Chương 37: Hai kiếm!

Hai tên tu giả Đông Kỳ kiếm môn hiển nhiên không có nghĩ tới Tả Mạc dám chủ động

động thủ.

Đặc biệt là tên vừa mới rat ay , trong mắt hắn, lần trước nếu không phải đột nhiên xuất

hiện hai tu giả ngưng mạch kỳ, Tả Mạc nhất định sẽ rất thảm. Phế vật luyện khí kỳ lại

dám chủ động khiêu hấn sao?

Kiếm mang cơ hồ sắp bắn trúng mi tâm của hắn, hàn ý sâm sâm mới khiến hắn bừng

tỉnh. Thúc động phi kiếm, lại đột nhiên nhớ tới phi kiếm bị tên trước mặt phá rồi! Không

kịp né tránh, vụ khí xung quanh kiếm mang xát qua!

Tê!

Mi tâm hắn nhiều ra một vết máu. Nhếch nhách đứng vững, mắt hắn tràn đầy oán

độc, trợn trừng nhìn Tả Mạc, hận không thể chém Tả Mạc thành tám tiếng.

Tên đáng chết trước mắt, rành rành chỉ là luyện khí kỳ, những mỗi lần gặp hắn mình

đều vô cùng chật vật. Đưa tay sờ vết máu trên mi tâm, nhìn tới máu trên ngón tay , sự

hung lệ bùng lên trong hắn, tức giận gầm gào: “TÌm chết! Hôm nay không chơi chết

ngươi…”

Tả Mạc thừa dịp hắn nói chuyện, lại xuất một kiếm!

Kiếm mang sắc bén mang theo vụ khí màu trắng, mục tiêu là miệng đối phương đang

mở lớn. Kiếm mang này so với kiếm trước thanh thế càng thịnh, bạch vụ quanh kiếm

mang càng dày đặc, nếu lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy một chuỗi tiếng băng vỡ

vụn.

Tên Đông Kỳ đệ tử đứng bên quan khán đồng tử co lại.

Luồng kiếm mang của Tả Mạc càng thêm tinh xảo diệu, tốc độ càng nhanh. Phi kiếm

của đối phương bị Tả Mạc phá đi, hôm nay vốn là mang theo sư huynh, đi cùng giúp

mình chọn một thanh phi kiếm, không nghĩ tới lại gặp cừu nhân. Khi phát hiện kiếm

mang này , hắn mới kinh ngạc phát hiện, không chỉ phi kiếm của mình bị phá, trên thân

không ngờ đã không có pháp bảo phòng ngự khác nữa.

Bình thường hắn lấy ăn hiếp người khác làm vui, lơ là tu luyện, thấy kiếm mang càng

lúc càng gần, trong cơn hoảng loạn, hoàn toàn là loạn trận cước.

“ba!”

Bạch vụ kiếm mang chính xác đánh trúng miệng đối phương, máu đỏ bắn tung, hai

chiếc răng rớt trên đất. Một loạt đả kích này khiến hắn hoàn toàn sửng sốt, hắn che lấy

miệng, không thể tin tưởng nhìn vào hai chiếc răng trên đất.

Tả Mạc bảo trì giới bị, so với kích động trong trận chiến lần trước, lần này hắn rất

lãnh tĩnh.

Hắn chỉ có thể dựa vào nhẫn kim kiếm, nhưng nhẫn kim kiếm chỉ có thể tồn trữ ba

đạo kiếm mang, Tả Mạc chỉ thừa lại một đạo kiếm mang cuối cùng. Đây cũng là thủ đoạn

phản kích duy nhất hắn còn thừa lại, nếu đối phương chỉ có một người, hắn sẽ không

chút do dự bổ thêm một nhát. Thực lực hai người đối phương xa xa vượt qua hắn, hắn rất

rõ ràng, bất quá hắn không cách nào trơ mắt nhìn Kim Phó vì hắn mà chịu nhục.

Cùng lắm là bị đánh tới tàn phế, hắn đều làm tốt chuẩn bị, một đạo kiếm mang cuối

cùng không thể dễ dàng phóng ra, hắn muốn cấp đối phương một chiêu nhớ đời.

Mọi người ai cũng đừng mong dễ chịu!

Hắn hung ác nghĩ tới việc đó.

“a!” người đó phát ra tiếng kêu kinh thiên, vẻ mặt nanh ác, hai mắt như muốn phun

lửa: “lão tử….”

Thanh âm lại một lần nữa tắc nghẽn.

Hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ, cả người dần dần bay lên, rời khỏi mặt

đất. vừa rồi hắn còn phẫn nộ rít gào, giờ như một con cá như bị ép xuống tới đáy , hai mắt

lồi ra, a a, lại không ra chút thanh âm.

Tả Mạc kinh hãi khó hiểu, mắt hắn đảo qua một bên.

Một người trẻ tuổi mặc áo trắng chậm rãi đi tới bên này , chẳng buồn nhìn Đông Kỳ đệ

tử trên không trung: “Đông Phù trấn cấm tranh đấu, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?’

Tên đệ tửu Đông Kỳ còn lại nhíu mày , đột nhiên vươn tay , chỉ thấy đầu ngón tay hắn

bắn ra một đạo kiếm mang, trên không trung hơi gấp khúc, tên đệ tử tranh đấu cùng Tả

Mạc phịch một cái rơi xuống, sắc mặt tím ngắt, hôn mê bất tỉnh.

“Các hạ quá mức bất công, song phương tranh đấu, ngươi chỉ trách một người, sao

coi là công bằng.”

Người trẻ tuổi áo trắng chìn đối phương chăm chú: “Đông Kỳ Tông Minh Nhạn sao?’

“có chút tiểu danh, không nghĩ tới các hạ cũng nghe nói qua, vinh hạnh vinh hanh.”

Tông Minh Nhạn chắp tay , mặt vẫn y nguyên băng lãnh.

“cao đồ của tiền bối Tả Mai Thiên, tự nhiên như sấm bên tai.” Người trẻ tuổi áo trắng

cười mà như không.

Tông Minh Nhạn nhướng mày: “các hạ laf?’

“Du Bạch.” Người áo trắng trẻ tuổi phun hai chữ.

“a”. Tông Minh Nhạn hờ hững đáp lời, nhưng lập tức chuyển giọng sắc bén: “nguyên

lai là cao đồ của tiền bối Thiên Tùng tử. Chẳng qua, Du huynh có thể nói cho ta, vì sao chỉ

trừng phạt đệ tử bản môn? Chẳng lẽ Du huynh có thành kiến với đệ tử Đông Kỳ ta?’

Du Bạch cười cười, vươn tay chỉ ngọc bài ở eo Tả Mạc.

Tông Minh Nhạn lúc này mới chú ý tới mầm xuân ngọc bài nơi eo Tả Mạc, tức thì hơi

sửng sốt, nhưng lập tức gật đầu: “Linh thực phu, minh bạch.’

Liếc Tả Mạc một cái thật sắc, chuyển thân rời đi.

Du Bạch thấy thế nhíu mày: “Các hạ không mang quý sư đệ đi sao?”

Tông Minh Nhạn cũng không quay đầu lại, trực tiếp bước đi, ném lại một câu.

“phế vật ngay cả một luyện khí kỳ linh thực phu cũng không đánh lạnh nổi, cần tới

làm gì?’

Du Bạch lắc lắc đầu, không có nói chuyện, lại thuận tay đánh ra một luồng sáng trắng,

chìm vào thiên không.

Phi kiếm truyền thư!

So với tiểu thiên hạc, phi kiếm truyền thư phải nhanh hơn nhiều. Quả nhiên, không

qua bao lâu, hai tên tu giả bay tới nơi này , hạ xuống, hướng Du Bạch thi lễ.

Du Bạch chỉ vào đệ tử Đông Kỳ đang hôn mê trên đất: “người này pham vào Đông

PHù cấm lệnh, từ giờ trục xuất Đông Phù.”

“vâng.” Hai người hướng Bu Bạch hành lễ, xách theo người nhanh chóng bay đi.

“Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là Vô Không kiếm môn đệ tử của tiền bối Tân

Nham.” Du Bạch quay mặt qua, ôn hòa nói với Tả Mạc.

Tả Mạc lắc đầu: “sư phụ ta là Thi Phượng Dung.”

Vừa rồi hai người giao thủ rất ngắn, nhưng vô luận là linh lực hay là vận dụng pháp

quyết, thắng quá hắn không biết bao nhiêu. Mà khí độ hai người lại thong dong không

vội, Tông Minh Nhạn lãnh khốc sắc bén, Du Bạch tiêu sái tùy phong, đều là nhân trung

anh kiệt. Nhưng Tả Mạc tâm lý có chút không thoải mái, vô luận Tông Minh Nhạn hay

Du Bạch, trên thân đề lộ ra vẻ cư cao lâm hạ. Loại cảm giác này , Tả Mạc rất không ưa

thích, hắn cố ý không muốn cùng Du Bạch kết thâm giao.

“tiền bối Thi Phượng Dung?” đáp án này hiến nhiên khiến Du Bạch có chút ngoài ý

muốn. Kỳ thực lúc hai người đả đấu, hắn liền chú ý tới. Đạo kiếm mang thứ nhất, hắn

còn không phát hiện cái gì, chỉ là kinh ngạc một tên linh thực phu lại có thể công nhiên

phát ra kiếm mang. Sau đó mới chú ý tới nhẫn kim kiếm trên tay Tả Mạc, mới hiểu ra.

Hắn lúc này đã sẵn sàng nhúng tay . Thiên Nguyệt giới là một tiểu giới điển hình mà

tu kiếm chủ đạo, tai Thiên Nguyệt giới, tu giả giống như linh thực phu, là tư nguyên hết

sức khan hiếm. Không riêng gì Đông Phù, cơ hồ tại Thiên Nguyệt giới, tất cả trọng trấn

của tu giả đều có cấm lệnh bảo vệ linh thực phu, loại tu giả sinh sản này .

Nhưng lúc này , Tả Mạc phát ra đạo kiếm mang thứ hai.

Du Bạch nhãn lực cao siêu, nhìn rõ ràng.

Kiếm mang thứ nhất kiếm ý cực đạm, cơ hồ có thể không tính. Nhưng là kiếm ý tại

kiếm mang thứ hai, cực giống kiếm ý của Vô Không kiếm môn Băng Ly kiếm Tân Nham.

Vô Không kiếm môn đột nhiên quật khởi, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, làm kẻ

thống trị thực tế Đông Phù, Thiên Tùng tử tự nhiên sẽ càng thêm chú ý. Du Bạch là quan

môn đệ tử của Thiên Tùng tử, đối với Vô Không kiếm môn cũng biết nhiều hơn rất nhiều

tu giả khác.

Dị tượng xuất hiện khi Vi Thắng trúc cơ, đường thời kinh động Thiên Tùng tử. Du

Bạch tối hôm đó cũng từng đi theo sư phó, đi thám tra rốt cục là chuyện gì. Hắn tận mắt

nhìn thấy kiếm mang xung thiên khi Vi Thắng trúc cơ, bị chấn động chưa từng có. Mà

một màn biễu diễn kiếm ý hóa ly long của Tân Nham càng khiến hắn trợn mắt há mồm,

cả đời khó quên.

Hắn thiên phú hơn người, kiến thức cũng vượt xa đồng bối, Đông Phù một vùng, có

thể có người sánh vai với hắn có thể đếm trên đầu ngón tay . Nhưng trong một buổi tối,

liên tục gặp hai lần rung động, cũng khiến hắn sinh ra hứng thú cực lớn với Vô Không

kiếm môn, môn phái đê điều này .

Hắn không khỏi tỉ mỉ đoán về Tả Mạc.

Từ lúc bắt đầu, biểu tình trên mặt Tả Mạc không có biến hóa. Điểm này Du Bạch cũng

không ngại, hắn gặp qua kỳ nhân dị sĩ vô số, có tu giả nhẫn nại thường thường đều có

chút quái dị. Khiến hắn kinh ngạc là tuổi cùng tu vị của Tả Mạc, không phải cao, mà là

thấp.

Tu giả thường thường rất khó suy đoán tuổi, nhưng vẫn có thể từ con mắt, cử chỉ xuất

ra phán đoán đại khái. Tên đệ tử Vô Không kiếm môn trước mắt tuổi không nhỏ. Tuổi

như vậy , tu vi luyện khí kỳ cũng là rất thường gặp.

Tuổi như vậy , tu vi thấp như thế, lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý, điều này khiến Du Bạch

rât kinh dị.

Kiếm ý ẩn chưa trong đạo kiếm mang thứ hai đã có hình dáng, bạch vụ quanh kiếm

mang hết sức dễ dàng mê hoặc người khác, đó cũng không phải vì vụ khí mang lại rét

lanh, thực tế là do lượng lớn kiếm ý nhỏ mịn cấu thành. Những kiếm ý nát vụn này xa xa

không làm được hoàn thiện như kiếm ý của Tân Nham, nhưng tên đệ tử luyện khí kỳ này

có thể khống chế nó trong một phạm vi nhất định.

Điều này tương đương không dễ!

Du Bạch cảm giác có chút khó tin. Hắn xưa nay rất tự tin vào thiên phú bản thân,

nhưng nhìn tới tên đệ tử giống cương thi này , hắn cảm giác không biết nên nói cái gì.

Hắn lần thứ nhất lĩnh ngộ kiếm ý là lúc đã trúc cơ trung kỳ, dưới sự rèn luyện của sư phó

trong suốt ba mươi ngày ngồi tĩnh tọa, mới có lĩnh ngộ.

Huống hồ, ngọc bài linh thực phu không dễ lấy!

Du Bạch từ nhỏ lớn lên tại Đông Phù, biết rõ độ khó của nó.

Vô Không kiếm môn lại sinh ra một nhân vật lợi hại! Tuy nhiên hiện tại hắn tu vi

không cao, nhưng tiền đồ tương lại là không thể tính được.

Nguyên bản trong lòng Du Bạch, Vô Không kiếm môn cao thâm khó lường càng thêm

thần bí.

“Thay ta vấn an tiền bối Thi Phượng Dung.” Du Bạch ôn văn nho nhõ, chú ý tới vẻ

giới bị trong mắt Tả Mạc, hắn vốn là người kiêu ngạo, lòng kết giao cũng đạm nhạt:

“Đông Phù tuy bảo hộ linh thực phu, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, không cần dễ

dàng cùng cười xung đột.”

Nói xong chắp tay , phiêu nhiên rời đi.

Tả Mạc lập tức thả lỏng, hắn trước đã chuẩn bị sẵn thụ thương, không nghĩ tới lại an

nhiên vô sự, khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

Phó Kim cũng không có gì đáng ngại, hết sức kiên quyết cự tuyệt nhận tinh thạch Tả

Mạc đưa cho. Lần phong ba này , cũng khiến giao tình của hai người bất đồng dĩ vãng

(khác xưa). Tả Mạc không thích Du Bạch, nhưng lại hết sức vừa lòng cùng Phó Kim kết

giao.

Mọi người đều là tiểu nhân vật mà!

Phó Kim là địa đầu xà nơi này , nhà nào bán cái gì, hắn rõ mồn một. Tả Mạc cần thứ gì,

hắn chỉ cần một canh giờ là giúp hắn mua đủ.

Những hạt giống linh thảo linh dược đủ chủng loại, đầy một bao lớn. Ba mươi viên

tinh thạch, cũng bị Tả Mạc tiêu sạch.

Cầm lấy đồ vật mới mua được, cáo biệt Phó Kiem, ngồi trên nhạn mỏ tro bay thẳng về

Vô Không sơn.

Hắn đã có chủ ý, không tới trúc cơ, hắn tuyệt không ra khỏi sơn môn. Sự tình phát

sinh hôm nay hắn vẫn còn sợ. cùng Đông Kỳ kiếm môn kết thù, nếu là gặp đệ tử Đông

Kỳ, mình thảm rồi. Mỗi lần đều may mắn như hôm nay , đó là nằm mộng.

Đông PHù cũng không phải địa phương an toàn gì.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩