Chương 417: Bán Ký Kiếm Chiêu (nửa Chiêu Kiếm Pháp)

Dịch: Aluco

Bachngocsach

Lôi Linh Thạch thật ra cũng không hiếm thấy, thậm chí có một vài viên Lôi Linh Thạch ẩn chứa đại lượng Lôi linh khí ở bên trong. Lôi linh khí này có thể bổ sung nhanh chóng lượng Lôi linh khí mà tu sĩ tu luyện Lôi hệ công pháp đã bị tiêu hao trong quá trình tu luyện. Bất quá đối với tu sĩ bình thường mà nói, Lôi Linh Thạch này cùng đồ bỏ đi cũng chẳng khác nhau mấy.

Cũng đúng như lời nói của bọn Tăng Huyền, nếu chỉ dùng một quả Lôi Linh Thạch mà muốn tìm hiểu Lôi linh khí thì đúng là chuyện không thể nào xảy ra. Nếu dùng cách này mà có thể thành công thì tu sĩ tìm hiểu về Lôi linh khí có mà.. Chạy đầy đường.

Bất quá, ánh mắt của đám người nhìn Diệp Vân cũng không quá mức kinh ngạc, cũng không nhìn hắn như kẻ đần. Tuy rằng Lôi Linh Thạch này trong lòng mọi người cũng không đáng giá, thậm chí còn không có chỗ dùng nhưng nếu dùng hơn một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch để mua Lôi Linh Hóa Không Đan thì mới chính là kẻ đần. Mọi người nhìn thấy Diệp Vân đã buông tha không tranh giành nữa để đạt được lợi ích to lớn về sau mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Một quả Lôi Linh Thạch có lẽ không quan trọng lắm, nhưng mà một lời hứa hẹn của Kim Kiếm Môn Vân Thiên Hành thì đúng là đáng giá rồi.

“Một vạn lẻ năm trăm miếng cực phẩm Linh Thạch!”

Thanh âm của Vân Thiên Hành chậm rãi vang lên trong hội trường, hắn ra giá thêm năm trăm miếng cực phẩm Linh Thạch so với giá của Diệp Vân, tin rằng sẽ không có ai tranh đoạt cùng với hắn.

Khi Nhạc Vân Phàm gõ chùy lạc định, trên mặt Vân Thiên Hành nổi lên một vòng vui vẻ, trên mặt Nhạc Vân Phàm lại càng lộ ra nét vui vẻ không kềm chế nổi, Lôi Linh Hóa Không Đan này đã bán được với giá vượt xa dự đoán, bán được tới một vạn lẻ năm trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, đúng là kiếm lợi lớn.

“Vị huynh đệ kia hình như tên là Diệp Vân, ngày sau nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ việc đến Kim Kiếm Môn tìm ta, Vân Thiên Hành đã hứa hẹn tuyệt không nuốt lời.” Vân Thiên Hành đứng lên, hướng về phía Diệp Vân gật đầu nhẹ, lập tức quay người rời khỏi hội trường.

Vân Thiên Hành lần này đến đây, có thể thấy được chỉ vì viên Lôi Linh Hóa Không Đan này, trừ món đó ra những bảo vật tiếp theo khác không thể làm cho hắn hứng thú.

Diệp Vân đưa mắt nhìn hắn rời đi, con mắt híp lại, không biết đang suy tư cái gì.

“Diệp Vân ngươi quả nhiên biết sử dụng đầu óc của mình, rõ ràng lừa được Vân Thiên Hành một cái hứa hẹn. Lôi Linh Hóa Không Đan này thật sự không đáng một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, nếu ngươi muốn thì chỉ cần đưa ta tám nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, nếu có cơ hội ta có thể tìm được một quả giúp ngươi.

“Đúng không? Vậy chờ ta tìm hiểu được Lôi linh khí từ trong miếng Lôi Linh Thạch này rồi hãy nói, đến lúc đó ngươi cũng không nên gạt ta.” Diệp Vân cười hì hì trả lời.

Chư Cát Xung hừ một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng có thể tìm hiểu được Lôi linh khí từ trong viên Lôi Linh Thạch này à, chuyện đó là không có khả năng, đừng có suy nghĩ đến nữa.”

Tăng Huyền gật đầu nói: “Đúng là như thế, từ xưa đến nay trên vạn năm, tu sĩ có thể từ bên trong Lôi Linh Thạch tìm hiểu được Lôi linh khí chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có lẽ cũng có vài người nhưng tuyệt đối không quá năm người.”

Diệp Vân cười nói: “Không phải là có vài người sao, có lẽ ta chính là người tiếp theo đó.”

Tăng Huyền cùng Chư Cát Xung nhìn nhau, lắc đầu.

Diệp Vân nhìn hai người, bỗng nhiên nói: “Tăng Huyền đại ca, Chư Cát huynh, các ngươi cảm thấy miếng Lôi Linh Hóa Không Đan kia không đáng một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch sao?”

“Đương nhiên không đáng!”

Hai người mở miệng cùng một lúc.

“Vậy thì tại sao Vân Thiên Hành kia tu vi so với các ngươi cao hơn một chút lại cố gắng mua bằng được Lôi Linh Hóa Không Đan? Là nhãn lực của hắn không tốt hay là nó có tác dụng khác?” Diệp Vân cười hỏi.

Hai người khẽ giật mình, không biết phải trả lời như thế nào. Qua sau nửa ngày, Tăng Huyền trong mắt tinh mang hiện lên, bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta đã biết, thì ra là như vậy!”

“Như thế nào đây?” Diệp Vân cùng Chư Cát Xung cùng hỏi đồng thời, cùng lúc đó, có vài chục ánh mắt khác cũng đồng loạt nhìn sang.

Tăng Huyền nhìn chung quanh, lắc đầu nói: “Là ta sơ sót, thật sự là không nghĩ tới. Phần lớn chư vị nơi đây cũng không phải đến từ sáu đại tông môn, cho nên có một số việc các ngươi còn không hiểu biết.”

Chư Cát Xung sửng sốt một chút, lập tức trên mặt hiện ra vẻ chợt hiểu: “Ta đã biết, thì ra là vì Lạc Lôi Cốc.”

Lạc Lôi Cốc?

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, rất hiển nhiên trong đó đại bộ phận đều chưa từng nghe qua cái tên này.

“Lạc Lôi Cốc là địa phương nào?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

“Lạc Lôi Cốc nằm bên trong Thiên Đãng sơn mạch ở phía đông của Đại Tần đế quốc, quanh năm tiếng sấm cuồn cuộn, điện xà bay múa. Chính là cấm khu của tuyệt đại bộ phận sinh vật, chỉ có tu sĩ vượt qua Kim Đan Cảnh lục trọng đại kiếp nạn về sau, hoặc là cao thủ đã tu luyện Lôi linh khí tới trình độ nhất định mới có thể tiến vào.” Thanh âm của Nhạc Vân Phàm từ trên đài đấu giá truyền đến.

“Bên trong có bảo vật gì?” Hầu như mười bảy mười tám người cùng hỏi một câu như nhau.

Lạc Lôi Cốc này hầu như quanh năm sấm sét vang dội, cơ hồ là cấm khu của nhân loại cùng Yêu thú, bên trong tự nhiên sẽ có vật bất phàm, nếu không Tăng Huyền cũng sẽ không tận lực nói ra ba chữ Lạc Lôi Cốc.

“Bên trong chính xác mà nói thì có chút ít bảo vật xuất hiện, bất quá đối với phần lớn chúng ta thì chẳng có tác dụng gì.” Nhạc Vân Phàm chính là Đan Đỉnh Tông Trưởng lão, đối với Lạc Lôi Cốc tự nhiên có chỗ hiểu rõ: “Bên trong cốc sinh trưởng một loại Lôi Mộc, trong đó ẩn chứa đại lượng Lôi linh khí, thậm chí có tồn tại lôi hệ pháp tắc. Nếu như có thể lấy được Lôi Mộc, như vậy đối với tu sĩ tu luyện Lôi linh khí rất có ích lợi, có thể đem Lôi linh khí trong cơ thể tinh luyện thêm một bước, làm cho càng thêm tinh thuần, khi thi triển ra uy lực tự nhiên càng lớn.”

“Thì ra là thế!”

Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đến giờ mới hiểu được tại sao Vân Thiên Hành nhất định phải mua bằng được Lôi Linh Hóa Không Đan, nếu như nói là để chuẩn bị cho việc tiến vào Lạc Lôi Cốc thì bỏ ra hơn một vạn cũng không mắc. Dù sao chỉ cần lấy được một đoạn Lôi Mộc, như vậy tất cả những gì bỏ ra đều là đáng giá, giá trị của Lôi Mộc tối thiểu cũng phải mười vạn cực phẩm Linh Thạch.

Diệp Vân giờ mới hiểu được, vừa rồi Đan Vu Thuần nhỏ giọng nhắc nhở hắn kiện vật đấu giá thứ ba chính là đồ tốt, nguyên lai là biết rõ Lạc Lôi Cốc sắp mở ra, như vậy bất kể là ai mua được Lôi Linh Hóa Không Đan này thì giá trị đều hơn số tiền bỏ ra, dù cho chính mình không cách nào sử dụng, bán lại cho người khác cũng có thể lợi nhuận một ít cực phẩm Linh Thạch.

“Lạc Lôi Cốc, Lôi Mộc!” Con mắt Diệp Vân híp lại, trong lòng bàn tay nắm lấy miếng Lôi Linh Thạch, khóe miệng hiện lên nét vui vẻ.

“Diệp Vân, ngươi đừng có nghĩ đến Lạc Lôi Cốc, đừng nói ngươi không có tìm hiểu Lôi linh khí, dù cho ngươi thật sự tìm hiểu được Lôi linh khí từ trong miếng Lôi Linh Thạch này, thì với độ tinh khiết của Lôi linh khí và tu vi trước mắt của ngươi cũng không có cách nào tiến vào Lạc Lôi Cốc đâu, đừng nên mất mạng oan uổng.” Tăng Huyền tựa hồ nhìn ra ý định trong lòng Diệp Vân, thấp giọng nhắc nhở.

Diệp Vân cười nói: “Cảm ơn Tăng Huyền đại ca, ta đương nhiên biết rõ, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.”

“Không cần hiếu kỳ, ngươi xem Nhạc lão đầu đã xuất ra vật đấu giá thứ tư rồi, chỉ sợ cũng là thứ tốt.”

Sau khi Nhạc Vân Phàm giải thích chút ít về Lạc Lôi Cốc, tự nhiên sẽ không dây dưa thêm nữa. Tay phải hắn điểm nhẹ một chút, đạo quang ảnh thứ tư từ không trung rơi xuống.

“Đây là một tờ kiếm phổ không trọn vẹn, phía trên ghi lại Bán Ký Kiếm Chiêu, các ngươi chớ xem thường nửa chiêu kiếm pháp này, với tu vi của lão phu, đừng nói là tu luyện, chỉ cần nhìn nhiều vài lần sẽ có cảm giác phức tạp đến cực hạn, đến nỗi choáng váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, Linh Hồn bị hao tổn.”

Thanh âm của Nhạc Vân Phàm chậm rãi vang lên, quanh quẩn trên toàn bộ khu vực đấu giá hội.

Bán Ký Kiếm Chiêu!