Chương 335: Yêu Ma Chi Ảnh

Dịch: Aluco

truyenyy.com

Tô Hạo thật không ngờ Diệp Vân lại dám hỏi hắn một câu như thế, chỉ một câu hỏi đơn giản như thế lập tức đánh tan tất cả những do dự còn tồn tại trong lòng của hắn.

Tô Hạo đột nhiên nhảy lên, phóng thẳng lên trời và hạ xuống trên Tài Quyết Đài đứng sóng vai cùng Diệp Vân.

“Chư vị đường xa vạn dặm đến đây mục đích chính là vì tiểu nữ có hay không mang Yêu Tộc huyết mạch, hôm nay Tô Hạo ta tuyên bố tại đây, tiểu nữ không thể nào tiếp nhận khảo nghiệm Yêu Chi Mạt Lộ, nếu chư vị quyết tâm không từ bỏ hay là có người nào không phục, xin mời lên Tài Quyết Đài cùng Tô mỗ phân cao thấp.”

Giọng nói Tô Hạo sang sảng, truyền khắp phạm vi mười dặm, vang dội bên tai mỗi người.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều ngây người. Trước đây Tô Hạo cũng tỏ thái độ bảo vệ vợ con một cách mãnh liệt, bất quá ngôn từ vẫn còn có chút hòa hoãn, ngữ khí cũng không kiên quyết như thế.

Giờ phút này, trong thanh âm của Tô Hạo tràn đầy vẻ dứt khoát, một cỗ sát ý ngưng tụ trên không trung, giống như một lưỡi dao sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ.

“Thật to gan, thật là cực kỳ láo xược.” Thanh âm của Thi trưởng lão vang lên, hắn tức giận quát lớn: “Yêu Tộc huyết mạch là sự tình trọng đại, không phải là chuyện an nguy của vợ con Tô Hạo ngươi, chính là có quan hệ đến toàn bộ Nhân tộc. Ngươi là một gã tu sĩ Nhân tộc, lại đi lấy Yêu Tộc, sinh hạ Yêu Tộc huyết mạch, còn không tự vận tại chỗ để tạ tội.”

“Thi lão thất phu, ngươi có ngon thì lên đây, ta cam đoan ngươi cũng có kết quả như cái tên ngụy quân tử Thần Thiên Vân kia.” Diệp Vân cầm trong tay Tử Ảnh Kiếm chỉ xéo Thi trưởng lão, lạnh giọng quát.

“Láo xược, không biết tôn trọng tôn trưởng.” Thi trưởng lão khẽ giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình, hắn nhảy lên không trung chỉ vào Diệp Vân quát lớn: “Tiểu súc sinh, hôm nay ta không giết ngươi thì uổng cho thân phận Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông.”

“Miệng hùm gan sứa, có bản lĩnh thì lên đây, đừng có lải nhãi.” Diệp Vân cười lạnh nói.

Thi trưởng lão trở thành Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông đã hơn hai mươi năm, địa vị cực cao, bìng thường mỗi người đối với hắn đều hết mực cung kính, chưa từng có như ngày hôm nay, bị một gã hậu bối đệ tử như Diệp Vân chỉ thẳng vào mặt quát mắng.

Thân hình hắn lập lòe, rơi vào Tài Quyết Đài.

“Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!” Trong tay hắn xuất hiện một vũ khí kỳ dị, giống như đao mà không phải đao, giống như kiếm mà không phải kiếm.

Diệp Vân bước lên một bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay phải nhẹ nhàng rung lên, tầng tầng lớp lớp sóng ánh sáng tử sắc nhộn nhạo rung động tràn ra bên ngoài.

Thân hình Tô Hạo lập lòe, lập tức chắn trước người Diệp Vân.

“Hắn dù sao cũng là Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, thầy trò chúng ta... Hiếp người ý lộn giết người cũng được, nhưng mà cũng phải dựa theo cấp bậc. Vừa rồi ngươi đã giết chết đệ tử của hắn là Thần Thiên Vân, như vậy tiếp theo tới phiên ta làm thịt hắn, ngươi đừng giành mối của ta.”

Diệp Vân nhìn nhìn Tô Hạo, thấy rõ vẻ kiên quyết không để cho người khác... Giành mối, không khỏi thở dài một tiếng lui về phía sau.

“Thôi được, dù sao Thi lão thất phu cũng dễ giết, sư tôn ngươi dùng hắn để làm nóng người cũng tốt.” Diệp Vân cười cười, lui sang một bên.

“Chuyện đó là tất nhiên, ngươi đứng sang một bên nhìn xem, có thể từ kiếm chiêu của ta tìm hiểu ra một ít Thiên Địa chí lý, nếu có chỗ nào không rõ sau đó cứ tìm ta, ta chỉ điểm cho ngươi là được.” Tô Hạo gật gật đầu, nhàn nhạt nói ra.

“Đa tạ sư tôn!” Diệp Vân chắp tay thi lễ, ánh mắt đầy khinh thường đảo qua trên mặt Thi trưởng lão, lập tức hắn phóng người ra khỏi Tài Quyết Đài thả mình xuống mặt đất.

Thi trưởng lão hầu như khóc không ra nước mắt, thầy trò Diệp Vân trong lời nói quả thực không để hắn vào mắt, xem hắn như cái... Bao cát dùng để tập luyện, dường như con sâu cái kiến muốn chém muốn giết tùy ý, coi hắn không phải là Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông.

“Cuồng vọng vô tri, hôm nay các ngươi đều phải chết, không tha cho tên nào.” Thi trưởng lão gầm lên, thanh vũ khí kỳ dị trong tay đột nhiên tuôn ra một chùm khí vụ màu đen, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.

Ngay sau đó, khí vụ màu đen kia ngưng tụ lại thành một bóng người màu đen, lơ lửng tại đỉnh đầu của hắn, không thấy rõ khuôn mặt.

“Pháp tướng? Đây là pháp tướng?”

Chỉ nghe thấy ngoài trăm trượng Mai Nghiễn Sinh thét lên kinh hãi, lộ ra vẻ không thể tin.

“Pháp tướng? Cái này chính là pháp tướng?” Đỗ Thuần Thiên cùng Đoàn Uân Sa khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Không, điều này không có khả năng!? Mai Nghiễn Sinh lập tức lắc đầu, trên mặt đầy vẻ kinh hãi cùng khó hiểu.

“Pháp tướng là cái gì?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi, với tu vi hiện tại của hắn, khi bóng người màu đen này xuất hiện trong nháy mắy, cũng cảm thấy tim đập nhanh.

“Không thể nào là pháp tướng. Cái gọi là pháp tướng, chính là tu luyện ra Nguyên Thần, cùng Thiên Địa câu thông, dùng thiên địa pháp tắc ngưng luyện đến Nguyên Thần, cuối cùng sẽ ngưng luyện ra một cái hư vô Nguyên Thần cùng Thiên Địa câu thông, được gọi là pháp tướng. Mà muốn ngưng luyện ra pháp tướng, phải phá đan sinh anh, tu luyện ra Nguyên Anh, mới có được Nguyên Thần. Pháp tướng chính là đỉnh cao nhất của Nguyên Anh Cảnh, trong một vạn tên Nguyên Anh Cảnh cao thủ, cũng rất khó có một người ngưng tụ thành pháp tướng. Thi lão đầu tu vi gì chúng ta đều rõ ràng, làm thế nào lại có khả năng ngưng luyện ra pháp tướng.” Thất trưởng lão sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng giải thích.

Diệp Vân gật gật đầu, nếu theo như lời nói của Thất trưởng lão tu vi phải đạt đến Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong mới có thể ngưng luyện pháp tướng thì cái bóng người màu đen này tuyệt đối không thể nào là pháp tướng mà chỉ là “hàng nhái”.

“Đương nhiên không phải pháp tướng, tiểu tử này đối với Thiên Đạo lĩnh ngộ căn bản là không đúng, đi vào độ lệch, làm sao có thể ngưng luyện ra pháp tướng. Nếu như ta không có nhìn lầm thì cái này chẳng qua chỉ là một đạo Thần Phù, hẳn là một đạo Thần Phù triệu hoán. Hắn lợi dụng thọ nguyên chi lực thông qua Thần Phù triệu hoán ra một tên rác rưỡi không biết có tu vi như thế nào, rõ ràng còn tưởng đó là pháp tướng, thật là khiến cho ta không còn gì để nói.” Thanh âm của Kiếm đạo lão tổ cũng vang lên trong đầu Diệp Vân.

“Lão tổ, kiến thức của người rộng lớn, nếu như đây không phải là pháp tướng vậy hắn triệu hoán ra đây là cái thứ gì?” Diệp Vân hỏi tiếp.

Kiếm đạo lão tổ nhìn thoáng một phát, nói: “Ta đối với Thiên Đạo lĩnh ngộ cùng với thiếu thốn thần hồn, thất lạc mất hai hồn ở bên ngoài, ta chỉ có thể nhìn ra cái này không phải là pháp tướng, chỉ là một bóng dáng được triệu hoán ra, cụ thể nó là cái gì thì không có cách nào nhìn thấu. Bất quá cái bóng dáng này ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, chỉ sợ đã đạt đến Kim Đan Cảnh, ngươi nhắc nhở sư phụ ngươi trên đài cẩn thận một chút.”

Diệp Vân không chút nào do dự, lập tức quát lớn.

“Chẳng qua chỉ là triệu hoán một bóng dáng mà thôi, căn bản không phải là pháp tướng.”

“Chẳng qua chỉ là một đạo Yêu Ma Chi Ảnh mà thôi, làm gì có pháp tướng mà nói.”

Ngay tại lúc hắn há miệng nói ra những lời này, cùng lúc một thanh âm thanh thúy cũng đồng dạng vang lên.

Hắn quay đầu lại, thấy Thủy Thanh Huyên lẳng lặng đứng ở gần Tài Quyết Đài, khuôn mặt ngẩng lên nhìn hai bóng người trên đài, thân là Hi Linh Yêu Tộc nhưng giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút nào kinh sợ cùng ưu sầu, cũng không có nửa điểm sợ hãi, thanh lệ thoát tục, mây trôi nước chảy.

Xoát!

Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào hai người, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Không phải pháp tướng? Tô phu nhân ngươi nói đây là cái gì? Yêu Ma Chi Ảnh?”

Ân Mỗ Mỗ chống quải trượng đầu rồng, thoạt nhìn lồng lộng rung động, trong đôi mắt có chút ít vẩn đục mãnh liệt bắn ra hai đạo tinh mang.

“Đúng vậy, Tô phu nhân đừng nên nói năng lung tung.” Đoàn Hồng Trình quát lớn.

“Cái gì gọi là Yêu Ma Chi Ảnh? Đừng tưởng ngươi là Yêu Tộc liền có thể” chụp mũ “Thi trưởng lão thi triển là yêu ma chi thuật.” Đỗ Thuần Thiên đồng dạng phẫn nộ quát.

Diệp Vân đi đến hai bước, đứng chắn trước người Thủy Thanh Huyên. Thủy Thanh Huyên mặc dù có đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy tu vi, nhưng mà bản thân lại không có nửa điểm tu vi, nếu đột nhiên có chuyện gì xảy ra đối với nàng bất lợi thì việc ngăn cản hay né tránh đều không có khả năng.

Thủy Thanh Huyên mỉm cười, từ sau lưng Diệp Vân đi ra: “Cái này cũng là một môn thần thông của Hi Linh Yêu Tộc ta. Chỉ cần hy sinh thọ nguyên chi lực, thông qua phù văn của Hi Linh Yêu Tộc liền có thể triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng vì ngươi mà” đánh thuê “. Chẳng qua do Thi trưởng lão tu vi quá thấp, căn bản không có cách nào triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng chính thức, chẳng qua là triệu hoán một đạo tàn ảnh mà thôi.”

Mọi người chau mày, bán tín bán nghi nhìn về phía Tài Quyết Đài, Thần Thiên Vân lúc trước toát ra một tia Yêu khí, cầm giữ một đạo Thần Phù theo lời của Thủy Thanh Huyên là đến từ Hi Linh Yêu Tộc Thần Phù. Hiện tại, Thi trưởng lão lại trực tiếp triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn ảnh, như thế xem ra hai thầy trò bọn họ mới là có liên quan rất sâu với Yêu Tộc đây.

“Sư tôn, người phải cẩn thận với đạo tàn ảnh này, trong đó ẩn chứa lực lượng hẳn là Kim Đan Cảnh.” Diệp Vân đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở.

Tô Hạo vỗ vỗ trán, nói: “Đạo tàn ảnh này chính xác là ẩn chứa lực lượng tràn đầy, chỉ có điều không phải là Yêu Tộc đại năng tàn ảnh, ngược lại là vượt quá dự liệu của ta.”

“Thi lão đầu, hai thầy trò ngươi mang trên người YêuTộc Thần Phù, còn không giải thích rõ ràng cho ta.” Thất trưởng lão quát lớn.

“Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông Đại trưởng lão lại mang Yêu Tộc Thần Phù, hãy giải thích cho rõ ràng thỏa đáng.” Ân Mỗ Mỗ phụ họa nói.

“Đúng vậy, đúng là như thế.”

Trong lúc nhất thời, có không ít cao thủ của các tông môn cùng quát lên.

Thi trưởng lão không thèm trả lời, hắn cũng không muốn trong giờ phút này phải phân tâm để đáp trả, triệu hoán Yêu Tộc đại năng tàn ảnh đã hầu như hao phí hết tinh lực của hắn. Lúc này đây, ngoại trừ việc đem Tô Hạo cùng Diệp Vân chém giết, những thứ khác đối với hắn đều không quan trọng.

“Các ngươi đừng nên bảo sao nghe vậy, Thủy Thanh Huyên chính là vợ của Tô Hạo, lời nói của nàng làm sao có thể chứng minh Thi trưởng lão thi triển chính là Yêu Tộc Thần Thông?”

Đột nhiên, Đoàn Hồng Trình hét lớn một tiếng, dập tắt tiếng nghị luận nhao nhao của đám đông.

“Không sai, sự thật là như thế.” Đoàn Uân Sa sửng sốt một chút, gấp gáp nói.

“Chuyện đó có lý, Yêu Tộc đã biến mất mấy nghìn năm, chính thức Yêu Tộc Thần Thông cùng Yêu Khí chúng ta đều chưa từng gặp qua, làm sao có thể xác định Thi trưởng lão thi triển chính là Yêu Tộc Thần Thông đây?” Đỗ Thuần Thiên luôn miệng nói.

“Nếu như không phải Yêu Tộc Thần Thông, như vậy cái này chính là Thiên Địa pháp tướng hả?” Thất trưởng lão cười lạnh quát.

“Chúng ta đây không biết, có lẽ Thi trưởng lão có thần thông đặc biệt khác, Pháp Bảo chúng ta cũng không hiểu biết đây.” Đoàn Hồng Trình nhún nhún vai, vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, chúng ta cứ lẳng lặng xem cuộc chiến, chờ bọn hắn phân ra thắng bại rồi hãy nói.” Đoàn Uân Sa gật đầu phụ họa.

“Lẳng lặng đứng xem cuộc chiến chẳng có ý nghĩa, không bằng ta hướng hai vị Vương gia lĩnh giáo một phen, luận bàn một chút.”

Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Vân vang lên, trong giọng nói dường như đến từ vực sâu huyền băng, rét lạnh đến cực hạn.