Diệp Vân giọng nói lạnh lùng, không mang theo một chút nào tình cảm.
Trong miệng hắn hỏi còn ai không, ánh mắt lại nhìn thẳng vào mặt Thi trưởng lão, tựa hồ đang gây hấn, nếu không có ai thì ngươi bước ra xem?
Thi trưởng lão chính là Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, bao nhiêu năm qua chưa từng có người dám khinh thường. Huống chi, Diệp Vân chẳng qua chỉ là một gã đệ tử nội môn bình thường, lại dám nói chuyện như thế với hắn, quả thực đã kiêu ngạo đến cực hạn.
“Muốn chết!!” Thi trưởng lão sắc mặt trầm xuống, “Ngươi cho rằng Tô Hạo có thể bảo vệ được ngươi?”
Tô Hạo vừa muốn mở miệng, đã thấy Diệp Vân vẫy vẫy tay: “Nếu để sư tôn của ta ra tay thì ngươi chết chắc. Như vậy bây giờ ta và ngươi trên Tài Quyết Đài solo với nhau, nếu là ta thắng được nhất chiêu nửa thức thì Thi trưởng lão ngươi thối lui, lo mà tu luyện đừng bao giờ xen vào Thiên Kiếm Tông, quản chuyện thiên hạ. Có đôi khi, muốn xen vào chuyện của người khác cần phải nhìn lại thực lực của mình.”
Lời nói của Diệp Vân quả thực đầy thâm ý, nhìn qua thì thấy chỉ là hai người lấy quyết đấu phân ra cao thấp, kỳ thực bất kể như thế nào cũng đều khiến cho Thi trưởng lão mất sạch thể diện.
Thi trưởng lão đã ở Thiên Kiếm Tông có được địa vị như ngày hôm nay thì ý của Diệp Vân trong lời nói lẽ nào hắn không nhận ra? Trong lòng rõ ràng ý tứ, hai tay tức giận run lên nhè nhẹ, trong mắt tỏa ra sát ý mảnh liệt.
Thân phận hắn thế nào? Làm sao có thể cùng Diệp Vân chiến một trận trên Tài Quyết Đài? Thắng, đó là khi dễ hậu bối, ăn hiếp kẻ dưới. Thua, đó chính là thể diện mất sạch, chỉ có nước đội quần lên đầu rút lui khỏi giang hồ, để lại trào phúng cho thiên cổ.
“Một tên nội môn để tử nho nhỏ cũng dám khiêu khích bổn tông Trưởng lão, ngươi còn có biết phép tắc của tông môn? Đúng là phạm thượng, đại bất kính.” Thi trưởng lão thở sâu một hơi, lạnh lùng quát: “Thiên Vân, ngươi tới đây, ra tay dạy dỗ tên tiểu sư đệ này của ngươi cho hắn biết thế nào là lễ độ!”
Thần Thiên Vân lúc trước bị Tô Hạo đả thương một kiếm, trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng đã hồi phục được bảy tám phần. Lúc này nghe Thi trưởng lão gọi, lập tức bước lên phía trước.
“Sư tôn, lão nhân gia người tạm thời nghĩ ngơi, chớ để động khí. Diệp Vân sư đệ trẻ tuồi, không biết trời cao đất rộng, làm cho Thiên Kiếm Tông ta bị mất mặt trước Mai tiên sinh, để ta dạy dỗ hắn một phen, cho hắn một con đường sáng.” Thần Thiên Vân cười cười, thoạt nhìn bộ dáng tỏ ra nho nhã đôn hậu.
“Cũng tốt, ngươi không nên ra tay quá nặng, dù sao cũng là đồng môn.” Thi trưởng lão gật nhẹ đầu, tựa hồ đè xuống lửa giận trong lòng.
Thần Thiên Vân nhìn Diệp Vân, cười nói: “Diệp Vân sư đệ, với tuổi của ngươi có được thực lực như ngày hôm nay cũng coi như là có thiên phú dị bẩm, nhìn khắp cả Thiên Kiếm Tông ta mấy trăm năm qua cũng coi như là có thiên phú thật tốt. Bất quá, thiên phú cao không có nghĩa là ngươi không để mắt đến tôn trưởng, phía dưới phạm thượng. Hôm nay vi huynh chỉ cho ngươi một bài học nhỏ, cho ngươi minh bạch cần phải tuân thủ phép tắc của tông môn. Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay không quá nặng, chẳng qua là cho ngươi bầm dập tí chút thôi.”
Thần Thiên Vân vốn tuấn lãng, khí độ nho nhã, đối mặt Diệp Vân chậm rãi nói ra nhìn như là huynh trưởng đang ân cần dạy bảo.
Diệp Vân cười nói: “Cho tới nay đều nghe nói Thiên Vân sư huynh làm người khoan hậu trung lương, được đệ tử tông môn yêu thích, lại phong trần tuấn lãng, nho nhã rộng lượng, rất nhiều nữ đệ tử đều âm thầm ái mộ, hôm nay thấy được quả nhiên không phải giả.”
Thần Thiên Vân mỉm cười, rất có khí độ gật đầu.
Diệp Vân tiếp tục nói: “Bất quá, trong mắt của ta không bằng cái rắm chó, không đáng giá được nhắc tới. Chúng ta là tu sĩ, chính là tìm hiểu Thiên Địa đại đạo chí lý, thân thể đẹp đẽ thì có ích lợi gì? Nếu như hôm nay sư huynh muốn dạy bảo ta, có thể hạ thủ lưu tình thì Diệp Vân bây giờ tạ ơn. Bất quá, sư đệ ta sẽ không hạ thủ lưu tình, mong rằng sư huynh rộng lòng tha thứ.”
Diệp Vân hùng hổ dọa người, căn bản không để tên ngụy quân tử Thần Thiên Vân này vào mắt, trực tiếp mở miệng mỉa mai.
Thần Thiên Vân dù sao cũng là ngụy quân tử, không phải chính nhân quân tử. Nghe được mấy lời như thế trong mắt sát ý lóe lên, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu như Diệp Vân sư đệ cố ý nói như thế, thì vi huynh đây ra tay không cần phải cố kỵ, cho ngươi nhớ được làm người không nên cuồng vọng quá mức.”
Diệp Vân cười ha hả, nói: “Thật sự là nói nhảm dài dòng, nếu không phải biết rõ con người của ngươi thật đúng là phải mắc lừa. Đừng nói nhảm nữa, nếu như ngươi muốn chết thì bước lên Tài Quyết Đài.”
Thân hình Diệp Vân lập lòe, trực tiếp xuất hiện trên Tài Quyết Đài. Thần Thiên Vân chưa từng bị trào phúng kiểu này, lập tức phóng người theo, cũng xuất hiện trên đài.
“Vô Tình sư huynh, cám ơn.” Diệp Vân thi lễ với Mộ Dung Vô Tình đang đứng trên Tài Quyết Đài.
Mộ Dung Vô Tình nhìn thẳng vào mặt Diệp Vân, tâm tình không có chút nào chấn động, sau nửa ngày mới gật gật đầu: “Không nên lưu thủ.”
Diệp Vân mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, Mộ Dung Vô Tình đã biến mất khỏi Tài Quyết Đài, trong chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Yến Trường Xuân, từ đầu đến cuối hắn không thèm liếc nhìn Thần Thiên Vân một lần nào.
Sự phẫn nộ trong lòng Thần Thiên Vân đã đạt đến tột đỉnh, Mộ Dung Vô Tình xem thường hắn thì cũng đành chịu, đã thế còn bảo Diệp Vân không nên lưu thủ, coi như Diệp Vân có thể giết được hắn.
Thần Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, không còn chút nào khí độ nho nhã, hắn dù sao cũng là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, đều có niềm kiêu ngạo của hắn.
“Vậy hãy để ta xem ngươi đến cùng đã học được mấy thứ gì đó, như thế nào có thể để Mộ Dung Vô Tình coi trọng ngươi.”
“Gấp cái gì? Chưa nói được câu nào lại muốn đi tìm cái chết sao?” Ngôn ngữ Diệp Vân sắc bén, đơn giản thô tục, căn bản không có nửa điểm cho đối phương mặt mũi.
Trên thực tế, khi Thần Thiên Vân cùng Âu Dương Vấn Thiên mang theo đệ tử liên thủ ý đồ chém chết Tô Hạo thì Diệp Vân đã không còn có chút nào tôn trọng đối với hai người bọn họ. Người với người tôn trọng nhau thì còn cấp cho chút mặt mũi, các ngươi đã muốn trở mặt thì hà tất cho các ngươi nửa điểm kính trọng.
Thần Thiên Vân chính là ngụy quân tử, kìm hãm nóng nảy rất tốt. Hiện tại đối với sự khiêu khích của Diệp Vân đã sớm lửa giận ngập trời, chẳng qua là luôn luôn chú ý hình tượng nên hắn cực lực áp chế. Thế nhưng ai ngờ đến Diệp Vân rõ ràng mỉa mai cười nhạo không có chút nào uyển chuyển, cứ thế mà phun vào mặt hắn thì hắn làm thế nào nhẫn nại nổi.
Thần Thiên Vân bước ra một bước, lạnh giọng quát: “Ngươi nếu có thể tiếp ta ba chưởng, ta sẽ bỏ đi không quản đến chuyện hôm nay nữa.”
Diệp Vân cười hặc hặc, nói: “Ngươi đánh ta ba chưởng rồi sau đó bỏ đi? Con bà nó, làm gì có chuyện tốt như thế? Nếu như ngươi muốn đánh ta thì ta đây đem ngươi giết chết, trên thế giới này ít đi một thằng ngụy quân tử, bớt đi một tên vô sĩ.”
Thần Thiên Vân tức giận toàn thân phát run, không còn có nửa phần khí độ nho nhã, thân hình nhoáng lên, bàn tay trên không trung chém ra một đạo hồng quang.
“Liệt Tinh Chưởng!”
Hông quang như điện, uy thế như sóng to.
Liệt Tinh Chưởng lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Vân, một chưởng này nếu như bị vỗ trúng, chỉ sợ đỉnh đầu sẽ bị đập tan thành từng mảnh.
Nhưng mà, ánh mắt Diệp Vân khẽ liếc, khóe miệng nổi lên một vòng trào phúng.
Đột nhiên, thân hình hắn lập lòe, quanh thân tiếng sấm bắt đầu khởi động, điện quang xuyên thẳng qua.
Oanh!
Liệt Tinh Chưởng hung hăng giáng xuống, hầu như đem Diệp Vân đập thành thịt nát trên Tài Quyết Đài, thanh âm cuồng bạo như làn sóng theo bốn phương tám hướng phóng đi.
Đưới đài, đại bộ phận đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm, nghĩ rằng Diệp Vân chỉ được cái mồm khoác lác, kỳ thật thực lực lại cực kỳ bình thường, chỉ có một chưởng là thành đống thịt nát?
“Cái gì thế này? Còn tưởng rằng thực là cao thủ, nguyên lai đầu óc có vấn đề.”
“Đúng vậy a.. A, không đúng, Lữ huynh ngươi nhìn xem.”
Dưới đài vài tên đệ tử xì xào bàn tán, một người trong đó khuôn mặt thất vọng, hai người khác thời điểm đó phụ họa theo, chợt thấy trên Tài Quyết Đài nổi lên biến hóa.
Chỉ thấy thân thể Thần Thiên Vân đột nhiên chuyển động, trên Tài Quyết Đài xuất hiện mấy trăm đạo lôi quang phóng thẳng lên trời, hình thành một đám mây trên đầu Thần Thiên Vân.
“Diệt Thế Thần Lôi!”
Một âm thanh nổ vang trong không trung, chỉ thấy trong hư không Diệp Vân đứng dưới kiếp vân, toàn thân tử sắc điện quang loang loáng, toàn bộ thân hình như lôi thần làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấy tay phải hắn đột nhiên điểm ra, bên trong kiếp vân vô số đạo hào quang gào thét xông ra, xuyên qua thân thể hắn hội tụ tại đầu ngón tay một đạo thiểm điện tử sắc to như cánh tay, tiếng sấm sét ầm ầm nổi lên ở bên trong, bắn về phía Thần Thiên Vân.