Dịch: Aluco
truyenyy.com
Đùng!
Mảnh băng bắn ra đầy trời, nếu không phải Tài Quyết Đài có cấm chế ngăn cản chỉ sợ những mảnh băng này có thể đem phạm vi trăm trượng xung quanh đóng băng, những đệ tử phía dưới với tu vi như thế căn bản không có cách nào ngăn cản.
Thần Thiên Vân ngây người tại chỗ, mấy trăm mảnh băng oanh kích trên người của hắn tựa hồ hắn cũng chẳng hay biết. Hắn thế nào cũng không thể tin được, Diệp Vân rõ ràng có thể phá vỡ Băng Phong Thương Khung của hắn, hơn nữa cách phá vỡ lại cực kỳ cuồng bạo, phá vỡ một cách dễ dàng.
“Làm sao có thể?”
Thần Thiên Vân trong lòng tràn đầy kinh hãi, hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Dưới Tài Quyết Đài, tất cả mọi người đồng dạng đều là khuôn mặt khiếp sợ, mặc dù bọn người Thất trưởng lão có lòng tin vào Diệp Vân cũng không ngờ hắn lại dùng phương thức bá đạo như thế để phá băng mà ra.
“Chiêu Băng Phong Thương Khung vừa rồi ngươi có thể chống đỡ được không?” Sắc mặt Đoàn Uân Sa xanh mét, nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
“Không biết được, dù cho có thể ngăn cản cũng có thể bị thương, chứ đừng nói là đã bị phong ấn lại có thể phá tan phong ấn bằng băng.” Đoàn Hồng Trình vẻ mặt ngốc trệ, hắn dường như cũng không thể tin được tất cả những gì vừa xảy ra.
“Nếu như Mai Nghiễn Sinh không phải làm ra vẻ thần bí mà nói, như vậy chỉ có chờ đại sư huynh của hắn đến, có lẽ chuyện hôm nay mới có cơ hội chuyển biến.” Đoàn Uân Sa âm thanh lạnh lùng nói.
“Hoàng huynh quá coi thường Thiên Kiếm Tông rồi, có thể chiếm lấy địa vị đệ nhất thế lực tại Tống Quốc mấy trăm năm, nội tình thật sự khó tưởng tượng, bất kể là Thần Thiên Vân hay là Diệp Vân, chúng ta đều không thể đơn giản chiến thắng. Huống chi còn có Tô Hạo, bọn người Mộ Dung Vô Tình, theo như lời của bọn chúng dù cho chúng ta có xuất quân đến đây cũng không làm nên chuyện gì.” Đoàn Hồng Trình gật gật đầu, sắc mặt bất chợt “xanh như đít nhái”.
Trên Tài Quyết Đài, Diệp Vân không để cho Thần Thiên Vân phục hồi tinh thần, hắn bước ra một bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay chợt lóe lên.
“Ngươi không phải am hiểu Băng Hệ thần thông sao? Hôm nay ta khiến cho ngươi mở mang một chút kiến thức Băng Hệ thần thông của ta!”
Trong khoảnh khắc, trên Tài Quyết Đài không khí tựa hồ bị đóng băng, phạm vi tầm hơn mười trượng xung quanh Tài Quyết Đài toàn bộ đều bị băng phong, phong tỏa tất cả phương hướng, chỉ còn lại Diệp Vân cùng Thần Thiên Vân hai người và không gian xung quanh chừng năm trượng. (Anh Vân nhà ta kéo màn xung quanh không cho ai nhìn thấy để chuẩn bị... Hiếp râm - DG)
“Đây là Băng Phong Thiên Lý? Thất trưởng lão dạy cho ngươi? Công kích này đối với ta chỉ là gãi ngứa, vô dụng thôi.” Thần Thiên Vân lập tức nhận ra chiêu này, Băng Phong Thiên Lý đối với hắn mà nói cũng không xa lạ gì, hắn cũng có thể thi triển. Chiêu thức công kích này chỉ thích hợp khi quần chiến (tức là đánh nhau lộn xà ngầu chứ không phải là chiến bằng... Cái quần - DG), một chọi một cũng không có tác dụng quá lớn.
“A, ta không phải là muốn dùng chiêu này để tổn thương ngươi, chỉ là muốn cho Tài Quyết Đài ngăn cách với ngoại giới, tốt nhất là trong vòng một khắc họ không thể nhìn thấy những gì diễn ra trên đài. Có như thế thì ta mới có thể yên tâm mà... Hiếp râm, ý lộn trừng phạt ngươi.” Diệp Vân nhe răng cười... Đểu.
“Ngươi chỉ là một tên đệ tử nội môn của Vô Ảnh Phong, có cái gì chiêu thức cứ tự nhiên tung ra.” Thần Thiên Vân nhíu mày, tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng vô cùng bối rối, hắn không biết Diệp Vân sẽ... Hiếp râm mình bằng cách nào.
Diệp Vân cười nói: “Cũng không có chiêu thức gì mới mẻ, cũng là chiêu thức vừa rồi, Thiên Sinh Nhất Kiếm!”
Hắn quát khẽ một tiếng, bên trên Tử Ảnh Kiếm quang ảnh lập lòe, chẳng qua là trong nháy mắt Thần Thiên Vân trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó tin, hắn căn bản không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy trước mắt, hắn rõ ràng thấy được tràn đầy Lôi Quang, Hỏa Diễm, Băng Phách còn có một cỗ Linh Khí.
Những thứ dị chủng linh khí này lại vô cùng cường đại, không phân biệt được cao thấp. Căn bản là sự tình không thể nào xuất hiện lại bày ra trước mắt, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
Đến bây giờ Thần Thiên Vân mới biết tại sao Diệp Vân phải thi triển Băng Phong Thiên Lý, đem trọn tòa Tài Quyết Đài phong ấn, nguyên lai không phải là hắn định... Hiếp râm không để ai biết mà chính là muốn đem những dị chủng Linh Khí này bày ra, hơn nữa dung hợp vào một kiếm. Có thể tưởng tượng, một kiếm này sẽ ẩn chứa uy lực cường đại đến mức độ nào.
Thần Thiên Vân nhìn xem Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân, dị chủng linh Khí vờn quanh bên trên, sắc mặt đại biến, hai tay không ngừng vung vẩy, đạo Thần Phù Hi Linh Yêu Tộc một lần nữa xuất hiện, lơ lửng tại giữa không trung.
“Rốt cuộc không chịu nổi cũng muốn dùng Huyễn Hóa Tam Tuyệt sao?” Diệp Vân mỉm cười, Tử Ảnh Kiếm trong tay khe khẽ rung lên, quang ảnh vẫn như sóng nước nhộn nhạo trông rất đẹp mắt.
Bên ngoài Tài Quyết Đài, mọi người xa xa nhìn lại, chỉ thấy một tầng dày đặc băng tinh đem trọn tòa Tài Quyết Đài bao trùm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bên trong có hai bóng người cực kỳ mơ hồ, mặt khác không cách nào nhìn ra mảy may.
“Diệp Vân đang làm gì đó?” Tô Hạo có chút khẩn trương, đối với thực lực của Diệp Vân, hắn mặc dù hiểu rõ nhưng mà Thần Thiên Vân dù sao cũng là do Thi trưởng lão nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, tu vi có lẽ đã chạm đến Trúc Cơ Cảnh thất trọng, huống chi trong tay hắn có trời mới biết có bao nhiêu Pháp Bảo.
“Tiểu tử này không phải là kẻ xốc nổi, có thể thi triển như thế sẽ phải có chút nắm chắc.” Thất trưởng lão cũng chau mày, cực kỳ lo lắng.
Ngược lại trên mặt Tô Linh lại không có chút nào lo lắng, nét kinh hoảng trên mặt của Tô Linh đã hoàn toàn biến mất, dường như đã đặt quyết tâm, trong hai tròng mắt toát lên vẻ kiên quyết.
“Phu quân cùng Thất gia gia không cần lo lắng, tên gia hỏa Diệp Vân này chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có nắm chắc, nếu như hắn thi triển chiêu Băng Hệ thần thông đem trọn tòa Tài Quyết Đài phong ấn, tất nhiên là có phương pháp đánh bại Thần Thiên Vân, đây là phòng ngừa Thần Thiên Vân chạy trốn đấy.”
“Diệp Vân tu vi tiến triển cực nhanh, nhớ ngày đó lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đến bây giờ cũng chưa quá nửa năm, nhưng mà tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh đến một mức độ không thể tưởng tượng, chắc có lẽ không có việc gì đâu.” Gương mặt tú lệ của Thủy Thanh Huyên hiện lên vẻ bình tĩnh thong dong, không bởi vì nàng là Yêu Tộc mà có nửa điểm bối rối.
“Chỉ hy vọng là như thế.” Tô Hạo chau mày, vẫn là cực kỳ lo lắng.
“Thần Thiên Vân, không phải là đối thủ.”
Bỗng nhiên, thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên trong tai Tô Hạo, hơn nữa lại quanh quẩn trong không trung.
Thi trưởng lão nghe vậy khẽ giật mình, lập tức hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Tài Quyết Đài.
Xa xa, Mai Nghiễn Sinh lơ lửng trên không trung, hắn nhìn chằm chằm vào Tài Quyết Đài bị băng phong bao phủ, nhìn có nửa ngày đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể tin, khóe miệng co quắp khẽ động hai cái, sau đó trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.
Bên trong Tài Quyết Đài, Diệp Vân thúc giục ba đạo dị chủng Linh Khí, tăng thêm chân khí bản thân hòa làm một thể, tất cả chiêu pháp trong nháy mắt hiện lên, đều ngưng tụ, Tử Ảnh Kiếm chảy xuôi theo sóng ánh sáng, kiếm quang phun ra nuốt vào, hướng về phía Thần Thiên Vân đi tới.
“Thiên Sinh Nhất Kiếm!”
Lôi điện cuồng bạo, rét lạnh đủ để đông lạnh cốt tủy, lửa bùng cháy đủ để làm nóng chảy nham thạch, ba đạo dị chủng Linh Khí rõ ràng có thể dung hợp cùng một chỗ, nhưng lại phân biệt rõ ràng, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Một kiếm này trong đó ẩn chứa lực lượng khó có thể tưởng tượng được, dù cho Thần Thiên Vân là thiên tài nghìn năm qua khó gặp của Thiên Kiếm Tông, được Thi trưởng lão bồi dưỡng cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, nhưng mà hắn dù có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể đủ lĩnh ngộ ba đạo dị chủng thiên địa linh khí, càng kỳ diệu chính là có thể làm được dung hợp, cho dù là biểu hiện ra dung hợp, cũng quả thực là lời nói vô căn cứ, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, chuyện bất khả tư nghị lại bất ngờ xảy ra trước mặt của hắn, hơn nữa ngưng tụ thành một đạo công kích vô cùng cường đại, chậm rãi đâm về bộ ngực của hắn.
“Huyễn Hóa Tam Tuyệt!”
Thần Thiên Vân phẫn nộ quát lớn, trên đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu sói đen kịt, chỉ có hai mắt lóe ra hào quang xanh biếc, Yêu Khí mênh mông lập tức tản mát ra, hầu như nhét đầy không gian còn lại của tòa Tài Quyết Đài.
Đầu sói khẽ run lên, liền gào thét mà đi, hóa thành một đạo Yêu Khí nhảy vào bên trong Thần Phù.
Trong khoảnh khắc, Thần Phù đột nhiên rung lên, nổ vang một tiếng hóa thành quang ảnh đầy trời, tán lạc vào mỗi tấc Thiên Địa không gian.
Diệp Vân chỉ cảm thấy không gian phía trước phát sinh biến hóa, Thần Thiên Vân bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một mảnh Tinh Không, ngôi sao đầy trời, hơi hơi vận chuyển, hoặc gần hoặc xa, lập lòe bất định.
“Cái này chính là Huyễn Hóa Tam Tuyệt sao? Quả nhiên có chút kỳ diệu.” Lông mày Diệp Vân chau lên, không có chút nào hoảng sợ, ngược lại trong mắt đều là hưng phấn kích động.
Hắn bước ra một bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay hơi hơi quét ngang, sau đó quét ngang về phía trước.
“Tiên Ma hiện thân, Thiên Địa thanh minh!”
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, chỗ mi tâm của hắn hiện lên một vòng quang ảnh, quang ảnh ngưng tụ xuất hiện một con mắt nằm dọc trên trán, đột nhiên bắn ra một đạo Hắc Bạch giao nhau với vầng sáng.
“Ta nếu không phải lĩnh ngộ Tiên Ma Linh Đồng, làm sao có thể biết rõ ngươi có được Huyễn Hóa tam Tuyệt Thần Phù để khiêu khích ngươi xuất ra đây?”