Chương 408: Đan Đỉnh Chi Hoạch

Dịch: Aluco

Bachngocsach.Com

Diệp Vân dừng chân tại Loạn Thạch Thành khoảng chừng hai mươi ngày, sau khi tìm hiểu kỹ càng và hiểu rõ việc phân bố thế lực ở Đại Tần đế quốc cùng những chuyện khác, ngay lập tức cùng với Lão Thành tiến về kinh đô.

Từ Loạn Thạch Thành đến kinh đô cách xa nhau mười mấy vạn dặm, cũng không có Truyền Tống Trận có thể chạy suốt, cần phải đi qua mấy lần Truyền Tống mới có thể đến.

Phía trước Truyền Tống Trận tiến về kinh đô có một đám biển người mãnh liệt như thủy triều, cần phải xếp hàng. Bất quá Diệp Vân chỉ cần bỏ ra một ít linh thạch là có thể chen ngang thành công, năm ngày sau đó đã có mặt tại kinh đô.

Kinh đô, là trung tâm quan trọng của Đại Tần đế quốc. Với tư cách Đô thành, chiếm một diện tích mấy ngàn dặm, tường thành cao mười trượng kéo dài xa tít tắp, căn bản nhìn không thấy được điểm cuối.

Trên tường thành rêu xanh lốm đốm đã trải qua năm tháng, đứng dưới thành nhìn lên, trong lòng liền bay lên một cỗ cảm giác tang thương vì năm tháng đã trôi qua cùng tuế nguyệt.

Diệp Vân cùng Lão Thành đứng dưới thành, ánh mắt đảo qua, trong lòng tràn đầy rung động.

Cái này chính là thành trì đã tồn tại vạn năm, nghe nói từ vạn năm trước đã được xây nên sau lần Tiên Ma đại chiến, trải qua năm tháng thử thách nó vẫn đứng sừng sững như cũ giữa Đại Tần đế quốc.

Kinh đô cũng không có được cái tên của riêng mình, trên cửa thành có khắc hai cái chữ to màu vàng, Kinh Đô.

Cửa thành cũng không có Binh Vệ đứng thành hàng, đám người ra vào thành nối liền không dứt, hối hả.

Diệp Vân cùng Lão Thành cũng lững thững đi theo đám người tiến nhập kinh đô.

Nếu như nói đường đi ở kinh đô phồn hoa đô hội là con sông lớn vô cùng náo nhiệt, thì đường phố đô thành ở Tấn quốc chỉ là con rạch nhỏ, chỉ là con sâu cái kiến căn bản không thể nào có thể so sánh với nhau.

“Diệp công tử ngươi xem, cái lầu cao nhất kia chính là quán rượu nổi danh nhất kinh đô, tên là Thái Bạch Cư, bên trong có bán rượu ngon mỗi một bình đều cực kỳ trân quý, tối thiểu cũng phải mấy trăm quả cực phẩm Linh Thạch.” Lão Thành là một tên tửu quỷ, vừa trở lại kinh đô là thấy ngay Thái Bạch Cư.

“Mấy trăm quả cực phẩm Linh Thạch? Đây chẳng phải so ra còn kém chúng ta uống rượu lần trước?” Diệp Vân buồn cười nói.

“Như vậy thì không thể so sánh rồi, lần trước hai vò rượu kia cũng không biết tên kia từ đâu có được, quả thực là mới nghe lần đầu, dưới đời này lại có rượu ngon như thế. Tuy rằng hơi hiềm nghi hai nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch là công phu sư tử ngoạm, bất quá cũng coi như đáng giá. Loại hảo tửu này bình thường có thể uống được sao, có thể ngộ nhưng không thể cầu.” Lão Thành ngượng ngùng trả lời, hai vò rượu kia phần lớn đã chui vào bụng của hắn, hiện tại trong hồ lô rượu không còn đến một giọt nước chứ đừng nói là rượu.

“Đợi chút nữa chúng ta đi nếm thử là được.” Diệp Vân cười cười, chỉ vào một tòa kiến trúc to lớn bên trái thoạt nhìn có chút khí thế, hỏi: “Nơi đó làm sinh ý gì thế?”

“Công tử hảo nhãn lực, đó là chính là cửa hàng tại kinh đô của Đan Đỉnh Tông, bên trong bán các loại đan dược, từ đan dược cấp thấp dành cho Luyện Thể Cảnh cho đến cấp cao Kim Đan Cảnh, các loại đan dược cái gì cần có đều có, có muốn đến đó nhìn xem qua một lần hay không?” Lão Thành đang lúc hào hứng, vừa cười vừa nói.

Trong lòng Diệp Vân khẽ động, hắn lần này đến đây Đại Tần đế quốc, mục tiêu hàng đầu chính là tìm được linh đan diệu dược có thể trị liệu thần hồn, tiếp theo mới là nghĩ biện pháp mở ra bí tàng của Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân.

“Tốt, chúng ta đi xem qua một cái, có lẽ có chút ít đan dược có thể cần dùng đến.”

Lão Thành vẻ mặt tươi cười, đi trước dẫn đường, hắn không biết Diệp Vân từ đâu mà đến, nhưng mà biết rõ Diệp Vân thân gia tương đối khá, đi theo làm việc, khẳng định có không ít chỗ tốt.

Cửa hàng Đan Đỉnh Tông phía trên có một khối bảng hiệu, viết hai chữ “Đan Đỉnh”.

Nơi cửa ra vào một đám người ra vào hối hả, số lượng cũng không ít.

“Hai vị muốn mua một ít đan dược sao? Thật sự là hảo nhãn lực, toàn bộ kinh đô này Đan Đỉnh Tông chúng ta về đan dược nếu nói thứ hai, không ai dám nói đệ nhất.” Nơi cửa ra vào một gã đệ tử tiếp khách lập tức chạy ra đón chào, cực kỳ khách khí, bất quá ngữ khí lại rất lớn.

Diệp Vân cười cười, theo hắn tiến vào trong tiệm, nói: “Đan dược gì cũng đều có?”

“Cái gì cũng có, ngay cả Kim Đan Cảnh đan dược đều có không ít.” Đệ tử kia vừa nhìn Diệp Vân nói như thế, trong lòng liền suy đoán hai người trước mắt hẳn không phải là những tên tán tu nghèo kiết xác.

“Như thế cũng tốt, ta đây ngược lại là muốn hảo hảo nhìn một cái.” Diệp Vân cười cười nói.

“Vị công tử này, đan dược của lầu một này đều là dành cho Trúc Cơ Cảnh trở xuống, đối với hai vị khẳng định không dùng được, ta mang bọn ngươi đi lầu hai, đan dược bán nơi đó đều là dành cho Trúc Cơ Cảnh tu sĩ.” Đệ tử tiếp khách dẫn hai người hướng về thang lầu.

“A, đan dược dành cho Trúc Cơ Cảnh dạng gì cũng đều có?” Lão Thành híp mắt hỏi.

“Cái gì cần có đều có.”

“Thế có Tụ Đan dược dịch dùng lúc thời điểm Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong trùng kích Kim Đan Cảnh?” Lão Thành cười hỏi.

Tiếp khách đệ tử khẽ giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về phía hai người Diệp Vân, sau đó chậm rãi nói: “Tụ Đan dược dịch chính là dược vật trân quý nhất, nói như vậy chắc là sẽ không có bán ra đấy, dù sao Trúc Cơ Cảnh đến Kim Đan Cảnh chính là một đạo khảm, chính là nếu dùng Tụ Đan dược dịch, nếu muốn thành công ngưng tụ Kim Đan, cũng chỉ là đề cao một thành tả hữu tỷ lệ.”

“Nếu như ngay cả Tụ Đan dược dịch cũng không có, vậy mà dám nói cái gì cần có đều có, thật là làm cho ta thất vọng.” Lão Thành vẫy vẫy tay.

“Vị tiền bối này, ngài cũng là Trúc Cơ Cảnh tu vi, Tụ Đan dược dịch trân quý bực nào chắc hẳn cũng là biết được, bảo vật cấp bậc loại này, căn bản sẽ không bán ra, bất quá sẽ xuất hiện trong đấu giá hội, nếu như hai vị không vội, năm ngày sau sẽ có một cuộc đấu giá hội, nói không chừng sẽ có.” Đệ tử tiếp khách nóng nảy, nếu như Lão Thành cùng Diệp Vân cái gì cũng không mua xoay người rời đi, như vậy hắn phen này chính là bận rộn toi công rồi, phải biết rằng giao dịch từ lầu hai trở lên một khi thành công, bọn họ đều có được phần trăm.

“Đấu giá hội?”

Quả nhiên, Diệp Vân xoay đầu lại, hiếu kỳ hỏi.

“Không sai, chính là đấu giá hội. Nói như vậy, vật phẩm trân quý và hiếm thấy tất nhiên sẽ không đặt trong cửa hàng để bán, mà là sẽ bán ở trên đấu giá hội tranh thủ đưa ra giá tiền cao hơn.” Đệ tử tiếp khách vội vàng trả lời, nếu như hai người Diệp Vân muốn tham gia đấu giá hội mà nói, như vậy bất kể là có mua bán thành công ở đó hay không, hắn đều cũng tìm được một phần giới thiệu phí không nhỏ.

“Vậy cũng được, có thể đến xem đấu giá hội cần phải có tư cách gì? Có phải vẫn giống như trước đây, trước hết muốn kiểm nghiệm Linh Thạch?” Lão Thành trước kia đã lăn lộn vài chục năm tại kinh đô, đối với những đấu giá hội này vẫn có hiểu rõ nhất định.

“Đó là đương nhiên, bằng không mà nói người nào cũng có thể báo danh tham gia, đấu giá hội kia đã biến thành chợ bán thức ăn rồi.” Đệ tử tiếp khách vẻ mặt tươi cười, hắn nhìn ra được, Diệp Vân đối với đấu giá hội rất có hứng thú. Hắn giờ khắc này cũng nhìn ra, trong hai người chủ đạo không phải Lão Thành, mà là Diệp Vân.

“Cũng tốt, chúng ta sẽ tham gia náo nhiệt, tư cách tham gia đấu giá hội cần bao nhiêu Linh Thạch?” Diệp Vân gật gật đầu.

Đệ tử tiếp khách trong hưng phấn mang theo một tia cung kính: “Chỉ cần mười vạn thượng phẩm Linh Thạch là có tư cách tham gia.”

Diệp Vân ồ một tiếng, nói: “Vậy thì dễ dàng rồi, ngươi xem những thứ này có đủ hay không rồi hả?”

Nói xong, trong tay Diệp Vân xuất hiện một cái túi đựng đồ, đưa tới.

Đệ tử tiếp khách khẽ giật mình, theo bản năng tiếp nhận, thần thức thăm dò vào, lập tức mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, trong túi trữ vật đâu chỉ có mười vạn thượng phẩm Linh Thạch, tối thiểu có năm mươi vạn trở lên.

“Đã đủ rồi đã đủ rồi, ta đây ngay lập tức giải quyết tư cách tham gia cho hai vị, nhất định vì hai vị an bài chỗ ngồi tốt nhất.”

Năm mươi vạn thượng phẩm Linh Thạch, đổi thành cực phẩm Linh Thạch chính là trọn vẹn năm nghìn miếng, điều này hiển nhiên là một khoản tiền lớn, đại bộ phận trên người tông môn đệ tử, căn bản không có khả năng có nhiều như vậy Linh Thạch. Dù sao, mỗi ngày tu luyện ngoại trừ hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, quan trọng nhất bắt đầu từ trong Linh Thạch chắt lọc Linh khí, để tu vi lớn mạnh.

Đại bộ phận tu sĩ trong tay phàm là có chút Linh Thạch là hấp thu để tu luyện ngay, nếu muốn nhiều hơn một chút đã là không dễ, chớ nói chi là hơn năm mươi vạn thượng phẩm Linh Thạch. Đây chỉ có tông môn cùng một ít thế gia đệ tử mới có thể có được, bởi vậy Diệp Vân trong mắt hắn, thay đổi hoàn toàn bộ dáng.

Năm mươi vạn thượng phẩm Linh Thạch thuận lợi thông qua kiểm nghiệm, rất nhanh hai người lập tức đã lấy được tư cách tham gia đấu giá hội.

Đệ tử tiếp khách đem một quả lệnh bài màu đen giao tận tay Diệp Vân, cung kính nói: “Ta Đan Đỉnh Tông hộ khách lệnh bài chia làm năm loại, lấy màu sắc phân biệt, trắng xanh hồng đen vàng. Lệnh bài màu đen này chính là biểu tượng cho thân phận nhân thân quý khách đứng hàng thứ hai, ngày thường rất khó nhìn thấy.”

“A, vì cái gì không phải màu vàng?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

“Lệnh bài màu vàng mười năm nay cũng chỉ phát ra có năm miếng, mỗi một cái đều cực kỳ trân quý. Đạt được màu vàng lệnh bài khách nhân không một ai không phải là Nguyên Anh Cảnh lão tổ, hơn nữa nếu không phải tông môn Trưởng lão chính là nhân vật đứng đầu ở Đại Tần đế quốc, cũng không phải là có nhiều Linh Thạch là có thể có được, mong rằng công tử thứ lỗi.” Đệ tử tiếp khách giải thích.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Ta chỉ là hỏi cho biết thôi, không cần khách khí. Năm ngày sau ta sẽ lại đến, hy vọng có thể có đồ vật ta muốn.”

Đệ tử tiếp khách nói: “Không biết công tử cần bảo vật dạng gì? Ta cũng có thể sớm giúp ngươi chú ý thoáng một phát, đến lúc đó sửa sang lại thành sách, cũng tốt cho công tử có một lựa chọn.”

Diệp Vân nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thật cũng không có gì. Thứ đồ tầm thường thì ta chướng mắt đấy, nếu là có Tụ Đan dược dịch, cực phẩm Huyền Khí hoặc là Tiên Khí, còn có đan dược bồi dưỡng thần hồn, ngược lại là nghĩ mua sắm một ít.”

Đệ tử tiếp khách trong mắt tinh mang mãnh liệt bắn ra, mặt mũi tràn đầy tươi cười: “Công tử quả nhiên có thực lực, bất luận là Tụ Đan dược dịch hay vẫn là cực phẩm Huyền Khí đều là cực kỳ trân quý, mỗi một kiện đều là giá cả xa xỉ, ngược lại là đan dược bồi dưỡng thần hồn chắc có lẽ không quá đắt đỏ, chúng ta trên lầu ba cũng có một chút.”

Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: “Đan dược bồi dưỡng thần hồn ở trên lầu ba có? Công hiệu như thế nào? Mang ta đi nhìn xem.”

Đệ tử tiếp khách đại hỉ, lập tức dẫn hai người tiến về hướng lầu ba.

Diệp Vân sắc mặt thong dong, nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng, nếu cửa hàng lầu ba của Đan Đỉnh Tông có đan dược có thể bồi dưỡng thần hồn, làm cho Tô Linh tỉnh lại, vậy thật tốt quá.