Lôi Cốc mở ra là một canh giờ, hiện tại thời gian chỉ mới qua một nén nhang, chẳng cần gì phải vội vã.
Bất kể là Diệp Vân hay là Tăng Huyền, mục đích của bọn hắn cũng không phải là tiến vào trong Lạc Lôi Cốc tùy tiện tìm kiếm một ít thiên tài địa bảo. Cái bọn hắn muốn là Lôi Mộc, là Băng Linh Tiên Thảo, hoặc là những bảo vật khác có giá trị cực cao. Mà những bảo vật này, ở bên ngoài Lạc Lôi Cốc căn bản không có khả năng tồn tại, chỉ có tại nơi trung tâm của Lạc Lôi Cốc đang bị Lôi Đình tẩy lễ trên vạn năm thì mới có được.
Đám đệ tử cùng đi với hắn cũng đã theo đám người nhảy vào Lạc Lôi Cốc, chỉ có Chung Hóa Lê vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, hắn nhìn nhìn Diệp Vân cùng Tăng Huyền, giọng nói chậm rãi: “Diệp Vân, những gì ta đã nói ngươi còn nhớ rõ? Chỉ cần không đi hạch tâm chi địa, ta sẽ không giết ngươi.”
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói nhảm dài dòng, đã như vậy ta cũng muốn cho ngươi nhớ kỹ điều này. Mặc kệ ngươi có đi hạch tâm chi địa hay không, mặc kệ ngươi có thu hoạch được gì không, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Chung Hóa Lê hiển nhiên thật không ngờ Diệp Vân lại nói ra một câu nói như vậy, không khỏi sắc mặt âm trầm xuống, trong mắt sát ý lập loè, sau đó hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo quang ảnh nhảy vào bên trong Lạc Lôi Cốc.
“Gia hỏa này có chút đáng ghét.” Tăng Huyền nhíu mày, lạnh giọng nói ra.
“Nếu đã chết thì không đáng ghét rồi.” Diệp Vân nhún nhún vai, hắn kỳ thật cũng không muốn giết Chung Hóa Lê, chỉ cần đối phương không đến động thủ hoặc là quấy nhiễu hắn, như vậy có giết Chung Hóa Lê hay không đều không sao cả. Chẳng qua là Chung Hóa Lê tên kia bày ra bộ dạng hùng hổ dọa người thật sự làm cho người khác rất chán ghét, nếu là ở trong cốc quả thực phải động thủ, Diệp Vân cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Thôi được, giết thì giết.” Tăng Huyền gật gật đầu, lập tức thân hình lập loè, nhắm phía bên trong Lạc Lôi Cốc phóng vút đi: “Ta đi trước một bước, ngươi tạm thời cẩn thận.”
Diệp Vân gật gật đầu, không trả lời, trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười, đưa mắt nhìn Tăng Huyền tiến vào Lạc Lôi Cốc, sau đó chậm rãi đi đến cốc khẩu mà những tia lôi điện màu tím đã biến mất.
Diệp Vân dừng bước trước cốc khẩu, hắn cũng không giống như các tu sĩ khác vội vội vàng vàng xông vào, mà là đứng trước cốc khẩu quan sát, ánh mắt của hắn rơi vào hai bên cùng phía trên cốc khẩu.
Diệp Vân tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, cực kỳ mẫn cảm đối với Lôi Đình chi lực, ngay lúc thần lôi vừa mới đánh xuống, khoảnh khắc cấm chế tiêu tán, Diệp Vân cảm nhận được một ít biến hóa, một ít biến hóa bất đồng với lôi điện bình thường.
Mà biến hóa này, nằm ngay tại vách núi chính giữa cốc khẩu.
Diệp Vân đưa tay, nhẹ nhàng sờ vào vách núi chính giữa cốc khẩu, vào vách đá trơn nhẵn trong như gương, vẫn có chút ít lực lượng của tia lôi điện truyền đến như cũ, làm cho đầu ngón tay rung lên.
“Lôi linh khí này, hình như không giống nhau đây!”
Diệp Vân nở nụ cười, con mắt híp thành một đường thẳng.